Yêu Ma Đạo

Chương 277




“A Thúc, trên người ngươi có bao nhiêu ngân lượng?”. Nham Vân giơ tay sờ sờ túi tiền của nam nhân, túi tiền treo tại bên hông của nam nhân rất nhẹ, không có bao nhiêu, chỉ có bạc vụn mà thôi.

Nhìn đến nam nhân có chút xấu hổ thì Nham Vân cũng không có lại yêu cầu đòi ăn ngon, bởi vì gần đây nam nhân không có đi bày quán, cho nên trên người không có ngân lượng, đơn giản mà nói hiện tại nam nhân thực nghèo.

Nam nhân cảm thấy có chút áy náy, hắn nghĩ muốn trở về nghỉ ngơi.

Hắn có tuổi rồi nên đi đường rất chậm, không theo kịp bước chân của bọn họ: “A Thúc không có bạc, ngươi đi tìm Liễu Phong, y sẽ mang ngươi đi ăn ngon, a Thúc đột nhiên nhớ tới còn có việc, hôm nay ngươi liền đi chơi cùng Liễu Phong”.

Nam nhân đang muốn trở về, lại bị Nham Vân túm lấy cổ tay.

“A Thúc, vậy chúng ta đi ăn mì là được”. Nham Vân tràn ngập chờ mong nhìn nam nhân, đôi mắt kia lộ ra quang hoa nhàn nhạt mê người, vầng sáng kia lưu chuyển dưới ánh mặt trời nhàn nhạt.

Chưa chờ nam nhân trả lời thì Nham Vân liền kéo cổ tay của nam nhân, cao hứng kéo nam nhân đi địa phương ngày thường hai người thường xuyên đi ăn mì, là một cái tiểu sạp (quầy nhỏ) bên đường, bởi vì thực rẻ, cho nên người rất nhiều.

Nham Vân hoàn toàn quẳng chuyện Liễu Phong chờ y ở tửu lâu lên chín tầng mây, hai người mới vừa ngồi xuống, Liễu Phong liền khuôn mặt đen thui tới đây, Nham Vân còn tốt bụng gọi Liễu Phong ngồi xuống.

“Liễu Phong, ngươi chạy đi đâu? Ta cùng a Thúc ở chỗ này chờ rất lâu thì ngươi mới tới đây”. Nham Vân hỏi vặn lại Liễu Phong, cảm thấy Liễu Phong phải đi theo bọn họ, mà không phải a Thúc đi theo y cùng Liễu Phong, hôm nay vốn liền y cùng với a Thúc hẹn tốt đi ra ngoài du hồ.

Mặt của Liễu Phong càng đen, nam nhân bảo Nham Vân ngậm miệng, Liễu Phong lại lườm nam nhân: “Loại địa phương này dơ cực kỳ, ngươi thế nhưng đưa Nham Vân tới loại địa phương này ăn thứ này!”. Y chỉ trích nam nhân.

“Là ta ngạnh (kiên quyết, ép) kéo a Thúc tới”. Nham Vân nhỏ giọng giải thích cho nam nhân, mặt Liễu Phong đều xanh rồi.

Nam nhân bảo Liễu Phong ngồi xuống, Liễu Phong không ngồi, sợ dơ.

Nham Vân lau lau ghế cho Liễu Phong, khẽ kéo ống tay áo của Liễu Phong: “Liễu Phong, ngươi ngồi xuống đi, rất nhiều người đang nhìn ngươi”.

Liễu Phong tức giận, chính là không thuận theo: “Như thế nào? Ngươi không thích người khác nhìn ta?”. Y cúi đầu nhìn về phía Nham Vân, nhìn đến Nham Vân gật đầu thì trong lòng y có chút cao hứng, liền chậm rãi ngồi xuống.

Nam nhân ngồi ở một bên không nói chuyện, chỉ là nhìn bọn họ, Liễu Phong ghét bỏ đôi đũa dơ, Nham Vân liền lau đũa cho Liễu Phong, ghét bỏ chén dơ thì Nham Vân liền dùng nước trà tráng chén cho Liễu Phong…….

Tâm tình của Liễu Phong trở nên rất tốt, liền ngay cả nói chuyện đối nam nhân cũng không chua lè như vậy nữa, chính là khó tránh thêm vài phần đắc ý: “A Thúc, ngươi dạy Nhị Cẩu tốt như vậy, ta nên cảm tạ ngươi như thế nào mới tốt”. Y đắc ý cười lên, quanh quẩn ở bên tai nam nhân.

“Không cần, Nhị Cẩu đối tốt với ngươi, cũng là thiên kinh địa nghĩa (việc hiển nhiên)“. Nam nhân chính là bình tĩnh ăn mì, hoàn toàn không có bị Liễu Phong ảnh hưởng đến, Nham Vân vẫn đều đối tốt với Liễu Phong như vậy, hắn cũng biết việc này, không có gì ngạc nhiên.

Liễu Phong thấy nam nhân vẻ mặt bình thường, bình tĩnh thong dong ăn mì mùi vị nhạt nhẽo kia thì trong lòng y nổi trận lôi đình, sắc mặt cũng lập tức âm lãnh vài phần, mà Nham Vân lại không chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang ăn mì.

“Nhìn cái gì vậy, ăn mì của ngươi đi”. Nam nhân quẳng 1 cái liếc mắt cho Nham Vân, bảo y ngoan ngoãn ăn mì đi, lập tức Nham Vân cũng liền không nói chuyện nữa, cúi đầu im lặng ăn mì.

LiễuPhong lại ghét bỏ ngồi ở một bên, một ngụm đều không có ăn.

Hôm nay Nham Vân ngoạn (chơi đùa) coi như vui vẻ, nam nhân lại là rất ít nói chuyện, cơ bản cả ngày đều đi theo ở phía sau bọn họ, buổi sáng bọn họ đi du hồ buổi chiều đi vùng ngoại ô đạp thanh.

Bọn họ ngoạn tới chạng vạng, nam nhân chuẩn bị dẫn Nham Vân về nhà, nhưng Liễu Phong lại nói y đặt chỗ rồi, để Nham Vân bồi y đi ăn cơm.

Nam nhân cũng không có ngăn cản gì.

“Ngươi liền đừng đi cùng, ngươi cản trở chúng ta cả ngày, ngươi đi theo chúng ta như vậy, ngươi không thấy phiền nhưng ta nhìn đều cảm thấy vướng chân vướng tay, tự ngươi trở về đi”. Liễu Phong thừa dịp thời điểm Nham Vân đi ở phía trước xem thứ hiếm lạ, ngữ khí không quá thân thiện đuổi nam nhân đi.

Nam nhân chính là liếc mắt nhìn Nham Vân đi ở phía trước một cái, liền vô thưởng vô phạt (hời hợt) gật gật đầu, “Vậy ngươi nói lại với Nham Vân, nói ta đi về trước, các ngươi tán gẫu vui vẻ”.

Nam nhân biết Liễu Phong sẽ không mời hắn đi ăn cơm, cho nên hắn liền tự mình đi trở về, thời điểm hắn về tới nhà đã vào đêm, sắc trời có chút tối, bốn phía thực im lặng.

Nhưng là ——

Tòa Xích phủ xuất hiện tối hôm qua kia, hôm nay sau khi vào đêm liền lại xuất hiện, hắn lập tức liền hiểu ra, Xích phủ này là sau khi vào đêm mới có thể hiện ra.

Cửa Xích phủ treo hai ngọn đèn ***g u ám, cửa cũng đóng chặt, hắn trực tiếp đi qua Xích Phủ, trở về viện tử của chính mình, giống như ngày thường nên làm cái gì thì làm cái đó.

Hôm nay hắn đi tới có chút mệt mỏi, y sam trên người đều bị mồ hôi thấm ướt, ban đêm gió thổi có chút lạnh, hắn nấu nước nóng xong, ngồi vào trong dục dũng, ngâm tắm.

Y sam mặc hôm nay đều rơi xuống trên mặt đất, y sam sạch sẽ lại là treo bên cạnh mộc dũng, hắn tựa vào dục dũng liền ngủ, hơi nước lờ mờ kia bập bềnh ở mặt nước, có chút mê mắt………..

Hắn mơ hồ nghe được thanh âm dao động của tiếng nước, hắn cảm giác được có người lau bọt nước trên mặt của hắn, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn đến gương mặt quen thuộc kinh kinh thiên nhân (tiên còn phải kinh ngạc).

Dung nhan của Xích Luyện hứng lấy ánh trăng, chiếm đầy nhãn cầu của nam nhân, chiếm lấy tầm mắt của nam nhân, trường bào gấm vóc màu đỏ tươi của Xích Luyện, ánh sáng hoa mỹ của vải vóc tơ tằm kia phủ kín một tầng quang hoa ôn nhu ở dưới ánh trăng mông mông lung lung.

“Tích đại ca, ta đã trở về”.

Xích Luyện chậm rãi cúi người xuống, nửa ghé vào bên cạnh mộc dũng, con ngươi u tĩnh như hồ sâu kia gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân hơi nước mông lung ái muội kia tràn ngập giữa 2 người.

Nam nhân nhìn Xích Luyện 1 lát, bình tĩnh ở trong mắt đang bất an xao động, nhìn đến huynh đệ kết bái đã lâu không gặp thì hắn cũng không biết nên dùng tâm tình như thể nào để đối mặt……….

Nhìn đến tươi cười nhàn nhạt nơi khóe môi của Xích Luyện thì nam nhân khẽ chớp mắt, suy nghĩ 1 chút, lại một lần nữa nhắm mắt lại: “Là ảo giác…….”. Hắn nói thầm, khẳng định là ảo giác………

Xích Luyện vốn là không nên xuất hiện ở đây.

“Không phải ảo giác”.Xích Luyện thong thả vươn ngón tay trắng nõn dài nhỏ, nhẹ nhàng chọc mặt nước một chút, mặt nước kia tràn ra gợn sóng tinh tế, tiếng nước rõ ràng kia chân thật như vậy.

Thanh âm của Xích Luyện thong thả dễ nghe như cũ, thanh âm này làm cho nam nhân cảm thấy thân thiết bội phần, rất quen thuộc, rất chân thành, khiến cho nam nhân lần thứ hai mở mắt ra……..

“Tích đại ca”. Xích Luyện chậm rãi gọi nam nhân, đưa tay xâm nhập trong nước, nhẹ nhàng gảy mặt nước, giống như là âu yếm thân thể mềm dẻo kia của nam nhân.

Nam nhân nhìn chằm chằm động tác của Xích Luyện……..

Ánh mắt của nam nhân theo gợn nước nhộn nhạo, không biết là chịu ảnh hưởng hơi nóng của mặt nước, hay là như thế nào, hai má của nam nhân mơ hồ có chút ửng đỏ……..

Nam nhân nhìn đến vạt áo của Xích Luyện bị thấm ướt, đuôi tóc màu đen kia nhẹ nhàng rủ ở trong nước………

Mà Xích Luyện liền tựa vào bên cạnh mộc dũng như vậy, lẳng lặng nhìn chăm chú nam nhân.

Ánh mắt thong thả lưu luyến trên thân thể trần trụi của nam nhân………

“Nhất định là ảo giác”. Nam nhân phủ nhận hình ảnh mình đã thấy, nhìn đến tươi cười nơi khóe miệng của Xích Luyện càng ngày càng ái muội, nam nhân bất an nhắm mắt lại.

Xích Luyện ở trên trời.

Không ở nhân gian.

Cho nên, cái này nhất định là ảo giác!

Thời điểm khi nam nhân lại mở mắt ra thì Xích Luyện đã không thấy bóng dáng, hắn hơi sửng sốt một lát, lập tức liền không dấu vết thở dài một hơi, “Quả nhiên là ảo giác……..”.

Là hắn rất nhớ Xích Luyện, cho nên mới sinh ra ảo giác?

Nam nhân im lặng nghiêng đầu, nhắm mắt tựa vào bên cạnh mộc dũng tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng chẳng được bao lâu, hắn liền cảm giác được bên môi có hơi thở nhợt nhạt tới gần………

Nam nhân lại mở mắt ra, nhìn đến Xích Luyện đang cúi đầu, hơi hơi nghiêng mặt nhìn hắn chằm chằm, môi của hai người như có như không áp sát cùng nhau, đôi môi của 2 bên thập phần gần kề, hô hấp nhẹ nhàng của Xích Luyện chậm rãi lướt qua đôi môi của nam nhân.

Nhiệt tức (hơi thở) nhàn nhạt kia đã hơi hơi đã ươn ướt đôi môi hé mở của nam nhân, hơi nóng kia mơ hồ chui vào giữa môi của hắn, chạm đến đầu lưỡi của hắn……..

Nam nhân chậm chạp hỏi Xích Luyện: “Là ảo giác sao?”.

Xích Luyện cẩn thận suy nghĩ 1 chút, chậm rãi gật đầu: “Là ảo giác, cho nên ngươi nghĩ muốn đối ta làm cái gì đều có thể”. Y nhẹ giọng thong thả nói với nam nhân, xúc cảm hơi thở chân thật kia phun tại bên môi, quẩn quanh bên môi của nam nhân.

Nam nhân trầm mặc.

Hắn chính là im lặng nhìn chăm chú vào Xích Luyện, giơ tay chậm rãi xoa sườn mặt của Xích Luyện, xúc cảm chân thật, làm cho đầu ngón tay của nam nhân khẽ run rẩy: “Ngươi đã trở lại, nếu đã phi thăng, vậy còn trở về làm cái gì?”. Thanh âm thành thục ổn trọng, bình tĩnh kia vang lên, cực kỳ rõ ràng ở vùng ngoại ô ban đêm, cùng với lá rơi côn trùng kêu.

Xích Luyện không nghĩ tới nam nhân sẽ nói như vậy, thần sắc u tĩnh bình tĩnh trong mắt của y lại không thay đổi như cũ: “Ta là trở về gặp ngươi, ta nhớ ngươi, mỗi ngày đều nhớ ngươi”.

Xích Luyện thong dong đứng dậy, hai tay thừa dịp chống tại bên cạnh dục dũng sau lưng của nam nhân, y ngẩng đầu, rủ mắt, ánh mắt dò xét vào dưới nước, thân thể trần trụi của nam nhân hoàn toàn bày ra ở trong mắt y.

Động tác của nam nhân không thay đổi, chính là đáy mắt không ngừng dao động.

Xích Luyện đang nói nhớ hắn, mỗi ngày đều nhớ hắn.

Ở trong tai nam nhân thì đây là lời Xích Luyện an ủi hắn, hắn biết Xích Luyện có ái nhân ở trên trời, có ái nhân bồi bạn, như thế nào có thể còn sẽ nhớ tới hắn ở thế gian, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, Xích Luyện lại lừa hắn………

Xích Luyện nhìn đến nam nhân không có phản ứng, vượt ra ngoài dự tính của y, hai tay y xoa cánh tay của nam nhân, nhẹ nhàng xoa nắn, y cúi đầu, áp sát cần cổ của nam nhân, từ tốn nói: “Ngươi tin tưởng cũng được, không tin cũng được, ta nói chính là thật”. Y nói đích thật là thật, sau khi y phi thăng, bị phạt diện bích (úp mặt zô tường: bị phạt đóng cửa ăn năn về những lỗi lầm của mình) 1 ngày.

Căn bản không có cơ hội trờ lại tìm nam nhân.

Nên biết một ngày trên trời thì thế gian chính là một năm.

Kỳ thật lần này Xích Luyện trở về, căn bản không có nhìn thấy người mà y muốn gặp, y từ trong miệng những thượng tiên kia biết được, Thanh Thiên Tôn căn bản là không ở trên trời, nếu tìm không thấy người, vậy y cũng không muốn ở lại nơi này, không có Thanh Thiên Tôn, y phi thăng cũng không có ý nghĩa, sau khi Xích Luyện quy vị (phục chức, trở lại chức vị trước đó), khôi phục tiên cấp trước kia, tiên cấp của y rất cao, y có Thông Thiên lệnh trong tay, có thể tùy thời hạ phàm (xuống thế gian).

Nam nhân rối loạn lại trầm mặc, bởi vì Xích Luyện trước mắt rốt cuộc có phải ảo giác hay không, hắn đã phân không rõ ràng lắm…….

Cho tới khi ——

Thân thể của nam nhân bị người nhấc toàn bộ lên, hai tay của Xích Luyện xuyên qua dưới nách của nam nhân, ôm bụng của nam nhân, cả người nam nhân ngồi ở thành mộc dũng, bọt nước trên người chậm rãi trượt xuống thân thể……..

Nam nhân kinh ngạc quay đầu, đôi môi của Xích Luyện liền dán lên, gắt gao hôn đôi môi đang run rẩy của nam nhân………


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.