Tích Duyên nhìn nữ tử xinh đẹp đang cười duyên kia, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, dâng lên một cỗ xúc cảm yêu dị, nhưng rõ ràng phụ cận không có yêu khí, vì sao lại xuất hiện ảo giác như thế?
Chẳng lẽ là bởi vì muội muội của Xích huynh đệ bộ dạng quá mức xinh đẹp, cùng sắc đẹp yêu mị của những sơn dã yêu nghiệt dung mạo chỉ có hơn chứ không có kém, rất kỳ quái, nhưng cụ thể quỷ dị chỗ nào, y cũng vô pháp tường giải.
“Ngọc Li, đến.” Xích Luyện để Ngọc Li ngồi xuống, đem Tích Duyên giới thiệu với nàng, “Vị này chính là Tích Duyên, Tích đại ca.”
Y đem lai lịch của cả hai giới thiệu cho đối phương, Ngọc Li có vẻ phóng khoáng và khéo léo, chuyên chú nhìn chăm chăm vào Tích Duyên. Còn Tích Duyên ngược lại có chút câu nệ, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp phóng khoáng như thế, nếu còn có thể thờ ơ kia nhất định là có long dương chi phích ( thích nam nhân ấy ~), Tích Duyên thuộc loại nam nhân bình thường, y cùng Ngọc Li nói chuyện đều rất lễ mạo, cũng không có ý vượt rào.
Xích Luyện từ đầu tới đuôi đều lưu ý vẻ mặt của nam nhân, song mâu hẹp dài trầm định lại bình tĩnh của hắn không một lần dứt khỏi nam nhân, ánh mắt thâm thúy lại chứa đầy hàm ý không chút lưỡng lự đặt trên thân nam nhân.
Thân thể cường tráng lại mềm dẻo, làn da màu mật ong căng mịn, nếu nuốt vào nhất định rất bổ, hơn nữa nam nhân lại có học qua pháp thuật, có căn bản chắc chắn, ít nhất có thể gia tăng vài năm đạo hạnh......
Đôi đồng tử u tĩnh của Xích Luyện đảo nhẹ, vẻ mặt ôn hòa dần dần biến thành một loại cảm xúc mà kẻ khác khó có thể hiểu được, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, đầu lưỡi tựa lưỡi của loài xà nhanh chóng đảo qua khóe miệng, bên miệng hàm chứa vẻ hài lòng và tiếu ý. Tích Duyên này tựa hồ thực sự tin tưởng hắn, kia hắn liền đem Ngọc Li hứa gả cho y, chỉ sợ nam nhân mệnh thú, không được hưởng thụ.
Ngọc Li cùng Tích Duyên trò chuyện với nhau rất vui, tựa như nhất kiến như cố ( gặp lần đầu đã quen thân), nhưng nhà gái chủ động quá nhiều, điều này làm cho Tích Duyên khó có thể từ chối. Y đều không phải là không muốn thung lại như thử kiều khí (*), y chỉ sợ là xích huynh đệ nhất thời xúc động, đem muội muội hứa gả cho y, tương lai Ngọc Li nhận ra sai lầm cũng chỉ làm uổng phí công sức tác hợp của Xích Luyện.
“Tích đại ca, người trong nhà từ nhỏ đã không cho ta xuất môn, khiến ta cùng với ngoại giới nhiều năm qua ít có tiếp xúc.” Ngọc Li vươn những ngón tay tinh tế vừa dài lại vừa phú mỹ xinh đẹp, động tác nhẹ nhàng linh hoạt thay Tích Duyên châm rượu, nàng tỏ vẻ ưu thương, “Hiện giờ yêu nghiệt làm loạn, chúng ta nữ nhân gia càng không được xuất môn, lại sợ thế nhân ham sắc đẹp của ta, đều không thật lòng đối xử tốt với ta, hôm nay gặp gỡ Tích đại ca, nếu ngươi không chê, tiểu nữ tử nguyện ý đi theo ngươi.”
“Ngươi tội tình gì phải …” Tích Duyên nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng lo lắng xúc phạm đến tự tôn của Ngọc Li, khó xử không biết quyết định như thế nào cho phải.
Xích Luyện cười nhạt tiếp tục uống rượu không lên tiếng, rất hài lòng việc Ngọc Li tự thúc đẩy sự tình, nếu muốn nam nhân này lưu lại phương pháp có rất nhiều, bất quá cũng không muốn phương thức quá khích, nếu có thể làm cho nam nhân tự nguyện lưu lại, kia liền rất tốt.
“Tích đại ca, ngươi có thể từ từ suy nghĩ, Xích phủ tùy ngươi muốn trụ lại hay không, khi ngươi đồng ý kết hôn với xá muội, nói ta một tiếng, khi nào ngươi nghĩ muốn rời đi, ta cũng không ngăn cản ngươi.” Xích Luyện lễ mạo khách khí nói ra vô số những điều kiện tốt đẹp, nam nhân không biết chính mình rốt cuộc là có phẩm hạnh gì để có thể có thể được đối xử khoản đãi như thế này, hảo cảm đối với Xích Luyện lại càng thêm sâu sắc.
Sau vô số lần khước từ cuối cùng nam nhân vẫn là không thành công, Ngọc Li không ngừng khuyên bảo Tích Duyên nên lưu lại, còn có thể nhân cơ hội để “Bồi dưỡng một chút cảm tình”, nếu Tích Duyên thật sự không thích nàng cũng sẽ không tái nhiều lần cưỡng cầu như vậy.
(*) thung lại như thử kiều khí: Chắc kiểu như ngồi không ăn bát vàng, lười biếng nằm ườn ra đó mà cũng có được cô vợ.