Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1023




Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt nhếch môi, càng ôm Hạ Mộc Ngôn chặt hơn. Lúc Hạ Mộc Ngôn không hiểu anh định làm gì, anh lại chậm rãi nói: “Nếu đã có rất nhiều truyền thông ở đây, chi bằng tôi trực tiếp thay Hạ Mộc Ngôn làm sáng tỏ một chuyện nữa vậy.”

Nghe thấy câu này của Lục Cẩn Phàm, mấy phóng viên đứng gần anh nhất lập tức đưa micro lại gần.

Anh thản nhiên nói: “Dù là ba năm trước hay là ba năm sau, Hạ Mộc Ngôn vẫn là vợ của tôi. Những tin tức liên quan đến chuyện ly hôn đều là tin đồn, chúng tôi chưa hề ly hôn.”

Hạ Mộc Ngôn lập tức đơ người trong vòng tay anh. Các phóng viên xung quanh lại càng ngạc nhiên hơn, nói: “Nhưng những tin tức ly hôn được lan truyền nhanh chóng kia có vẻ không giống giả…”

“Các vị tò mò chuyện gia đình của tôi vậy sao?” Giọng nói lạnh nhạt của Lục Cẩn Phàm vang trên đỉnh đầu Hạ Mộc Ngôn, “Chính miệng tôi nói ra vẫn chưa đủ chứng minh thân phận của Bà Lục sao? Chẳng lẽ cần tôi công khai giấy hôn thú?”

“Vậy thì không đến nỗi… Không ngờ cô Hạ lại thật sự là Bà Lục…”

Hạ Mộc Ngôn: “…”

Hạ Mộng Nhiên không dám tin: “Không thể nào, không thể nào… Rõ ràng hai người đã ly hôn rồi. Ba năm trước, lúc Hạ Mộc Ngôn sang Luân Đôn, hai người đã ly hôn rồi!”

Lục Cẩn Phàm đáp lại một câu không hề có cảm xúc: “Có ly hôn hay không, chẳng phải người trong cuộc biết rõ nhất hay sao?”

Dứt lời, Lục Cẩn Phàm nắm tay Hạ Mộc Ngôn băng qua đám đông, đi thẳng ra khỏi phòng đa phương tiện.

Bây giờ những phóng viên đều tập trung sự chú ý vào Hạ Mộng Nhiên. Hơn nữa, sự hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, huống chi Lục Cẩn Phàm trước giờ luôn không thích tiếp xúc với giới truyền thông, hôm nay lại hiếm khi mở cuộc họp báo, đương nhiên không một ai dám đuổi theo.

Hành lang của Tập đoàn Shine rất rộng rãi và sạch sẽ, được thiết kế rất hiện đại, mỗi một tầng đều có cấu trúc khác nhau. Lục Cẩn Phàm mở cửa thang máy, đưa Hạ Mộc Ngôn vào. Hạ Mộc Ngôn dời mắt nhìn mình và người đàn ông bên cạnh vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt trên tường kính trong thang máy. Sau đó cô lại nhìn chữ số thay đổi liên tục trong thang máy, cứ như đang thất thần.

Anh cất giọng trầm thấp phá tan sự im lặng cứng nhắc: “Sao thế? Vẫn chưa đến Cục Dân chính điều tra rõ ràng tình trạng hôn nhân của mình à? Đột nhiên biết mình vẫn còn là Bà Lục nên tâm trạng phức tạp sao?”

Hạ Mộc Ngôn lấy lại tinh thần, nói nhỏ: “Anh chỉ nói vậy trước mặt truyền thông, hay là chưa ly hôn thật?”

Anh thản nhiên: “Anh tưởng trong lòng em đã sớm có kết luận rồi chứ.”

Cô hơi buồn cười, nói: “Lục Cẩn Phàm, lúc trước rõ ràng là anh buộc em ly hôn. Em ký xong, kết quả anh lại nói với em là chúng ta chưa ly hôn?”

Lục Cẩn Phàm là người hễ có thể giải quyết vấn đề trực tiếp thì anh sẽ tuyệt đối không quanh co. Nhưng sự kiện ly hôn khi đó, anh lại dùng trăm phương nghìn kế để ép cô rời đi. Cô đã tự cho rằng ba năm nay mình và anh đã không còn quan hệ gì từ lâu. Trước đó cô luôn ôm tâm lý may mắn nghĩ rằng có lẽ chuyện ly hôn đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh đã quyết định phải ly hôn, vậy thì chắc chắn sẽ ly hôn.

Nhưng bây giờ lại nghe chính miệng anh nói là chưa hề ly hôn.

Rốt cuộc sao anh làm được? Sao anh có thể lặng lẽ khiến người ta không phát hiện ra bất kỳ điều gì?

Cô muốn hỏi, cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu.

Cô ngẫm nghĩ một hồi, tìm được vấn đề đơn giản nhất: “Lúc trước, em ký tên xong rồi gửi lại đơn thỏa thuận ly hôn cho anh, anh không ký sao?”

Anh thản nhiên trầm giọng nói: “Như em nói, anh là người đề cập đến chuyện ly hôn, tuy anh không muốn dùng cách kia để ép em rời đi, nhưng dù sao cũng phải tuân theo quỹ đạo cuộc sống. Có nhiều chuyện phải đứng ở vị trí ban đầu mới có thể tiếp tục kéo dài.”

“Vậy rốt cuộc là anh có ký không?”

Anh trả lời rành mạch: “Trước khi về Mỹ để tiếp nhận Shine, anh đã bớt thời gian đích thân mang đơn thỏa thuận đến Cục Dân chính, nhưng đến khâu ký tên cuối cùng thì được cho biết, nếu hai vợ chồng không có mặt thì không thể ly hôn. Mặc dù quả thật anh có cách mời được luật sư có quyền lực nhất nước đến lấy một lý do hợp lý để ly hôn. Nhưng với sự hiểu biết của anh về em, lúc chúng ta ly hôn lần đầu thì em cũng đâu có bản lĩnh để đơn thỏa thuận ly hôn đó có hiệu lực.”

Hạ Mộc Ngôn: “… Anh nói là đơn ly hôn của trước đây?”

“Ừ.”

Hạ Mộc Ngôn nhất thời không phản ứng kịp, hơi bối rối nói: “Ban đầu, khi anh rời Hải Thành để sang Mỹ, em giao đơn thỏa thuận ly hôn đã ký cho một người bạn mang đến Cục Dân chính nhờ anh ta làm thủ tục ly hôn giúp em. Nhưng sau đó gia đình của người bạn này gặp biến cố, không thể liên lạc lại được, em không có thời gian đến Cục Dân chính, cũng không hỏi kỹ càng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.