Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1038




Chương 1038:

“Áo lót vẫn còn mặc trên người, có muốn anh cởi giúp em không?” Lục Cẩn Phàm như một quý ông tốt bụng ngồi bên bồn tắm, giọng nói trầm khàn có vẻ nhẫn nại. Với hiểu biết về anh thì cô biết anh chắc chắn không hề tốt bụng như vậy. Nếu anh muốn cởi thì vừa rồi đã tự mình cởi ra rồi, còn cần gì phải hỏi cô nữa?

Đơn giản là anh đang muốn cô chủ động cầu xin anh giúp cô.

Hạ Mộc Ngôn che chiếc áo lót trước ngực, mạnh miệng: “Không cần.”

“Ừ, vậy em cứ mặc đi.” Anh đứng dậy rồi ngồi xuống mép bồn tắm, nhìn người cô ửng hồng, dáng vẻ mê người dưới tác dụng của thuốc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cắn răng cố gắng chịu đựng.

“Chẳng phải anh nói không muốn nhìn em tắm sao? Bây giờ anh ngồi đây nhìn gì thế?”

Tay anh nhẹ nhàng đùa nghịch làn nước trong bồn tắm, nước bắn lên vai làm cả người cô run lên. Cô cúi xuống nhìn ngón tay trong làn nước của anh, không khỏi thèm muốn bàn tay này có thể phủ lên người mình.

Khi cô đang cố lắc đầu để tỉnh táo lại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Mặc dù trong lòng anh rất muốn lột trần em ra, nhưng em gan lì lâu như vậy, anh muốn xem xem, Tổng Giám đốc Hạ kiêu ngạo còn có thể chịu đựng được đến bao giờ.”

Vì câu nói của anh mà tai Hạ Mộc Ngôn nóng rẫy lên, bả vai và cổ bị anh tóe nước trêu chọc cũng nổi đầy da gà.

Cô ngoảnh mặt né tránh nhưng anh đã cúi người xuống, kiên nhẫn dịu dàng xoa lên vùng cổ cô vừa bị cắn.

Vì động tác vuốt ve này của anh mà cô ngồi trong bồn không dám nhúc nhích. Cô sợ chỉ cần một cử động nhỏ thì mình sẽ không nén được mà rên lên. Đằng sau cô là vách bồn tắm, trước mắt là mặt nước ấm, lực xoa trên cổ lúc nặng lúc nhẹ, cô không biết là đau hay thế nào, nhưng Lục Cẩn Phàm nhìn thấy vết cắn thì chắc chắn tâm tình sẽ chẳng tốt được bao nhiêu.

“Khi hắn cắn em thì em nên đánh cho hắn ngất luôn, sao cứ phải bị thương thì mới học được cách quyết đoán vậy hả?” Giọng nói trầm khàn dịu dàng của anh văng vẳng bên tai cô.

Hạ Mộc Ngôn không để ý đến anh, đặt tay lên đầu gối đang gập lại. Ngón tay cô co quắp lại vì sự động chạm của anh: “Lúc ấy cả căn phòng chỉ có mỗi một cái gạt tàn là dùng được, nhưng lại ở rất xa. Nếu em có đồ ngay từ ban đầu thì đã ra tay ngay lúc mở mắt ra nhìn thấy anh ta rồi.”

Có vẻ anh rất thỏa mãn khi nghe cô trả lời, bàn tay đang để ở cổ cô dời đo, nhẹ nhàng để cô quay lại nhìn anh.

“Khi bị thuốc phát tác mà mất kiểm soát, không thể không chạy vào phòng tắm xả nước lạnh, em đã nghĩ đến cái gì?”

Trái tim Hạ Mộc Ngôn chợt đập thịch một tiếng. Cô muốn nhắm mắt lại, nhưng vì động tác ve vuốt sau gáy của anh mà không thể không mở ra.

Cô nghĩ đến cái gì à?

Còn có thể nghĩ đến cái gì được nữa?

Anh đã biết rõ còn cố hỏi. Cả hai kiếp cô chỉ có một người đàn ông, trong đầu có hiện lên những hình ảnh nóng bỏng gợi cảm thì cũng toàn là hình ảnh anh đè lên người cô trên giường. Thậm chí khi anh xuất hiện, lúc đầu cô còn nghi ngờ có phải mình sinh ra ảo giác vì quá thèm muốn hay không.

Nhưng có gì bất ngờ đâu?

Thời điểm này mà cô nghĩ đến người đàn ông khác thì chắc chính cô cũng bị dọa sợ mất, huống hồ cô cũng chỉ mới nghĩ thôi.

“Em không chỉ mạnh miệng mà đến cả tính khí cũng bướng bỉnh, anh không nên hết lần này đến lần khác nhét con nhím này vào ngực mình. Em bảo bây giờ có phải anh đang tự hành mình không?” Môi lưỡi anh chậm rãi mơn man từ tai cô, trằn trọc đến bên cổ, giọng nói khàn khàn mơ hồ: “Có nhiều cách để kéo em vào lòng, dù chạm vào em thì sẽ bị em đâm một nhát, dù chỉ là sự thân mật trên thân thể, nhưng anh cũng rất hưởng thụ nó. Ít nhất khi em gặp chuyện, cơ thể em vẫn thành thật, biết rõ ai là người mình khao khát nhất.”

“Làm sao anh biết người em nghĩ đến lúc đó chính là anh? Đàn ông trên đời hằng hà vô số, em cũng gặp không ít đàn ông tốt.”

Anh cười trầm thấp bên tai cô: “Vì anh là người đàn ông đầu tiên và cũng là cuối cùng của em. Hơn nữa, anh có đủ bản lĩnh để em không có hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào khác. Với những chuyện như thế này, em chỉ có thể chấp nhận được sự gần gũi của anh, cũng chỉ thích một mình anh thôi.”

“…”

Hạ Mộc Ngôn bị sự tự tin của anh chọc tức đến uất nghẹn: “Bản lĩnh nhẫn nại và vô liêm sỉ của Lục tổng thật là ngày càng thuần thục.”

Anh khẽ cười nói: “Những chuyện khác anh không biết, nhưng vừa rồi ở phòng tắm khách sạn, cái màn em giãy giụa rồi dịu hẳn đi khi biết người ôm em là anh thật rất ấn tượng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.