Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1102




Chương 1102:

Thấy cô vẫn cứ trốn mãi, chị Trần cũng đã nói trong điện thoại rằng cô đã trốn trong tủ một tiếng đồng hồ, dù thế nào cũng không chịu ra, nên anh không thể để tình trạng như vậy tiếp tục nữa, quay đầu căn dặn: “Gọi điện thoại cho Bác sĩ Tần đến đây.”

Vừa dứt lời, anh vươn tay bế Hạ Mộc Ngôn đang cuộn một cục ra ngoài. Hơn nữa, trong lúc Hạ Mộc Ngôn sợ hãi giẫy giụa kêu la, anh càng ôm chặt cô vào lòng hơn, đồng thời xoay người đặt cô lên giường.

Hạ Mộc Ngôn hoảng hốt vội vã thoát khỏi ngực anh. Lục Cẩn Phàm vừa kéo tấm chăn mà chị Trần vừa nhặt lên quấn quanh cơ thể chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh của cô, vừa ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô trấn an: “Đừng sợ, nơi này là Ngự Viên, không có nguy hiểm gì cả, mọi người đều ở bên cạnh em, không cần phải sợ, nhé?”

Không biết có phải vì mùi hương thanh mát trên người Lục Cẩn Phàm, hay giọng nói của anh, hoặc cũng có thể là câu nói có tác dụng trấn an của anh khiến Hạ Mộc Ngôn bỗng chốc có cảm giác quen thuộc, từ giãy giũa phản kháng ban đầu đến dần dần thả lỏng trong lòng anh. Lục Cẩn Phàm cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn xanh xao, nhấc tay lên vuốt ve gương mặt cô, đau lòng nói: “Bất kể hiện giờ em đang sợ hãi điều gì, nơi này tuyệt đối sẽ không có ai làm hại em, tin tưởng anh, ngoan.”

Hạ Mộc Ngôn nằm gọn trong lòng anh thở dốc, tay túm chặt thành nắm đấm, trốn trong lòng anh thật lâu, giọng nói khàn khàn tựa như có chút ấm ức: “Ngự Viên là đâu?”

Bởi vì lời nói này của cô mà mí mắt Lục Cẩn Phàm giật mạnh. Những người giúp việc khác đều đã ra ngoài, chỉ có chị Trần đứng ở cạnh giường, nhìn bọn họ với vẻ mặt lo lắng.

Lục Cẩn Phàm nâng cằm Hạ Mộc Ngôn, nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô: “Em không nhớ sao?”

Hạ Mộc Ngôn đờ đẫn nhìn anh, theo bản năng giơ tay lên níu lấy cổ áo sơ mi của Lục Cẩn Phàm, nhìn anh chằm chằm hồi lâu mới mở miệng nói: “Hình như tôi đã từng gặp anh rồi, nhưng mà anh tên gì nhỉ…”

Giọng điệu của cô nghe không giống với ngày xưa, vẻ mặt vừa ngây ngô lại vừa khó hiểu, khiến trái tim Lục Cẩn Phàm như rơi xuống đáy vực trong chớp mắt.

Bác sĩ Tần nhận được điện thoại thì vội vàng chạy tới. Sau khi đến nơi, cảnh anh nhìn thấy chính là cảnh Hạ Mộc Ngôn đang nấp trong lòng Lục Cẩn Phàm. Ngoại trừ Lục Cẩn Phàm thì cô không cho phép bất cứ người nào tiếp cận, cứ sợ hãi chui ra sau anh nếu có người muốn tới gần.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tần Tư Đình không cần lại gần đã lập tức kết luận: “Y học lâm sàng trong ngoài nước có vài chục ca loại bệnh này. Khi máu còn sót lại sau khi xuất huyết dưới nhện thì lúc vết thương lành sẽ xuất hiện tình trạng trí tuệ bị thoái hóa và dễ cáu kỉnh, không nhận ra ai. Nhưng nếu cố gắng thì vẫn có thể nhớ được một vài người và vài chuyện, chỉ là ấn tượng không rõ ràng, trí nhớ rối loạn. Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng, nhưng phải đợi máu tụ trong não tan dần thì cô ấy mới có thể khôi phục bình thường. Về chuyện tan máu, nếu như phối hợp với trị liệu bằng thuốc, ít thì một tuần, lâu thì không quá nửa năm, cậu không cần lo lắng, bệnh này chắc chắn trị được.”

Nghe Bác sĩ Tần nói chắc chắn có thể trị khỏi, lúc này chị Trần đứng bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Có thể trị khỏi là được, bà chủ gặp tai nạn lớn như thế, khó khăn lắm mới tỉnh lại được, nhất định đừng xảy ra bất kỳ vấn đề nào khác. Miễn là có thể trị khỏi, bảo chúng tôi phối hợp điều trị thế nào cũng được.” Chị Trần nói rồi lại nhìn sang Hạ Mộc Ngôn, thấy lúc này cô đang nép vào người Lục Cẩn Phàm vì cảm thấy anh trông quen mắt, trong khi những người khác thì ngay cả một cái nhìn cô cũng không nhìn. Tuy nhiên, rõ ràng ánh mắt cô di chuyển đến ai thì cũng chỉ có nỗi sợ hãi nhưng khi nhìn Lục Cẩn Phàm lại không.

Nhanh thì một tuần, lâu thì nửa năm, nếu ông Lục có thể khiến bà chủ tin tưởng và ỷ lại trong thời gian không dài cũng không ngắn này thì thật sự không có gì đáng lo.

Tần Tư Đình thấy lúc này rõ ràng Hạ Mộc Ngôn đã không còn để ý đến những người khác, hoặc có thể nói là sự chú ý của cô rất dễ bị thu hút bởi mấy thứ nho nhỏ. Cô đang nghịch cái nút áo màu xám bạc trên cổ áo sơ mi của Lục Cẩn Phàm.

Lục Cẩn Phàm cúi đầu nhìn cô, không ngăn hành động mân mê này, chỉ ôm cô chặt hơn, đồng thời ngước mắt lên. Tình trạng hiện giờ của Hạ Mộc Ngôn thật sự khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng sau khi biết được vị trí bị thương của Hạ Mộc Ngôn, Tần Tư Đình đã từng hỏi Bác sĩ Wendelll về vấn đề khả năng ảnh hưởng tới trí tuệ và trạng thái tinh thần các thứ. Anh là nhân tài kiệt xuất trong giới y học nội khoa, cũng tìm hiểu rất sâu đến lĩnh vực thần kinh não bộ, lời anh nói tất nhiên là có căn cứ.

“Cậu chắc chắn cô ấy không có vấn đ”ê gì khác chứ? Không càn đến bệnh viện kiểm tra cụ thể sao?”

“Muốn đến kiểm tra cũng được, nhưng với tình trạng hiện giờ của cô ấy thì gặp phải ai đó không quen hoặc người xa lạ đều sẽ bị kích động và sợ hãi. Tôi thấy, bây giờ trí thông minh của cô ấy chỉ khoảng bảy tám đển mười tuổi thôi, vả lại tư duy và trí nhớ lẫn lộn, có khi thì nhớ rất rõ, khi thì chẳng nhớ gì. Bây giờ quan trọng nhất là cân có người dạy bảo cho cô ấy, đừng để cô ấy đi với người có dụng ý xấu, cũng đừng để cô ấy tùy tiện rời khỏi tầm mắt cậu. Tôi sẽ liên lạc với một viện nghiên cứu quen biết, để họ nhanh chóng nghiên cứu điều chế ra loại thuốc hiệu quả hơn.”

Nói xong, Tần Tư Đình lại nhìn đống bừa bộn dưới đất và cửa tủ mở toang, không cần hỏi cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

“Còn nữa, bây giờ thỉnh thoảng cô ẩy sẽ không kiểm soát được cảm xúc vì cơn đau đầu, nhất định đừng để cô ấy bị kích động. Tốt nhất là cậu nên để cô ấy trong một môi trường mà cô ẩy cảm thấy an toàn và thoải mái, đừng để cô ấy tiếp xúc với người mà cô ấy đã từng chán ghét hoặc căm hận, cũng đừng để cô ấy gặp phải người khiến cô ẩy có cảm xúc cực đoan. Bởi vì thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhớ lại một số ký ức, có điều chính bản thân cô ấy cũng không biết được nguồn gốc của những ký ức đó, sẽ rất suy sụp.”

“Tại sao anh không trả lời tôi? Anh tên là gì vậy?” Hạ Mộc Ngôn tựa đầu vào ngực Lục Cẩn Phàm. Dường như được anh ôm trong chốc lát đã cho cô cảm giác quen thuộc khiến cô không còn chống cự anh nữa. Cô chỉ nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe vì mới khóc, hơi tò mò, hơi dè dặt, tay vẫn nắm lấy nút áo sơ mi của anh, vô thức gảy qua gảy lại.

Lục Cẩn Phàm giơ tay lên nắm chặt lấy tay cô, động tác vô cùng dịu dàng và cẩn thận. Anh cụp mắt, nhìn vào đôi mắt hoang mang và thuần khiết như trẻ con của cô, tim khẽ rung động, cúi đầu ghé vào tai cô, trầm giọng nói: “Anh là chồng em, đừng sợ, nhé?”

Chồng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.