Mạt Đồng ôm nam nhân trở về gian phòng trong khoang thuyền.
Nam nhân cảm thấy Mạt Đồng tựa hồ rất muốn ôm hắn, đè hắn, đùa nghịch hắn rất nhiều lần.
Bởi vì nghe nam nhân nói Cửu Hoàng không có làm tới bước cuối cùng, trong lòng y thật cao hứng, nhưng Mạt Đồng cũng không thể làm tới cuối cùng, nếu y xuống tay trước, vậy không phải chẳng khác nào nói chính mình thừa nhận trước là tham luyến thân thể của nam nhân.
Cho nên.
Cho nên y cũng không có làm tới cuối cùng.
Y cũng không muốn sau này nam nhân lấy chuyện này coi là nhược điểm, hoặc là Cửu Hoàng cùng Phật Hàng cười nhạo y cơ khát, quan trọng nhất là Mạt Đồng không muốn nam nhân cảm thấy y là vì nhục dục mới đối đãi nam nhân như vậy, tuy rằng không đi vào, nhưng cũng không đại biểu không thể hôn môi nam nhân, không thể vuốt ve nam nhân.
Mạt Đồng cảm thấy Cửu Hoàng thực giảo hoạt, vứt nan đề này cho y, có 1 lần y nghĩ muốn liền như vậy “khai bao” cho nam nhân, y biết nam nhân cũng không phải lần đầu tiên, nhưng bọn họ lâu như vậy không gặp, hơn nữa theo trong miệng nam nhân biết được, một năm này tựa hồ đều không có trải qua phương diện sinh hoạt này, ngẫm lại đều biết rõ nơi đó khẳng định thực chặt.
Thật muốn ôm nam nhân…….
Chính là không thể ôm, ôm liền bại bởi Cửu Hoàng……..
Ôm?
Hay là không ôm?
Vấn đề này làm cho Mạt Đồng rối rắm nửa chén trà nhỏ thời gian, rất nhanh y thuận tiện ôm nam nhân sắp ngủ hôn lên.
Tuy rằng không dùng cái phía dưới kia, nhưng là y có thể dùng miệng cùng tay yêu thương nam nhân, đồng dạng có thể cho nam nhân cảm giác được thoải mái đồng dạng, nguyên bản nam nhân ngủ liền bị làm tỉnh ngủ như vậy, luân phiên cao trào vài lần, liền mệt mỏi nhắm mắt.
Mạt Đồng cũng liền để nam nhân ngủ, cả buổi tối y đều chen ở bên người nam nhân, để nam nhân tự nhiên ôm thắt lưng của y, y cũng gắt gao ôm chặt nam nhân, hai chân của 2 người tự nhiên đan xen cùng một chỗ, búi tóc của y lỏng ra, sợi tóc buông lỏng phân tán rối tung ở sau người, che hờ phía sau lưng trần trụi của y.
Kinh văn màu đen trên lưng của y tôn lên màu da của y, tay của nam nhân để ở bên hông của y, Mạt Đồng thì lại ôm lưng của nam nhân, hai người nghiêng người, im lặng mặt đối mặt ngủ cùng nhau.
Nam nhân ngủ thật sự trầm, Mạt Đồng nhắm mắt, lông mi nồng đậm đen thùi kia theo tần suất hô hấp phập phồng mà nhẹ nhàng chấn động……..
Chóp mũi của 2 người như có như không dán cùng 1 chỗ, hơi thở tự nhiên giao hòa cùng một chỗ, hơi thở ấm áp quen thuộc yên ả không có tạp niệm……..
Thời điểm nam nhân tỉnh lại thì Mạt Đồng còn chưa tỉnh, Mạt Đồng ghé vào trên giường, hai tay đặt ở cạnh cái gối, nghe thấy nam nhân mặc y phục thì y mới mở mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân.
“Ngươi phải đi về?”. Mạt Đồng xoay người tựa vào trên giường, y giơ tay túm bình rượu bên cạnh giường, uống mấy ngụm, ánh mắt của y lưu luyến ở trên người của nam nhân.
“Ân”.
Mạt Đồng nuốt rượu xuống: “Mấy ngày nay ngươi đều đừng đi bày quán, ngươi cần bạc thì ta cho ngươi là được”. Y ngồi dậy, bình rượu đặt ở trên giường, có chút mệt mỏi. Giống như chưa tỉnh ngủ.
“Như vậy không tốt lắm”. Dù sao nam nhân vẫn cảm thấy lấy bạc Mạt Đồng dùng thì không tốt lắm, hắn có tay có chân, cũng không phải không kiếm được.
“Không có gì không tốt, liền quyết định như vậy, nhưng nói trước là ngươi không thể trốn tránh ta”. Mạt Đồng thực quả quyết nói với nam nhân, chính y thay nam nhân làm quyết định, “Ta sẽ trực tiếp tới trong nhà ngươi tìm ngươi”.
Nam nhân chậm rãi ngồi trở lại bên giường, đặt bình rượu Mạt Đồng ôm tới trên mặt đất: “Ngươi đều giúp ta quyết định tốt rồi, vậy ngươi còn hỏi ta làm gì”. Nam nhân có vẻ có chút bất đắc dĩ.
Mạt Đồng sáp qua, ôm nam nhân, vuốt ve thân thể của nam nhân, ngón tay y lướt qua sườn mặt của nam nhân, làm cho nam nhân nhìn y, y bá đạo nhìn chằm chằm nam nhân……..
“Không được làm chuyện thực có lỗi với ta, ta thấy được sẽ tức giận”. Mạt Đồng dứt khoát trực tiếp nói với nam nhân, y cũng không muốn thời điểm y tới thì nhìn thấy Nham Vân cùng nam nhân thân thiết.
“Gần đây ngươi không có việc gì làm sao?”. Nam nhân ôn hòa nhìn Mạt Đồng, bình tĩnh hỏi Mạt Đồng, “Nếu ngươi có việc thì không cần tới tìm ta, qua mấy ngày nữa thì ta sẽ quay về Biên thành”.
“Ngươi đây coi như là cự tuyệt ta?”.
“Không phải”. Nam nhân lắc đầu.
Mạt Đồng mân môi, nhìn nam nhân 1 lát: “Hiện tại ta ngay cả đi gặp ngươi, có phải cũng muốn cần được Nham Vân đồng ý hay không, ngươi bài xích ta như vậy, về sau chúng ta cùng một chỗ như thế nào?”.
Nam nhân bị Mạt Đồng hỏi tới vô ngôn dĩ đối (không còn lời gì để đáp lại), hắn không phải có ý đó, hắn đành phải nói: “Ngươi muốn gặp ta lúc nào thì liền gặp lúc ấy, chân mọc ở trên người ngươi, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi”.
Mạt Đồng giơ tay đỡ sau cổ của nam nhân, sáp tới bá đạo hôn nam nhân 1 lát, nhìn đến nam nhân đáp lại y thì tâm tình của y cũng trở nên tốt hơn vài phần.
“Không được trốn tránh ta”. Mạt Đồng lại nhắc nhở nam nhân, y hôn mạnh nam nhân mấy cái, liền thả nam nhân đi trở về.
Mạt Đồng cảm thấy chính mình rất kỳ quái, trước kia y tuyệt đối sẽ không để ý ai như vậy, nhưng là nam nhân lại khác, nam nhân này làm cho y thay đổi không ít, y thậm chí sẽ muốn trưng cầu ý kiến của nam nhân.
Còn tiếp tục như vậy thì y có thể bị nam nhân nắm mũi dắt đi hay không?
Anh minh một đời của y chẳng lẽ bị hủy sao?
Y không thích nam nhân quá thân cận cùng người khác, y cũng biết ham muốn chiếm hữu của mình rất mạnh, cho nên y phải kiềm chế chính mình, tận lực không gặp mặt cùng những người đó, y cũng không biết chính mình rốt cuộc có thể nhẫn nại được bao lâu.
Nhìn đến nam nhân rời đi thì y lại nằm ở trên giường ngủ 1 giấc, y một phen kéo chăn nam nhân từng đắp qua, liền như vậy vẫn ôm vào trong ngực, đem chăn trở thành nam nhân.
Y cảm thấy chính mình càng ngày càng kỳ quái.
Y có chút căm tức hành động của chính mình, cho nên đêm đó y liền đi kỹ viện sau lưng nam nhân, phải nghiệm chứng một chút, y rốt cuộc có phải bị nam nhân bẻ cong hay không.
Y thật lâu không tới kỹ viện, nhưng là nhìn đến mỹ nữ trang phục mát mẻ này thì y liền biết chính mình vẫn là nam nhân, vẫn là thích nữ nhân hơn, y trái ôm phải ấp đi lên lầu.
Mạt Đồng ôm 2 hoa khôi xinh đẹp dáng người nổi trội đi tới trên lầu, 2 hoa khôi này còn chưa khai bao, y chính là tốn không ít bạc đồng loạt quơ hết………
Ba người mới vừa đi tới nội lâu thì sắc mặt Mạt Đồng đại biến, y bỗng nhiên sững sờ ở tại chỗ, y nhìn đến nam nhân không nên xuất hiện lúc này, Tích Duyên mặc thân y sam sáng nay đứng ở lầu hai nói chuyện cùng Đồng tú bà.
“Vừa rồi thời điểm đi qua đầu phố, Đại Ngưu đưa thư nói phải đi Đông phố gấp, nhờ ta thay y đưa thư lại đây giao cho ngươi”. Nam nhân đưa lá thư cho tú bà.
” Thật sự là làm phiền ngươi quá”.
……..
Nam nhân đang chuẩn bị xuống lầu, liền nhìn đến Mạt Đồng sững sờ ở đầu cầu thang.
Còn đúng lúc làm cho nam nhân nhìn đến bộ dáng Mạt Đồng trái ôm phải ấp, cả người Mạt Đồng đều sững sờ ở tại chỗ, loại trường hợp này cho dù hắn lại không muốn thừa nhận như thế nào thì hắn cũng biết Mạt Đồng tới loại địa phương này là tầm hoa vấn liễu, đơn giản chính là giết thời gian để rượu ngon cùng mỹ nhân bầu bạn, hắn khó có thể che dấu thần sắc dao động của đáy mắt.
Hắn vốn là tới thay người khác đưa thư, nhưng là nhìn đến loại tình huống này, nam nhân cũng không dừng lại lâu, hắn trực tiếp đi qua từ bên người Mạt Đồng đi xuống lầu, Mạt Đồng nhíu mày đẩy hai vị hoa khôi xinh đẹp bên người ra, xoay người đi theo nam nhân đi xuống lầu.
Tới thanh lâu.
Liền trùng hợp bị tóm như vậy.
Mạt Đồng đi theo phía sau nam nhân, y phát hiện nam nhân không có quay đầu lại, nam nhân cũng không biết y đi theo nam nhân, cho tới khi ra khỏi thành, đi ở trên đường nhỏ đêm khuya vắng người, y nhẹ nhàng khụ một tiếng, biểu thị tồn tại của chính mình một chút.
Nam nhân vẫn là không có dừng bước chân lại, thân hình Mạt Đồng nhoáng lên một cái, ngăn cản nam nhân: “Ngươi chính là đang giận ta, ngươi im lìm không nói gì bước đi, rốt cuộc có ý gì?”.
Nam nhân cúi đầu, không có trả lời Mạt Đồng, càng không có nhìn Mạt Đồng.
“Hôm nay ta đi vào trong đó, ta cũng không phải thật muốn làm cái gì, ta chỉ là……….”. Hiện giờ Mạt Đồng giải thích như thế nào thì đều giải thích không xong, nhìn đến nam nhân vẫn im lìm không lên tiếng.
Nam nhân khẳng định tức giận.
“Vì sao ngươi không nói gì, ta tổn thương tâm của ngươi nên ngươi không muốn nhìn ta?”. Mạt Đồng giơ tay nâng cằm của nam nhân lên, nam nhân ngửi được trên người Mạt Đồng còn lưu lại mùi nữ nhân, hắn liền trực tiếp đẩy Mạt Đồng ra.
Nam nhân cúi đầu, sau đó lui lại mấy bước: “Ngươi đừng tới gần ta, ta không sao”. Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình dơ bẩn, tối hôm qua Mạt Đồng mới ôm hắn xong, hôm nay lại có thể ôm ôm ấp ấp cùng nữ nhân khác, hắn cũng không để bụng, chính là đừng để hắn nhìn đến, hắn có thể coi như là không có phát sinh qua, chính là thời điểm khi hắn tận mắt nhìn thấy thì vẫn chấn động không hề nhỏ.
Hắn không muốn nói chuyện cùng Mạt Đồng, không muốn tranh chấp cùng Mạt Đồng, Mạt Đồng cũng trầm mặc nhìn hắn, lại giải thích cũng là dư thừa, nam nhân chính là thấp giọng nói với Mạt Đồng: “Ngươi trở về đi, đừng đi theo ta nữa, ta tưởng rằng lời đồn là thật, xem ra lời đồn là không đáng tin”.
“Tích Duyên……..”. Mạt Đồng giơ tay nghĩ muốn kéo nam nhân, nhưng nam nhân lại tránh được, “Ta biết ngươi để ý, bằng không ngươi cũng sẽ không tức giận, lần này ta sai rồi, ngươi tha thứ ta, được không?”.
“Ngươi không sai, đều là ta sai”. Nam nhân chậm chạp lui ra sau, tạo khoảng cách cùng Mạt Đồng, thanh âm của hắn có chút khàn khàn, “Ta không nên đi vào trong đó…….”.
Mạt Đồng cho rằng nam nhân khóc, nhưng trên mặt nam nhân bình tĩnh tới nỗi làm cho y đau lòng, sớm biết rằng tà môn như vậy, đánh chết y, y cũng sẽ không đi kỹ viện, như thế nào sẽ bị nam nhân nhìn đến………
Nam nhân bảo Mạt Đồng đừng đi theo hắn nữa, Mạt Đồng cũng không dám lại đi theo, chỉ có thể đợi sau khi nam nhân bình tĩnh lại, lại tới giải thích cùng nam nhân, y sợ nam nhân không tha thứ y.
Tay của Mạt Đồng chậm rãi thõng xuống, trong bóng tối thân ảnh của y có vẻ có chút cô đơn, nam nhân rất nhanh bước đi khỏi tầm mắt của y……..
Nam nhân càng đi càng chậm, hắn biết Mạt Đồng không có lại đi theo, hắn nhớ rõ sáng sớm hôm nay Mạt Đồng mới nói qua với hắn, “Đừng làm chuyện thực có lỗi với ta”, nhưng mà Mạt Đồng lại tự mình phá lệ trước.
Hắn vốn định làm bộ không phát hiện liền rời đi như vậy, nhưng mà Mạt Đồng cố tình liền đuổi theo, hắn nghĩ muốn lừa chính mình cũng không có thể, hắn cũng không muốn trở thành chướng ngại cùng trói buộc của Mạt Đồng.
Gió đêm rất nhẹ, hoa dại bên cạnh đường nhỏ bị gió thổi lung la lung lay.
Nam nhân vốn là đi ra mua đồ ăn cho Nham Vân, chính là sau khi nhìn đến Mạt Đồng thì hắn cái gì đều quên, trong tay trống trơn, trở về phải làm sao đây, nhưng vào lúc này phía trước truyền tới tiếng bước chân.
Lập tức, nam nhân liền nghe được phía trước truyền tới thanh âm quen thuộc lại dễ nghe của Nham Vân: “A Thúc, a Thúc ngươi như thế nào……..”. Nham Vân có chút lo lắng đi tới gần nam nhân.
“Ngươi sao lại đi ra?”. Nam nhân giơ tay kéo cánh tay vươn tới của Nham Vân, ngược lại có chút lo lắng nhìn Nham Vân, “Không phải ta nói buổi tối ngươi đừng đi ra ngoài sao, nếu Liễu Phong biết ngươi chạy ra đây thì khẳng định lại sẽ nói a Thúc không chiếu cố tốt cho ngươi”. Gần đây rất nhiều yêu thú thường lui tới, may mắn Nham Vân không có bị thương, nếu không Liễu Phong lại sẽ tá đề phát huy (vịn cớ để mắng chửi).
“Ta lo lắng cho a Thúc, a Thúc nói đi mua đồ ăn, đi lâu như vậy đều còn chưa trở về”. Nham Vân giơ tay qua kéo tay của nam nhân, nam nhân cũng không đẩy y ra, y nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của nam nhân, thật cẩn thận quan sát biểu tình của nam nhân, “A Thúc có phải mất hứng hay không? Là ta một mình chạy ra chọc ngươi tức giận, hay là……..”.
“Không phải”. Nam nhân cắt ngang hỏi dò lo lắng của Nham Vân, Nham Vân gắt gao ôm tay hắn, đây hình như là lần đầu tiên Nham Vân ôm tay hắn, nhìn đến dáng vẻ lo lắng của Nham Vân thì hắn không tự chủ chậm rãi siết chặt cái tay Nham Vâm ôm hắn, “A Thúc không có việc gì, chính là đi có chút mệt mỏi, nghĩ muốn nghỉ ngơi, chúng ta về nhà đi”.
“A Thúc ngươi mệt mỏi sao?”. Nham Vân im lặng nhìn chăm chú vào nam nhân, đôi mắt lãnh đạm trước kia bị ánh trăng nhuộm tới phá lệ ôn hòa, cho dù y lại nghèo túng như thế nào, lại ngốc như thế nào, tuấn nhan (khuôn mặt đẹp trai) như trước không thay đổi.
“Ân”. Nam nhân có chút mệt mỏi.
Nham Vân chậm rãi nắm chặt tay của nam nhân, nói với nam nhân: “Vậy ta cõng a Thúc về nhà, như vậy a Thúc sẽ không mệt mỏi”. Y nói xong liền cõng nam nhân lên.
Nam nhân cũng không có phản kháng, hắn chỉ là có chút kinh ngạc với khí lực của Nham Vân, dễ dàng liền cõng hắn lên, hắn tựa vào bả vai của Nham Vân, nghe Nham Vân nói chuyện……….
Nham Vaan một bên cõng nam nhân chậm chạp đi phía trước, một bên nhẹ giọng lại hiểu chuyện nói với nam nhân: “A Thúc, sau này nếu ngươi mệt mỏi thì đều phải nói cho ta biết”.
Nham Vân cõng Tích Duyên nên đi cũng không nhanh, Tích Duyên một đại nam nhân, thể trọng cũng không nhẹ.
Nam nhân thật sự có chút mệt, hắn nhắm mắt, nhẹ nhàng mà tựa vào bả vai của Nham Vân: “Nói cho ngươi làm cái gì……..”. Hắn cảm giác được độ ấm truyền tới từ ngực của Nham Vân.
Thật ấm áp………
“Nếu a Thúc mệt mỏi, cho dù xa như thế nào thì ta đều sẽ cõng a Thúc về nhà”. Sườn mặt của Nham Vân bị ánh trăng phủ kín quang hoa nhợt nhạt, y nghiêng đầu nghiêm túc nhìn về phía nam nhân.
Nam nhân đang chậm rãi mở mắt ra, vừa lúc đối diện đôi mắt trong sáng mê người của Nham Vân, nam nhân có chút không xác định, hỏi lại: “Vừa rồi ngươi nói cái gì?”. Thanh âm của hắn thực bình tĩnh, ở ban đêm liền giống như gió nhẹ thổi qua……..
Nham Vân lặp lại lần nữa: “Cho dù ở đâu, nếu a Thúc mệt mỏi thì ta đều sẽ cõng a Thúc về nhà”. Y hiếm khi nghiêm túc, ngữ khí không có tính hài tử, rất hiểu chuyện.
Nam nhân từ từ nhắm mắt lại, hắn tựa vào bả vai của Nham Vân, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể truyền đến của Nham Vân, ngay cả ngốc tử đều hiểu được đạo lý này, Mạt Đồng thế nhưng không hiểu được……..
Nam nhân vòng tay qua cổ của Nham Vân, chậm rãi siết lại: “Nhị Cẩu, chờ ngươi thanh tỉnh, có lẽ ngươi sẽ không nghĩ như vậy”. Nhưng nghe được Nham Vân nói như vậy thì trong lòng hắn vẫn là thật cao hứng.
Nói không có cảm giác là giả.
Nham Vân liền giống như đang thay hắn liếm miệng vết thương, hắn cảm giác được Nham Vân ôm sát chân của hắn, nam nhân cũng chỉ là trầm mặc tùy ý Nham Vân cõng hắn, chính là nhớ mang máng trước khi hắn sắp ngủ……..
Tựa hồ nghe đến Nham Vân thản nhiên nói một câu: “Ta thực thanh tỉnh”. Thanh âm của y mờ ảo, như gió xẹt qua lỗ tai của nam nhân, rồi lại không để lại một tia dấu vết……….
Nam nhân tựa vào đầu vai của Nham Vân ngủ say, cũng nằm mơ một cái mộng từ rất lâu rồi ——
“Sư thúc, ngươi mệt mỏi sao?’ Muốn ta cõng ngươi hay không?”.
“Ta không mệt”.
“Liễu Phong cũng nói không mệt, không cần ta cõng, nếu ngươi mệt mỏi thì ngươi nói cho ta biết, ta cõng ngươi trở về”.
“Ân”
……..
“Sư thúc, ngươi cõng ta trở về Bạch Vân Quan được không?”.
“……..”
“Ta đánh cược cùng Liễu Phong, nếu ngươi đồng ý cõng ta trở về thì y liền để ta bồi y luyện kiếm một ngày, còn có thể lau mồ hôi cho ta”.
“Vậy thì tốt”.
…………
“Sư thúc, ngươi đi sao lại chậm như vậy chứ, Liễu Phong ở phía trước chỉ sợ gặp nguy hiểm, sao ngươi lại đi chậm như vậy chứ?”.
“Ta bị thương”.
“Như thế nào? Nghĩ muốn ta cõng ngươi?”.
“Không cần…….”
“Nói cho ngươi biết, nghĩ muốn ta cõng ngươi, đời này cũng không có thể, nếu Liễu Phong không có việc gì thì tốt, nếu có chút chuyện, cho dù là chân ngươi chặt đứt, ta cũng sẽ không thương xót ngươi”.
………
Một màn hồi ức ở trong mộng hiện lên, hình ảnh cũ nát kia còn sót lại cũng chân thật như vậy, lúc Nham Vân còn nhỏ nhìn đến nam nhân mệt mỏi thì còn có thể chủ động quan tâm, sau đó Nham Vân tâm hoài (trong lòng có) Liễu Phong, vì đánh cược cùng Liễu Phong làm cho nam nhân cõng y quay về Bạch Vân Quan, khi đó nam nhân cũng bỏ xuống thân phận cõng y………
Lại tới sau đó, sau khi bọn họ phát sinh quan hệ, thời điểm rèn luyện tại môn phái, nam nhân vốn là vì cứu Nham Vân mà bị thương, nhưng mà Nham Vân lại nói những lời khó nghe như vậy………..
Thời điểm nam nhân tỉnh lại, Nham Vân cũng đã cõng hắn săp tới nhà, còn ngã rẽ phía trước liền tới nhà rồi, hiện tại đầu Nham Vân bị thương, thành Nhị Cẩu ngây ngốc, cái gì đều nghe theo nam nhân.
Nếu Nham Vân thanh tỉnh, khẳng định sẽ oán niệm sâu sắc đối hắn.
“Nhị Cẩu, ngươi ghét a Thúc không?”. Nam nhân nhẹ giọng hỏi Nham Vân.
Nham Vân lắc đầu: “Ta thích a Thúc nhất”. Lời của ngốc tử là chân tâm, nhưng mà sau khi thanh tỉnh thì nam tử lạnh lùng kia lại nhất định sẽ không nói với hắn những lời như vậy.
Nam nhân cũng không có hỏi lại.
Nham Vân cõng nam nhân đi tới cửa nhà, hai người nhìn đến cảnh tượng trước mắt thì đều sửng sốt một hồi lâu, Nham Vân thả nam nhân xuống, nam nhân nhìn nhìn bốn phía hoài nghi nơi này không phải là chỗ ở của bọn họ.
Bởi vì nguyên bản vùng ngoại ô chỉ có nhất gia độc hộ của bọn họ, lại nhiều ra một tòa đại trạch tử hoa mỹ tới xa xỉ, mà nhà gỗ giản dị của bọn họ ngay tại bên cạnh đại trạch tử.
“A Thúc, nơi này không phải là nhà của chúng ta?”. Nham Vân nghi hoặc nhìn về phía nam nhân, y nói với nam nhân, thời điểm vừa rồi y đi ra ngoài thì nơi này vẫn không có tòa đại trạch này.
Nam nhân chỉ chỉ căn nhà có vẻ có chút mộc mạc bên cạnh đại trạch kia: “Kia mới là nhà của chúng ta”. Nhưng mà nơi này nhiều ra tòa đại trạch tử này, hắn cảm thấy cực kỳ quen mắt.
Thật quen mắt.
Gặp qua ở nơi nào rồi.
Nam nhân nhớ lại rất nhiều năm trước, Phong Danh thành, đại trạch tử hoa mỹ ở ngoại thành………
Sóng mắt nam nhân cấp chuyển, đáy mắt vốn bình tĩnh kia nổi lên gợn sóng: “Đại trạch này gặp qua ở nòi nào rồi, thật quen mắt, là y sao……..”. Hắn chậm rãi tiến lên.
Nhìn đến trước phủ đệ, môn biển màu đỏ thắm, rõ ràng viết hai chữ —— Xích phủ