Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1101




Chương 1101:

Hạ Hoằng Văn và Tiêu Chấn Quân chia nhau đến thăm, nhưng đều bị chị Trần ngăn cản ngoài cửa. Không được Lục Cẩn Phàm cho phép, bất cứ ai cũng không thể quấy rầy Hạ Mộc Ngôn. Nhiều ngày nay chỉ có Bác sĩ Tần là có thể thỉnh thoảng vào được Ngự Viên, nhưng phần lớn thời gian đều đến để kiểm tra cho Hạ Mộc Ngôn, xác định tình trạng bình phục của cô.

Trừ chuyện đó ra, những người khác đều không có cơ hội tiếp cận Ngự Viên.

“ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài!!!”

Tại Tập đoàn Shine.

Vì sự trở lại của Lục Cẩn Phàm mà hội nghị cấp cao hai tuần một lần được trở lại như bình thường. Trước màn ảnh trước mặt, quản lý bộ phận nào đó đang chỉ vào bảng PowerPoint phóng to, báo cáo công việc gần đây.

Tuy Tổng Giám đốc Lục đã trở lại, nhưng mọi người có thể cảm giác được, không khí làm việc trong công ty trở nên nặng nề rất nhiều. Gần như môi trường làm việc hàng ngày đều lâm vào tình cảnh thấp thỏm bất an. Trợ lý Thẩm đã dặn dò từng bộ phận phải trình báo bất cứ chuyện gì với Phó Tổng giám đốc và trợ lý hoặc thư ký trước, những chuyện cần giải quyết đều do bên dưới giải quyết trước, cố gắng không quấy rầy Lục Cẩn Phàm, cũng không được vào trực tiếp văn phòng Tổng giám đốc.

Trước khi hội nghị sắp kết thúc, điện thoại di động đặt ở trên bàn hội nghị của Lục Cẩn Phàm rung lên.

Lục Cẩn Phàm nhìn thoáng qua dãy số hiển thị cuộc gọi. Trong tình huống bình thường, khi đang tham dự hội nghị cấp cao trong công ty, nếu như cuộc gọi không quan trọng, Lục Cẩn Phàm sẽ không nhận điện thoại. Nhưng khi thấy số điện thoại Ngự Viên gọi đến, anh lập tức cầm điện thoại lên, bắt máy.

“Ông Lục, bà chủ tỉnh rồi…”

***

Cho dù chị Trần đã nói sơ qua tình huống trong điện thoại, nhưng hiện giờ Ngự Viên đã nhốn nháo đến mức Lục Cẩn Phàm cũng không ngờ được.

“Bà chủ, cô mau ra đi, nơi này không có ai làm hại cô đâu. Cô đừng sợ mà, tôi là chị Trần, là chị Trần đây, cô còn nhớ không?” CD

“Bà chủ, trong tủ bức bối lắm, mau ra đây đi…”

“Bà Lục, chỗ này là nhà của cô, cô không cân phải SỢ! Ra ngoài đi!”

Chị Trân và toàn bộ những người giúp việc đêu đứng vây phía ngoài tủ quần áo của phòng ngủ chính, quay mặt về phía cánh cửa tủ đóng chặt, sắc mặt ai nấy đều khẩn trương lo lắng, hướng về phía cửa tủ gọi không ngừng.

“Bà chủ cứ nằm trong đó sẽ ngập thở mất. Chị Trân, hay chúng ta cứ kéo cửa ra đi.” Người giúp việc thì thầm.

Chị Trân do dự một lát, duỗi tay định mở cửa ra. Ai ngờ cửa vừa mở, Hạ Mộc Ngôn đang ngồi co ro một cục trong ngăn tủ lại càng vùi đầu vào đâu gối, siết chặt chính mình, giống như rất sợ hãi.

Vừa thấy cô như vậy, chị Trân đau lòng cúi người xuống dỗ dành: “Bà chủ… Chúng tôi…”

“Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài!!!” Hạ Mộc Ngôn không chịu ngẩng đâu lên, rụt cổ buồn bực quát.

Chị Trân không còn cách nào, sợ sẽ dọa cô, nên vội vàng lùi về sau hai bước.

Lúc trước Bác sĩ Tần đã từng nói, nếu như ngày nào đó Hạ Mộc Ngôn tỉnh lại, có thể trạng thái tinh thần sẽ không được tốt, bảo các cô chuẩn bị tâm lý.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng ai có thể ngờ bà chủ lại trở nên như vậy…

Nhìn thấy bả vai Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn run rẩy, chị Trần không thể không đóng cửa tủ lần nữa. Chị còn cẩn thận kẹp một chiếc khăn lông tạo thành khe hở ở giữa cửa tủ, tránh cho Hạ Mộc Ngôn ngộp thở bên trong.

Vừa gọi điện thoại chưa được hai mươi phút, Lục Cẩn Phàm ở văn phòng Tập đoàn Shine cách xa hai mấy kilomet đã phóng xe trở về.

Lúc vào phòng ngủ, anh nhìn thấy mặt đất bừa bộn, chăn và gối đầu đều bị ném lung tung. Hơn nửa đồ dùng trên tủ đầu giường và giá trên bàn bên cạnh đều rải đầy đất, thảm dưới chân còn ướt nước. Mấy người giúp việc và chị Trần đều vây trước cửa tủ, ánh mắt Lục Cẩn Phàm dán chặt vào hướng tủ treo quần áo đang đóng.

“Ông Lục, ông đã về rồi. Sau khi tỉnh lại bà chủ chẳng nhận ra ai cả, dáng vẻ còn rất sợ hãi. Chúng tôi đút nước và cơm nhưng cô ấy không ăn không uống, thuốc và nước đều đổ hết xuống đất. Cho dù chúng tôi nói gì thì cô ấy cũng không chịu nghe. Về sau, cô ấy cứ một mực trốn trong tủ, chúng tôi gọi thế nào thì cô ấy cũng không chịu ra…” Người giúp việc thấy Lục Cẩn Phàm trở lại, vội vã xoay người nhìn về phía anh cầu cứu.

Lục Cẩn Phàm bước nhanh tới bên cửa tủ. Cửa tủ vừa mở ra, anh nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn hôn mê bất tỉnh đã lâu rốt cuộc cũng có thể tự ngồi dậy. Nhưng giờ phút này, cô lại bất lực ngây ngô giống như một đứa trẻ, sợ hãi mọi thứ xung quanh, co rụt trong một góc của tủ, cơ thể run rẩy.

“Mộc Ngôn.” Lục Cẩn Phàm cúi người xuống định bế Hạ Mộc Ngôn ra, ai ngờ Hạ Mộc Ngôn nghe thấy có người mở cửa gọi thì càng sợ hãi lùi vào trong góc tủ.

“Hạ Mộc Ngôn, là anh.” Nhờ Tần Tư Đình nhắc nhở năm lần bảy lượt mà Lục Cẩn Phàm đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng dáng vẻ hiện giờ của cô giống như không chỉ bị ảnh hưởng về tinh thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.