Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 516: "Hòn vọng Tịch"




Ninh Tịch đột nhiên cảm thấy hơi kì quái: "À mà Thượng Trạch, vừa mới nãy chúng ta ở gần bọn họ như vậy, thậm chí cái gã Đới Uy đó còn nhìn về phía bên này nữa cơ mà, tại sao hắn ta không nhận ra cậu?"

Lúc này vẻ tăm tối trên mặt Cung Thượng Trạch mới dần dần rút đi, nghe thấy Ninh Tịch hỏi thế, anh chàng có hơi xấu hổ nói: "Thực ra, tuy rằng bản thân tôi là nhà thiết kế nhưng mỗi ngày đều chỉ vùi đầu vào vẽ vời thiết kế... trên phương diện giao tiếp đều giao hết cho Đới Uy xử lý, cho nên tôi không để ý đến hình tượng bản thân mình lắm, thế nên…thế nên… kể cả là khi tôi không sa cơ lỡ vận thành ăn mày thì hình tượng cũng không khác gì cho lắm…"

"Chậc… chẳng trách! Cậu cũng coi như là một đóa hoa lạ trong giới thiết kế thời trang đấy!" Ninh Tịch bật cười.

Là một nhà thiết kế có ai là không chăm chút đến hình tượng của bản thân? Cái gã này không những thế lại còn tự biến mình thành một tên ăn mày…

Ninh Tịch khẽ ho một cái thu hồi những suy nghĩ đang lung tung tán loạn đó lại, đưa mắt đánh giá thật kĩ "tiểu thịt tươi" đứng bên cạnh mình rồi dặn dò: "Nhưng mà, sau này không được phép như thế nữa, một vẻ ngoài sáng sủa mới có lợi cho sự sáng tạo, biết chưa? Mà quan trọng nhất là, có vẻ ngoài đẹp như thế này tiết kiệm được khối tiền quảng cáo đó cậu biết không! Cậu nhìn cái gã Đới Uy đó xem, ăn mặc chải chuốt, trang điểm còn đậm hơn cả phụ nữ, lại còn đeo len nữa kìa, sáp tóc vuốt cho bóng nhẫy lên cũng không đẹp bằng một nửa cậu đâu đấy?

Cung Thượng Trạch bị cô nói thế đâm ra ngượng: "Sếp, sếp nói quá rồi!"

Ninh Tịch nhướng mày: "Quá đâu mà quá, tôi nói cậu không tin à, đợi đến lúc cậu có một đám fan nữ điên cuồng rồi thì biết nhá!"

Ha ha ha, nhan sắc khiến Đại Ma vương cũng phải lên cơn ghen, cô không hề nói quá một tí nào đâu?

Nếu không phải vì tài năng thiết kế của cậu ta, cô đã kéo cậu ta vào giới giải trí rồi.

"À, đúng rồi, giải Kim Đỉnh là cái gì? Quan trọng lắm à?" Ninh Tịch hiếu kì hỏi.

"Đúng thế, có thể đó nói là giải thưởng quyền lực nhất của giới thiết kế thời trang trong nước. Bây giờ cách thời gian đăng kí tham gia còn nửa tháng, thời gian rất gấp gáp nhưng mà... sếp, tôi muốn thử sức!" Ánh mắt Cung Thượng Trạch vô cùng kiên nghị.

"Cậu muốn tham gia à? Đương nhiên là được rồi! Có cần tôi giúp gì thì cứ nói, tôi hoàn toàn ủng hộ cậu!" Ninh Tịch vỗ vai Cung Thượng Trạch.

"Cám ơn sếp! Có câu này của sếp là đủ rồi!"

Trước đây thiết kế đối với Cung Thượng Trạch chỉ thuần túy là đam mê, ngoại trừ thiết kế ra cậu không có hứng thú với cái gì khác, nhưng lần này cậu sẽ coi nó là sự nghiệp cả đời, là niềm tin và mục tiêu.

Mà quan trọng nhất là, cậu muốn chứng minh cho cô gái trước mặt thấy, cô ấy không nhìn nhầm người!

Tập đoàn Lục Thị, trong văn phòng Tổng giám đốc.

Từ sau khi Tiểu Bảo bước vào phòng làm việc liền ôm khư khư cái ống nhòm dính lấy cái bệ cửa sổ, ngay cả ăn cơm cũng phải lôi ra bệ cửa sổ ngồi, biến thành "Hòn Vọng Tịch" đỏ rực.

Lục Đình Kiêu ngẩng đầu khỏi đống công văn thấy con trai vẫn bám lấy cái cửa sổ, vẻ mặt có chút không vui nói: "Tiểu Bảo, con sang phòng bên ngủ một lúc đi."

Tiểu Bảo nằm bò ra đó bất động, không đi!

Lục Đình Kiêu liếc con trai một cái: "Cô Tiểu Tịch của con mấy hôm trước từng ngủ ở đó đấy."

Tiểu Bảo nghe thấy thế liền trượt xuống bệ cửa sổ, chạy vào phòng nghỉ ngơi.

Coi như cũng dỗ được con trai đi ngủ, Lục Đình Kiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp tục làm việc tiếp.

Nhưng chỉ một lúc sau, ** cậu đã tỉnh và đổi một cách khác để giày vò người ta.

Rõ ràng là việc nằm bò trên cửa sổ trông ngóng đã không thể thỏa mãn được thằng bé, ** cậu lôi giấy bút ra, bắt đầu viết xoèn xoẹt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.