Tích Duyên lập tức chạy tới Xích phủ mã bất đình đề <tiến tới không ngừng>. Đại hỏa đã muốn đốt cháy cả sân, chỉ nghe thấy thanh âm ngọn lửa thiêu đốt cùng thanh âm khóc lóc cầu xin tha thứ xung quanh. Tích Duyên lúc này lòng tràn đầy lo lắng cho an nguy của Xích Luyện, hiện tại làm sao còn có tâm tình suy nghĩ thứ khác. Tại hoàn cảnh ác liệt này, y đã hoàn toàn đem lời khuyên của Phật Hàng vứt lên đến cửu trọng thiên.
“Xích huynh đệ......” Tích Duyên nỉ non, đôi đồng tử in hằn dấu lửa hồng.
Tứ phía có rất nhiều thôn dân chạy tới, đem theo nước dập tắt ngọn lửa. Tích Duyên thật sự lo lắng cho tình hình của Xích Luyện, nếu y hôm nay lưu Xích Luyện ở lại trong phủ, sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Nghĩ đến Xích Luyện bình thường đối y đủ loại hảo, Tích Duyên thực hỗn loạn, y chỉ biết tự bản thân mình không có khả năng rời bỏ Xích Luyện.
Tích Duyên ở bên ngoài hô vài tiếng, rất nhiều người tới cứu hoả đều có thể nhìn ra lo lắng của y. Ngay tại lúc Tích Duyên chuẩn bị tự mình đi vào bên trong ngọc lửa để tìm Xích Luyện......
Cánh tay y đột nhiên bị người giữ chặt ——
Nam nhân quay đầu lại, thấy Xích Luyện hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt mình. Xích Luyện sắc mặt vô cùng bình tĩnh nhìn chăm chú vào nam nhân, giống như hắn đang theo nhãn tình đầy khẩn trương của y mà tìm kiếm thứ gì. Trong đêm đen, song mâu u tĩnh của Xích Luyện giống như tỏa sáng bởi hồng quang, mơ hồ lóe lên quang mang mê người. Sự xuất hiện của Xích Luyện khiến cho nam nhân hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Xích huynh đệ, ngươi không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi......” Nam nhân chậm rãi ôm lấy Xích Luyện, y nghĩ đến Xích Luyện không nói lời nào, là bị đại hỏa này sở dọa đến.
Tứ phía thôn dân đều hỗ trợ cứu hoả, Xích Luyện thuận thế đem đầu tựa vào vai nam nhân, ở nơi nam nhân nhìn không thấy, khóe miệng hắn cong lên một tia ý tứ hàm xúc không rõ tiếu dung, kia khóe miệng là nhẹ nhàng cong lên, như là cười nhạo, hoặc như vừa lòng, nhưng càng như ý đồ đã thực hiện được, Tích Duyên này nam nhân tin tưởng hắn đến thế này, hiệu quả như vậy làm cho Xích Luyện thực hài lòng.
“Tích đại ca, nguyên lai ngươi là như thế quan tâm đến ta?” Xích Luyện ở nơi nam nhân nhìn không thấy, ánh mắt ám trầm như mực, ngữ khí có phần gần gũi và tha thiết, “Ngươi không cần lo lắng, trong phủ hôm nay không người.”
Nam nhân trầm ngâm trong chốc lát, mới thiệt tình nói: “Ta đương nhiên quan tâm ngươi, ngươi là huynh đệ kết nghĩa của ta, cũng là huynh đệ duy nhất của ta, ta mới tới Phong Danh thành, ngươi giúp ta rất nhiều, những năm gần đây, ngươi là người đầu tiên thiệt tình đối đãi với ta như vậy.” Nam nhân nói đều là lời thật lòng, y phiêu bạc nhiều năm như vậy, chưa từng có nhân ảnh nảo ngoại trừ Xích Luyện như vậy nhiệt tình đối xử với y.
Nam nhân là người thành thật, người khác đối y hảo, y cũng sẽ đối người khác hảo.
Nam nhân thực lo lắng chuyện của Xích Luyện quý phủ, sau khi hỏi mới biết được, Xích phủ hôm nay cho tất cả gia đinh, nữ phó hồi hương thăm hỏi người nhà, mà còn sót lại hai cái nha hoàn, cũng theo Xích Luyện cùng Ngọc Li đi Hà Viên ngoại gia. Cả Xích phủ đều trống rỗng không có ai, mà Xích Luyện vốn đang ở Hà Viên ngoại phủ lí uống rượu, nghe được Xích phủ cháy, liền một mình gấp gáp trở về.
Sau khi sự tình nghiêm trọng qua đi, nam nhân nhượng Xích Luyện đứng ở nơi an toàn và dặn hắn đừng nhúc nhích, nam nhân ngăn cản thôn dân bắt đầu hỗ trợ cứu hoả, sau đó không lâu, nha môn cũng đến đây rất nhiều bộ khoái hỗ trợ, nhưng hỏa thế nhưng càng lúc lại càng lớn.
Nam nhân cảm giác được không ổn!
Này hỏa......
Tựa hồ là bị thi hạ linh lực, không phải là ngọn lửa bình thường.
Tích Duyên dừng ở ngọn lửa, trong lòng triển khai vô số thiết tưởng, Xích Luyện đứng ở bên cạnh xem “Náo nhiệt” cũng đã hiểu được nguyên nhân gây ra ngọn lửa này, khẳng định thừa dịp hắn chưa trở về, tên bạch sư đó đã đốt oa <kiểu như tổ cho thú:)) hay hang ổ của kẻ xấu> của y.
Ngay lúc này.
“A! Này này này...... Vì sao lại biến thành như vậy!”
“Phòng ở vì sao đột nhiên tiêu thất? Ngọn lửa cũng đã biến mất!”
“Ai nha, khẳng định là yêu quái yêu quái, lại yêu quái a!” Các thôn dân bắt đầu kinh hoảng quát to, người ở nha môn vội vàng ổn định thôn dân giúp họ bình tĩnh.
Trước mắt cảnh tượng làm cho mọi người ngạc nhiên, mới rõ ràng ngọn lửa khi nãy vẫn còn bùng cháy dữ dội như vậy lại cư nhiên nhanh chóng biến mất, liền ngay cả Xích phủ cũng tiêu thất chỉ còn lại một bãi đất trống. Trước mắt trống rỗng một mảnh, đất đầy cỏ dại cùng một vài thân khô thụ, liền ngay cả kia vốn là ao sen xinh đẹp cũng biến thành một bãi nước lặng, âm phong từng trận thổi qua, nhìn qua vô cùng âm trầm.
Xích Luyện nhíu mày, nhìn đến phúc cảnh tượng này hắn tự nhiên biết bạch sư kia khẳng định là dùng thiên hỏa, lấy pháp lực của bản thân hắn mà khiến Xích phủ đạn tẫn.
“Tích đại ca, này khẳng định là yêu quái gây nên.” Thanh âm của Xích Luyện rất nhẹ, làm cho nam nhân không thể phản bác.
“Ân.” Tích Duyên gật gật đầu, “Xích huynh đệ ngươi không cần lo lắng, việc này ta sẽ thay ngươi xử lý.”
Lúc này, thôn dân lại nói trước đó vài ngày có người ở trên núi nhìn thấy bạch sư yêu quái, gần nhất lại là Thiên Niên Thụ Yêu rồi bây giờ lại là bạch sư yêu quái, dần dần đều khiến lòng người hoảng sợ.
“Bạch sư......” Nam nhân có chút đăm chiêu nhẹ giọng lặp lại.
Y nhớ rõ không lâu, đầu sư tử đó còn xâm phạm qua y......
Nghĩ đến đây, nam nhân không được tự nhiên ho khan vài tiếng. Xích Luyện phát hiện biểu tình nam nhân không đúng, nhẹ đưa bàn tay xoa lên lưng nam nhân, dùng thanh âm ôn nhu hỏi nam nhân có hay không mạnh khỏe, được Xích Luyện quan tâm, nam nhân nở nụ cười, tỏ vẻ không có việc gì.