Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1088




Chương 1088:

Lục Cẩn Phàm vẫn ngồi bất động, từ từ nhắm mắt lại. Nam Hành ngồi ở băng ghế đối diện, đưa mắt nhìn cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn một lát rồi nói tiếp: “Được đưa đến bệnh viện lâu như vậy rồi mà vẫn có thể chống chọi được thì có lẽ cô ấy sẽ tiếp tục kiên trì thêm chút nữa. Một ngày, hai ngày, chỉ cần cô ấy vượt qua được một khoảng thời gian nhất định nào đó thì có lẽ vẫn có thể cứu được. Bình thường người ta bị thương ở vị trí đó thì sẽ mất mạng ngay lập tức, nhưng có lẽ chỉ vì một phân sai lệch mà đã mang lại cho cô ấy một cơ hội sống mong manh. Thời điểm này tôi cũng chẳng có lời an ủi động viên nào dành cho cậu, nhưng tôi tin Hạ Mộc Ngôn sẽ không dễ dàng ra đi. Cô ấy sẽ không cam lòng bỏ cuộc đâu.”

Lục Cẩn Phàm mở mắt ra, đôi mắt đen láy nhìn xuống cánh tay buông thõng giữa hai chân và vô vàn vết máu bên trên đã thẫm đi rất nhiều.

Bên tai anh vang vọng giọng nói đọng máu của Hạ Mộc Ngôn.

Chỉ có mình anh nguyện chịu đựng mọi thứ vì em sao… Anh tưởng… chỉ mình anh biết yêu thôi sao…

Anh tưởng, chỉ mình anh biết yêu thôi sao?

Câu nói này cứ vọng mãi trong đầu Lục Cẩn Phàm làm đầu anh ù lên. Anh máy móc chậm rãi giơ tay lên nhìn vết máu bên trên.

Cảm ơn anh đã yêu em cả kiếp trước và kiếp này. Cảm ơn anh chưa bao giờ thật sự rời bỏ em.

Cảm ơn anh vẫn còn cần em.

Những lời này cho thấy tình yêu của cô có bao nhiêu dè dặt, có bao nhiêu lo âu. Cô sợ anh giận dữ lại ra đi mười năm không trở lại, sợ chỉ xoay người bước đi thì đã là sinh ly tử biệt.

Ngoài mặt cô tỏ ra cố chấp không rung động, nhưng vẻ mặt của cô khi bị anh từng bước đẩy ra xa, rồi khi anh mở miệng nói mình đã chết vì muốn cô rời đi khảm sâu vào tâm trí anh không thể bứt ra được.

Cô luôn luôn sợ hãi.

Vậy mà thời điểm cô cảm thấy nom nớp lo sợ nhất thì anh lại sắt đá đẩy cô đi.

Vì muốn níu kéo anh, thậm chí cô đã bất chấp cả sự tôn nghiêm của mình, liều mạng ôm lấy anh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh đẩy ra.

Anh nhớ, sau khi ký đơn ly hôn, cô không hề có ý định gặp lại anh mà bay thẳng sang Anh.

Anh nhớ, khi nằm trong lòng anh, máu trào ra từ khóe miệng mà cô vẫn nói chưa bao giờ hết yêu anh. Câu nói yếu ớt sau cùng của cô làm anh đau quá…

Đúng vậy…

Đau quá.

Trái tim Lục Cẩn Phàm như bị ngàn mũi dao đâm vào, đau đến muốn vỡ ra.

Đâu chỉ có năm tiếng.

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng cho đến tám giờ sáng ngày hôm sau. Tần Tư Đình bay cả đêm đến nơi mà Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.

“Vào bao lâu rồi?” Trước khi đến Tần Tư Đình cũng đã tìm hiểu tình hình qua A K, nên không hỏi thêm gì cả. Thấy cuộc phẫu thuật cấp cứu vẫn chưa kết thúc thì anh chỉ hỏi câu này.

Nam Hành cầm điếu thuốc trong tay nhưng ngồi bên trong không hút, chờ suốt đêm. Anh đưa mắt nhìn Tần Tư Đình, lạnh nhạt nói: “Hơn mười hai tiếng rồi.”

Tần Tư Đình không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là gì, anh chỉ khẽ gật đầu rồi nói: “Trước đây khi tôi còn ở Los Angeles cũng từng cùng Bác sĩ Wendel cứu cái mạng của cậu. Tay nghề và kỹ thuật mổ gắp đạn từ những vị trí nguy hiểm của Bác sĩ Wendel vô cùng khéo léo. Hồi đó tôi cũng chỉ phối hợp hỗ trợ ông ấy chút ít trong phòng phẫu thuật, bây giờ tôi không có ở trong đó nhưng vẫn tin tưởng Bác sĩ Wendel đủ năng lực cứu Hạ Mộc Ngôn. Dù sao cũng đã qua một thời gian dài như vậy mà chưa tuyên bố bỏ cuộc thì cứ chờ thêm chút nữa.”

“Bây giờ người sốt ruột là tôi sao?” Nam Hành giơ tay chỉ vào “tảng đá” đang ngồi trên ghế băng bên ngoài cửa phòng cấp cứu.

Tần Tư Đình nhìn về phía Lục Cẩn Phàm rồi bước đến, đứng từ trên cao nhìn xuống: “Coi như là thời thế thay đổi. Trước Hạ Mộc Ngôn vừa sẩy thai xong thì ngày nào cũng vô vọng ngồi bên ngoài chờ cậu tỉnh dậy. Tâm trạng lo lắng sợ hãi đó chắc cũng không khác cảm giác bây giờ là bao đâu? Hay thậm chí còn đau hơn cậu bây giờ?”

Chỉ qua một đêm mà râu đã nhú lên quanh cằm Lục Cẩn Phàm. Vết máu khô trên người và dáng vẻ này của anh khiến cho cả Tần Tư Đình cũng dường như không nhận ra anh.

Dù sao cũng là anh em, chuyện thế nào cũng không thể đứng im nhìn, nhưng trong tình huống này, ngoại trừ dùng những lời lẽ khích tướng để Lục Cẩn Phàm không suy sụp thì Tần Tư Đình có nói bất cứ điều gì cũng đều vô dụng.

Đúng lúc này, đèn đỏ trên phòng cấp cứu cũng đã chuyển sang xanh. Tần Tư Đình là người nhanh nhất phát hiện đèn phòng cấp cứu đổi màu. Dù sao anh cũng quá quen thuộc với ý nghĩa của chiếc đèn này, nên nhìn lướt qua bóng đèn trước cửa rồi nói: “Hẳn là sống rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.