Yêu Ma Đạo

Chương 287




Ánh mắt say đắm của hai người thong thả di chuyển trên mặt lẫn nhau, cho tới khi nam nhân nhắm mắt lại, tựa đầu chậm rãi kề lên đầu của Phật Hàng, tâm niệm hai người nháy mắt cấp chuyển.

Hai tay của Phật Hàng chặn lưng của nam nhân, trong lòng bàn tay hiện ra Tu La ấn……..

Phù văn theo trong miệng Phật Hàng niệm tụng từ tốn rót vào ngực của nam nhân.

Nam nhân lại là hai tay đan xen ở phía sau của Phật Hàng, thủ pháp ở đầu ngón tay theo chú văn trên không trung của hắn mà biến ảo, chú văn màu xanh cùng chú văn màu đen dây dưa cùng một chỗ………

Một trận sương mù thổi tới, mượn hơi bóng đêm nồng đậm……..

Thanh mang kia cùng hắc diễm kia đan xen quấn quanh, chú âm quấn quanh bốn phía nháy mắt hiện lên ở ngực của Phật Hàng, phù văn màu vàng được viết đầy chính khí, linh khí kia ngưng kết thành phù văn lưu chuyển ở nội tâm Phật Hàng.

Nam nhân ngưng thần tĩnh khí. Hắn cảm giác được Phật Hàng đang thi triển loạn hồn thuật với hắn, chú văn kia xâm nhập thân thể hắn, hắn trợn mắt chỉ là nhẹ nhàng giật giật môi, loạn hồn kia liền bị hắn chấn phá……..

Cổ khí tức ô trọc kia thoát ra từ lưng hắn, khóe miệng Phật Hàng tràn ra tơ máu nhàn nhạt, hai tay hắn ôm sát Phật Hàng, liên tiếp vẽ phù văn lên người Phật Hàng, khiến cho Phật Hàng cứng đờ ở tại chỗ.

Mi tâm của nam nhân có linh quang lập lòe……..

“Buông ngô ra”, Phật Hàng quát khẽ.

Nam nhân lại không buông tay ra.

Nam nhân từ hư không vẽ ra ngũ linh chú phù, liên tiếp chui vào ngực của Phật Hàng, quang mang vô sắc kia lưu chuyển ở ngực, có thể thấy rõ được phù văn làm cho Phật Hàng bất mãn nhăn mi lại……..

Khóe miệng Phật Hàng tràn ra máu tươi nhỏ xuống trên người của nam nhân, nam nhân cảm giác được huyết tinh kia dính dấp, ngũ linh phù ấn lưu chuyển khắc ở phía sau lưng Phật Hàng, khống chế ma tính của Phật Hàng……..

Nam nhân từ từ mở mắt ra, nhìn đến Phật Hàng nhắm mắt, nhưng cảm giác được ma khí trên người của Phật Hàng đang không ngừng khuếch tán……

“Ngươi ngừng đi, đừng niệm nữa”. Nam nhân quát lớn Phật Hàng.

Phật ma chi âm bao la kia làm cho nam nhân tâm hoảng ý loạn (lòng dạ rối bời), tâm thần bấn loạn, cắt đứt chính niệm của hắn, Phật Hàng đột nhiên xoay người, áp nam nhân tại trên cây, trong lòng của nam nhân bối rối………

Tâm thần của hắn bị xáo trộn, phù văn sau người Phật Hàng nháy mắt bay ra, chính khí bị ma khí quấy nhiễu, khóe môi Phật Hàng vương tơ máu, sau khi linh trận của nam nhân bị phá thì Phật Hàng mới mở mắt ra.

Nam nhân cơ hồ bị Phật Hàng đè ở thân cây không thể động đậy, thân thể bị đóng đinh, bộ vị trọng yếu bị áp chế, linh khí của nam nhân cùng ma khí của Phật Hàng đang ở dưới va chạm mà tiêu tan……….

Loại tâm đấu ý niệm này, cuối cùng cũng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.

“Hôm nay ngô không phải tới tìm ngươi để đánh nhau cùng ngươi, ngô chính là tới nói với ngươi, không cần lại tìm Nham Vân”. Chủ ý của Phật Hàng là không muốn đấu pháp cùng nam nhân, nhưng mà nam nhân không cho y đi.

“Được, ta có thể không tìm Nham Vân”. Nam nhân dứt khoát gật đầu, nhưng lại nói ra điều kiện, “Vậy ngươi phải đáp ứng ta, nếu lần này Nham Vân không chết, vậy sau này cũng đừng lại làm khó dễ y”.

“……..”

“Hiện tại Nham Vân là cái ngốc tử, không uy hiếp ngươi được”.

Phật Hàng gật đầu.

Nếu lần này Nham Vân vẫn không chết, y liền từ bỏ, lần này tới chủ ý của y đều không phải là vì giết Nham Vân mà tới, chính là nhìn đến nam nhân vì Nham Vân mà không trở về Biên thành, y khó chịu mà thôi.

Cho nên một mạch sai người trói Nham Vân lại.

Nam nhân rút kiếm ra.

Phật Hàng đi theo nam nhân ra khỏi rừng trúc, nhưng mới vừa đi đến địa phương cách cửa nhà mình không xa, nam nhân lại cảm giác được ma tính của Phật Hàng nổi lên, cổ ma khí kia rất bất ổn định.

Nam nhân nhắm mắt lại, trong lòng niệm tụng Cửu Vũ chân ngôn lặp đi lặp lại, năm đó hắn ở Thanh Sơn đưa vòng da kia cho Phật Hàng, nó đột nhiên phát ra quang mang màu xanh, nháy mắt ngăn chặn ma tính kia, linh ấn vẽ trên vòng da hóa giống thành dây thừng quấn quanh Phật Hàng, linh thừng màu xanh kia buộc chặt thân thể của Phật Hàng, vô luận Phật Hàng giãy như thế nào đều giãy không ra.

Nam nhân nghe được tiếng ma hô.

Nam nhân ném Thanh Hồn kiếm đi, để Thanh Hồn kiếm bay tới xa xa, hắn tới gần Phật Hàng, tóm lấy linh thừng buộc chặt trên người của Phật Hàng, trói chặt Phật Hàng ở trên cây trúc đen ở phía sau nhà mình.

“Ngươi đứng đừng nhúc nhích”. Nam nhân chỉ vào Phật Hàng.

Phật Hàng nói không ra lời, nam nhân biết ma tính của y bất ổn định, Phật Hàng chỉ có thể phát ra tiếng ma hô, nhìn đến nam nhân lấy tay chỉ vào y, y hé miệng ngậm ngón tay của nam nhân……..

Nam nhân sửng sốt, lập tức nhìn về phía Phật Hàng…….

Phật Hàng lẳng lặng mút ngón tay của nam nhân, tựa hồ không cho nam nhân đi, hơi thở của y thực nặng nề, đôi mắt màu trà của y bị ô khí ăn mòn, bởi vì ma tính rất mạnh, cổ ngạo khí sắc bén kia càng mạnh.

Nam nhân suy nghĩ 1 chút rồi rút ngón tay về, chùi sạch ở trên người Phật Hàng: “Đừng lộn xộn, chờ ta trở lại”. Hắn xoay người đi trở về nhà, từ trong nhà bê một đống kiếm gỗ cùng dây thừng đi ra.

Nguyên bản Phật Hàng đã bị chú văn ngưng kết thành linh thừng buộc chặt, nam nhân vì để ngừa vạn nhất cầm một ít dây thừng buộc chặt cả người Phật Hàng tại cây trúc đen có tính chất rắn chắc. Ngân phát của Phật Hàng xõa tung, nhíu mày nhắm chặt mắt, sau khi nam nhân buộc chặt dây thừng, từ phía sau lấy ra một tờ linh phù định thần, giơ tay tỉ mỉ dán tại trên tay Phật Hàng bị trói trên trúc đen.

Phật Hàng lạnh lùng lên tiếng, lại chỉ có thể nghe được tiếng ma hô bất mãn của y, hoàn toàn không nghe rõ đang nói cái gì, nghe vào tai rất kinh khủng, nhưng nam nhân sớm quen rồi.

Chỉ là thảnh nhiên nhìn Phật Hàng 1 cái, phảng phất biết rõ Phật Hàng đang nói cái gì, bình tĩnh trả lời Phật Hàng vài câu: “Chờ ngươi áp ma tính xuống, ta liền thả ngươi, ngươi không cần uổng phí khí lực, ngươi không tránh thoát được chân ngôn chú”.

Phật Hàng rốt cục yên tĩnh, không lên tiếng nữa.

Chỉ là nhắm mắt, trên khuôn mặt anh tuấn không có chút biểu tình nào, có lẽ là bởi vì ma tính quá mạnh mẽ, khiến Phật Hàng vô pháp thừa nhận, sắc mặt của y nhìn qua có chút tái nhợt.

Phật ma chi tính giữa chân mày y khắc họa rất rõ ràng, khóe miệng y tràn ra tơ máu có chút chói mắt, hình dáng đôi môi của y rất đẹp, thật mỏng, đường nét rõ ràng……..

Nam nhân vậy mà cảm thấy có vài phần rất gợi cảm……..

Thế nhưng hắn chỉ có thể làm như vậy, có thể giúp Phật Hàng như vậy thôi.

Trước đây thời điểm hắn đưa vòng da cho Phật Hàng, đó là hy vọng nếu như có 1 ngày Phật Hàng mất đi lý tính thì có thể dùng nó để áp chế Phật Hàng.

Linh thừng liên tục xoay tròn ở trên người của Phật Hàng, chậm rãi hoạt động, áo cà sa của y có chút lộn xộn, cổ áo cũng mở rộng……..

Lúc này Phật Hàng ở trong mắt nam nhân lộ ra vài phần cảm giác khác với ngày xưa, tựa hồ sinh ra 1 chút tính cảm yếu ớt, dù sao Phật Hàng đều là lãnh ngạo như vậy.

Hôm nay bị hắn buộc chặt ở trên cây trúc như vậy, cũng vẫn là nhắm mắt, cả người tản ra khí thế ngạo nhân, không có nửa phần bộ dáng thua trận chật vật, ngược lại thì khiến nam nhân nhịn không được nhìn thêm mấy lần.

Xương quai xanh của Phật Hàng lúc ẩn lúc hiện…….

Nam nhân nhìn Phật Hàng mấy lần, liền bắt đầu dùng kiếm gỗ bày trận ở bốn phía Phật Hàng.

Mấy thanh kiếm gỗ bày thành Bát Quái trận trấn ma với Thanh Hồn kiếm làm cửa trận, phong bế cả người Phật Hàng ở bên trong chính khí.

Linh quang ẩn màu xanh chậm rãi lưu chuyển ở quanh thân Phật Hàng, Thanh Hồn kiếm liền lơ lửng ở đỉnh cây trúc.

Linh khí này chú hạ từ đỉnh trúc, linh khí rót thông kiếm gỗ bốn phía Phật Hàng.

Trận pháp mở ra.

Linh quang này uốn lượn vây quanh Phật Hàng, nam nhân thấy Phật Hàng nhắm mắt, không nhìn hắn, lúc này hắn mới rời đi đi trước tìm Nham Vân.

Phật Hàng bị hắn nhốt ở sau nhà, dựa theo ma tính của Phật Hàng, Phật Hàng căn bản vô pháp tránh thoát chân ngôn cô. Cho nên nam nhân mới có thể yên tâm, hiện nay linh khí của hắn khôi phục nên rất nhanh thì đi tới bờ sông.

Nam nhân còn chưa vào thành, liền thấy cửa thành nằm giữa đường, mà Hỏa Nhận của Nham Vân liền lơ lửng trên không trung, thấy nam nhân xuất hiện, Hỏa Nhận kia hưng phấn chuyển động.

Giống như đang kêu gọi nam nhân.

Nam nhân lắc mình đi tới, hắn bước đi rất nhanh, nhanh tới nỗi khiến người ta nhìn không rõ, hắn mới vừa đi tới gần liền thấy Nham Vân cả người là nước nằm ở cửa thành, hiển nhiên là Hỏa Nhận vớt Nham Vân lên từ trong nước, hắn trực tiếp khiêng Nham Vân trở về nhà.

Nam nhân thả Nham Vân xuống giường, cố sức vỗ lưng của Nham Vân, để thân thể Nham Vân hướng xuống dưới, Nham Vân sắc mặt trắng bệch ói ra mấy ngụm nước, mơ mơ màng màng hô 1 câu: “A Thúc……..”. Giọng nói của Nham Vân có chút khàn khàn.

Hỏa Nhận kia đi theo bọn họ, thành thực bay trở về dưới giường, quang mang cũng lập tức biến mất, an tĩnh nằm ở dưới giường không động đậy. Mà nam nhân lại là ngồi ở bên giường, chậm rãi cởi vạt áo của Nham Vân ra……..

“A Thúc, ta sợ lắm”. Nham Vân thanh âm khàn khàn nói nhỏ.

Nam nhân 1 bên cởi y sam thay Nham Vân, một bên lau người cho Nham Vân, thấy ngón tay của Nham Vân đều ngâm nước tới trắng bệch, hắn có chút không đành lòng: “A Thúc ở đây, không sợ, a Thúc sẽ không đi”.

Nam nhân cầm y phục của Nham Vân ném ở bên giường, cầm khăn lau cho Nham Vân, lau thân thể cho Nham Vân xong, còn lau tóc cho Nham Vân, đêm nay nam nhân sắp mệt chết rồi, hắn mới vừa nằm xuống liền có chút mệt lả.

Nham Vân đã trở về, nam nhân cuối cùng coi như yên tâm.

Ngốc tử này………

Liền chỉ biết a Thúc, a Thúc, còn đang nắm chặt hắn không chịu buông tay, bởi vì Nham Vân không ngừng run rẩy, nam nhân không thể làm gì khác hơn là nằm ở trên giường, cả người Nham Vân đều chui vào trong lòng nam nhân.

Nam nhân dứt khoát ôm chăn đệm thật dày tới, thân thể Nham Vân không ngừng run rẩy, hắn cảm giác được Nham Vân càng lúc càng ôm chặt hắn, còn bắt đầu động thủ xốc áo của hắn lên………

Nham Vân nghiêng người ôm nam nhân, chóp mũi y để ở gò má của nam nhân: “A Thúc, ta lạnh quá, sưởi ấm cho ta đi……..”. Đôi môi lạnh lẽo của y dán nóng lên gò má phát nóng của nam nhân………

Lông mi nam nhân run lên.

Xương quai xanh có mồ hôi chảy xuống………

Hắn lập tức cũng cảm giác được Nham Vân dùng cả hai tay vén áo của hắn lên, bàn tay lạnh lẽo lướt qua da thịt của hắn, xúc cảm yếu ớt lại kích động thân thể nhạy cảm của nam nhân………

“Nham Vân…….”. Nam nhân cảm giác được thân thể trần trụi của Nham Vân dán qua, đáy mắt bình tĩnh của hắn lộ ra mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, đêm nay hắn mệt mỏi tới nhanh hỏng mất, hắn hắn không muốn cử động nữa……..

Nghe được nam nhân gọi y là “Nham Vân…….” thì Nham Vân sửng sốt một chút.

Nham Vân chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm đôi mắt ướt át của nam nhân, y phục nam nhân đã vén lên, điểm nhỏ bóng loáng nhô lên ở bộ ngực chắc nịch kia cũng như có như không ở bên ngoài chăn bông……..

Trong ánh sáng u ám.

Da thịt màu mật ong của nam nhân phơi bày ở bên ngoài, hiện lên quang mang ái muội lại mê người………

Ngay cả Nham Vân………

Cũng nhìn tới choáng váng………..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.