Yêu Ma Đạo

Chương 158




Nam nhân không muốn cãi cọ cùng Nham Vân, Nham Vân đối hắn có thành kiến rất sâu, hắn hoàn toàn không giải thích rõ ràng được, cho dù giải thích thì Nham Vân cũng sẽ không bởi vì đôi câu vài lời của hắn mà tin tưởng hắn, cho nên hắn cũng không định giải thích, tuy rằng cách nói của Nham Vân làm cho hắn bị tổn thương nhưng hắn cũng chỉ có thể cho rằng cái gì cũng chưa nghe thấy, hắn cảm thấy đêm nay hắn tới có chút dư thừa. Hắn vừa định đi thì trong chớp mắt Nham Vân đi tới trước người hắn, hắn suýt nữa đụng vào Nham Vân.

“Còn có việc?”. Nam nhân thấp giọng hỏi Nham Vân, “Điều ta muốn nói đã nói xong, điều ngươi muốn nói thì vừa rồi ta cũng đã nghe qua, tuy rằng khó nghe nhưng cuối cùng có thể làm cho ta hiểu được suy nghĩ của ngươi”.

Nam nhân ở trong mắt Nham Vân thủy chung đều là không đáng giá một xu, giống như bùn đất bình thường thê thảm buồn bã……..

“Sư thúc”. Nham Vân lại thực châm chọc gọi nam nhân, y giơ tay nắm cằm nam nhân, y khiến nam nhân ngẩng đầu, y không cho phép nam nhân cúi đầu trước mặt y, y ép nam nhân nhìn chăm chú vào y, “Mấy năm nay ngươi hẳn là từng có không ít nam nhân, để cho ta nhìn xem khẩu kỹ nhìn ngươi có tiến bộ hay không”.

Nham Vân hoàn toàn coi thường tâm tình nam nhân, đây so với hành vi vũ nhục càng tổn thương người hơn nữa, khóe mắt nam nhân có chút ướt át, khóe miệng lộ ra vài tia chua xót, tuy rằng nam nhân mặt đối mặt cùng Nham Vân nhưng ánh mắt hắn laị nhìn về phía khác……

Nam nhân ngậm miệng, không nói lời nào.

Nham Vân cảm thấy không thú vị, thản nhiên nhìn nam nhân 1 cái, buông nam nhân ra để nam nhân đi ra ngoài, “Bất quá người giống như ngươi vậy thì cũng không biết có thể có bệnh hay không”. Nham Vân hừ lạnh vài tiếng nở nụ cười leo lên giường đi ngủ.

Nham Vân là biến thành ghét bỏ nam nhân dơ bẩn………..

Nam nhân cũng không biết bản thân đi ra khỏi phòng Nham Vân như thế nào, đêm nay hắn không có trở về phòng mà hắn ngồi bên cạnh ao hoa sen ở âm phủ suốt một đêm, tuyết liên tục rơi không ngừng, nhẹ nhàng như lông ngỗng chậm rãi rơi xuống, hơi nước bao phủ trên mặt ao hoa sen, bên này ngồi bên cạnh ao từ xa nhìn lại bờ vai của hắn có chút run rẩy……

Suốt một đêm không ngủ hai tròng mắt nam nhân có chút tơ máu.

Lúc trước thời điểm nam nhân ở Bạch Vân Quan trên Thanh Sơn, trước kia Nham Vân rất bám hắn, sau chuyện chỉ điểm kia thì Nham Vân bắt đầu xa cách hắn, chán ghét hắn, thậm chí là phản cảm hắn.

Nếu không phải đêm đó nam nhân uống rượu thì Nham Vân sẽ không nhầm hắn thành Liễu Phong, nếu không phải phía sau núi rất tối thì Nham Vân có thể nhìn rõ hắn không phải Liễu Phong mà là sư thúc, nếu không phải ngày hôm sau sau khi hắn tỉnh lại tiếp nhận sự thật quá nhanh thì Nham Vân cũng sẽ không nghĩ đến là hắn cố ý câu dẫn, nếu không phải ngày đó Liễu Phong xuống núi mua hàng hóa thì sẽ không phát sinh loại chuyện này…….

Khi đó nham nhân nhớ rõ Nham Vân đều là gọi tên Liễu Phong, khi đó hắn cũng nhớ rõ ánh mắt Nham Vân nhìn hắn tràn ngập chán ghét cùng hèn mọn thậm chí là ghê tởm…….

“Tại sao lại là ngươi?”. Trong giọng nói Nham Vân tràn ngập tiếc nuối cùng phiền chán.

“Phải…….. Là ta……”. Khi đó nam nhân làm chưởng môn, thậm chí ở trước mặt Nham Vân đều không ngẩng đầu lên nổi, đầu tiên hắn không muốn nhất chính là xử phạt Nham Vân, mà đó là sai lầm của chưởng môn Bạch Vân Quan.

Nhưng là nam nhân chín chắn lựa chọn chấp nhận sự thật, hắn xử phạt Nham Vân, khiến Nham Vân diện bích tư quá* nhưng mà Nham Vân không bao giờ … nữa giống như trước kia thường lui tới nói chuyện cùng với hắn.

* diện bích tư quá: bị phạt ở trong phòng suy nghĩ về lỗi lầm của bản thân

Nhưng Nham Vân mới nếm thử tư vị hoan ái, vừa chán ghét Tích Duyên vừa muốn tìm hắn, Nham Vân thủy chung đều cho rằng là hắn câu dẫn mình, cho dù hắn là chưởng môn thì Nham Vân cũng không có một chút sợ hãi, vẫn là muốn làm liền làm, mà khi đó hắn cũng không có quyền được nói gì, đây xem như là sự sỉ nhục của môn phái, vì không muốn để Nham Vân lộ ra nên hắn hữu cầu tất ứng*

* hữu cầu tất ứng: muốn gì được nấy

Nhưng mà nam nhân lo lắng hắn chịu đựng không được, mới đầu Nham Vân vẫn là vụng trộm dùng hắn tiết dục, nhưng cùng lúc đuổi theo bước chân của Liễu Phong, lúc trước hắn vì tránh cho cái loại sự tình này lại phát sinh nên quyết định tìm 1 sư mẫu cho bọn họ, nhưng mà người được đưa tới Thanh Sơn làm mối cho hắn đều bị Nham Vân mắng thì mắng, đuổi thì đuổi.

Nam nhân không có cơ hội thành thân…….

Thời điểm lúc đầu Nham Vân còn có thể kiêng kị, nhưng sau đó trong lúc vô tình nam nhân nghe được Nham Vân nói chuyện của bọn họ với bọn đệ tử có quan hệ khá tốt, hắncũng không biết nên làm gì, nhưng mà sự thật nói cho hắn đó là không được, bởi vì tin tức lan truyền nhanh hơn so với suy nghĩ của hắn, tuy rằng hắn làm bộ như không có việc gì, nhưng mà hắn biết đệ tử nghị luận ở sau lưng hắn.

Hơn nữa nói rất khó nghe, khi đó nam nhân còn có dự định hạ sơn nhưng mà hắn vẫn không làm, hắn vừa chịu đựng các đệ tử lén lút thì thầm, phải biết rằng Bạch Vân Quan ở Thanh Sơn xảy ra loại sự tình này chính là vũ nhục môn quy, bôi nhọ môn phái, cơ nghiệp mấy trăm năm không thể hủy ở đời của hắn, hắn lén tìm Liễu Phong.

Nam nhân quyết định đem chức vị chưởng môn giao cho Liễu Phong, hơn nữa dạy hắn Thanh Hồn kiếm pháp, đoạn thời gian kia hắn mỗi ngày ở cùng một chỗ với Liễu Phong, nhưng Nham Vân đối chuyện này rất không vừa lòng còn chất vấn hắn mấy lần, mà hắn cũng chỉ nói đơn giản là luyện kiếm mà thôi, hắn càng là thẳng thắn, càng là trực tiếp, càng là bình tĩnh thì Nham Vân càng là không tin hắn.

Nam nhân nghe được Nham Vân nói với các đệ tử khác……….

” Nếu tên *** đãng kia đi rồi thì tốt rồi, Liễu Phong sẽ không bị hắn quấn quít lấy, gần đây thời điểm ta gặp mặt cùng Liễu Phong rất ít, đều do hắn không tốt, hắn còn muốn ở Thanh Sơn thú thê sinh tử (cưới vợ sinh con), ta thấy hắn là đang nằm mơ”. Khi đó ngữ khí Nham Vân rất chán ghét hắn, hắn thế mới biết thì ra sau lưng Nham Vân gọi hắn như vậy.

Nam nhân không có cách nào, hắn biết Nham Vân đang ép hắn rời đi, cho nên thời điểm hắn truyền vị cho Liễu Phong thì cùng lúc tự trục xuất mình khỏi sư môn, hắn nghĩ Nham Vân sẽ vui vẻ vì hắn truyền vị cho Liễu Phong, nhưng mà lúc ấy Nham Vân căm hận hắn, hắn mặc kệ, hắn đi rồi, thời điểm hắn rời đi Thanh Sơn thì Nham Vân không tới tiễn hắn. Hắn rời đi rất cô độc, cũng rất thoải mái, hắn không oán ai, cũng không trách ai, hắn thực thản nhiên tiếp nhận mọi thứ.

Sự phức tạp giữa Nham Vân với Liễu Phong thì nam nhâm không muốn tham gia, cũng không muốn bị cuốn vào trong đó, Nham Vân thích cái đẹp, không thích xấu, hắn cũng tự mình hiểu lấy, tuy rằng khi đó Nham Vân thường xuyên ôm hắn nhưng mà không có một lần nào thắp đèn, Nham Vân ngại bộ dạng hắn xấu xí, quả thực hắn không phù hợp thẩm mỹ của Nham Vân, Nham Vân không thích hắn thì cũng là bình thường.

Dù sao bộ dạng Nham Vân xuất chúng, tạo nghệ (trình độ) rất cao, qua 1 thời gian nữa nhất định vượt qua nam nhân, thời điểm trước khi hắn đi thì hắn vốn định nói mấy câu với Nham Vân, dù sao hắn đi rồi thì có thể là kiếp này vĩnh viễn không gặp lại, nhưng mà Nham Vân căn bản không để ý tới hắn, mỗi một cái cảnh tượng khi đó hắn đều nhớ rõ ràng, nhưng trong mắt Nham Vân thì lại vĩnh viễn không có hắn.

…………..

Từ trước đến nay nam nhân rất kiên cường, cho dù là hắn bị Nham Vân nhận sai thành Liễu Phong thì hắn cũng không có bàng hoàng như thế, cho dù là thời điểm hắn rời đi Thanh Sơn thì hắn cũng không có bất lực như thế……..

Mà giờ này khắc này nam nhân run rẩy ngồi ở bên cạnh ao, bả vai khẽ run run giống như là bị lạnh hoặc như là đang nức nở……..

Cho đến khi nam nhân nghe thấy tiếng gà gáy thì hắn mới biết là đã là ngày hôm sau, nhưng sắc trời vẫn giống như ban đêm, đèn ***g màu đỏ sẫm yêu dị lại quỷ mị, hắn cúi đầu, đột nhiên phía sau có người đưa tay ra ôm lấy hắn.

Thân thể nam nhân nháy mắt cứng ngắc, nhưng rất nhanh bên tai liền truyền đến thanh âm của Cửu Hoàng, “Là ta, tại sao ngươi lại ngồi ở chỗ này, thời tiết lạnh như thế, lạnh phá hủy thì làm sao bây giờ”. Y ôm nam nhân vào trong ngực, hốc mắt nam nhân có chút phiếm hồng.

Nam nhân nhẹ nhàng nói 1 câu không có việc gì, cảm giác được Cửu Hòang đến bên người hắn, cũng cầm tay lạnh như băng của hắn, “Vừa rồi ta đã gặp Nham Vân, y nói hôm nay chúng ta có thể rời đi”.

Nam nhân ngẩng đầu: “Hôm nay?”.

Nhưng mà mấy ngày nữa chính là thời điểm âm khí nặng nhất, lúc này Nham Vân thế nhưng để bọn họ đi……..

“Ân, hôm nay”. Hai tay Cửu Hoàng bao lấy bàn tay lạnh như băng của nam nhân, lòng bàn tay để cạnh nhau, nhẹ nhàng mà xoa nắn, “Y nói chúng ta ở trong này không giúp được gì nên để cho chúng ta rời đi trước, miễn cho đến lúc đó làm rối loạn trận tuyến, hơn nữa ở bên ngoài cũng có thể tiếp ứng, quan trọng hơn là y đã nắm rõ kiếm phổ, giữ chúng ta lại cũng không có ích gì”.

Tuy rằng trước đó nam nhân đã bàn bạc tốt với Cửu Hoàng là chờ âm khí bị áp chế lại rồi mới đi, đó là xuất phát từ lễ độ, mà lần này lần này Nham Vân để cho bọn họ đi, cũng giống như lời Nham Vân nói hắn không có pháp lực không giúp được gì, cho dù là hắn muốn ở lại xem kết quả rồi mới đi nhưng vì không muốn gây trở ngại cho bọn họ nên hắn rời đi cùng Cửu Hoàng.

Rời đi cũng tốt………

Người Nham môn chuẩn bị tốt xe ngựa để bọn họ đi, thời điểm bọn họ đi thì Mạt Đồng đi ra, Mạt Đồng không được vui vẻ cho lắm đứng ở cửa, dặn dò Cửu Hoàng, “Ngươi thay ta chăm sóc cho người của ta, chờ sự tình giải quyết xong thì ta sẽ đi Tuyết Sơn tìm các ngươi”. Nếu có thể thì y cũng muốn cùng nam nhân cùng nhau rời đi, nhưng mà y đi không được. Y chỉ có thể bảo Cửu Hoàng thay y chiếu cố nam nhân, tuy rằng không muốn nhưng mà không có cách nào khác.

Trước lúc lên xe ngựa thì Mạt Đồng kéo nam nhân đến một bên, Cửu Hoàng hiểu chuyện nên lên xe trước bởi vì không muốn làm nam nhân khó xử.

Đại môn bên ngoài âm phủ. Ánh lửa nhu hòa chiếu sáng bốn phía, khí sắc Mạt Đồng nhìn qua rất không tốt, nam nhân quan tâm hỏi y mấy câu, Mạt Đồng nói không có việc gì, bảo nam nhân không cần lo lắng.

“Nội đan của ngươi đã tiêu hóa?”. Nam nhân bình tĩnh nhìn Mạt Đồng, quả thực hắn rất quan tâm Mạt Đồng, dù sao Mạt Đồng cùng hắn nhận thức lâu như vậy, lẫn nhau đều có hiểu biết nhất định.

Mặc dù đang ở âm phủ nhưng ở trước mặt Nham Vân cùng Cửu Hoàng thì Mạt Đồng không nói nhiều cùng nam nhân, nhưng cũng không đại biểu trước đó bọn họ không thân thiết, nam nhân cùng y rất “thân mật”, sự thật đúng là như vậy.

Nghe được nam nhân đang hỏi mình thì Mạt Đồng nở nụ cười, y vươn tay vòng quanh eo nam nhân, tới gần hôn nam nhân, bởi vì hai người đứng ở chỗ rẽ nên người khác đều nhìn không thấy. Y không có trả lời nam nhân, y hôn nam nhân, đầu lưỡi xao mở môi nam nhân, nam nhân cảm giác đầu lưỡi y vói tới, một lúc sau thì ngực y truyền đến đau đớn, y nặng nề hừ vài tiếng nhưng y không có buông nam nhân ra, cùng lúc đó nam nhân cảm giác được có cổ lực lượng từ giữa môi 2 người rót vào trong cơ thể mình……..

Nam nhân ngây ngẩn cả người, tay Mạt Đồng dùng sức kéo nam nhân đến, hai tay hắn nhẹ nhàng để sát tại ngực Mạt Đồng, hắn cảm giác được ngực Mạt Đồng rất nóng. Mạt Đồng thế nhưng lại truyền linh lực cho hắn………

Rốt cuộc Mạt Đồng muốn làm cái gì……..

Nam nhân trừng mắt nhìn, muốn đẩy Mạt Đồng ra thì lại bị ôm càng chặt hơn, Mạt Đồng không thoải mái kêu rên vài tiếng, liền ngay cả hắn cũng cảm giác được hình như Mạt Đồng có gì không khoẻ, Mạt Đồng đem nội đan ngàn năm thất yêu từ miệng mình truyền đến trong thân thể hắn, bảy hạt châu kia trộn lẫn yêu lực cường đại rót vào trong cơ thể hắn.

Môi 2 người không có 1 khe hở, mày Mạt Đồng nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra, đầu lưỡi y nóng ướt quấn quanh cái lưỡi mềm ướt của nam nhân…….

Nam nhân “ân” 1 tiếng thì Mạt Đồng mới buông môi hắn ra, một cỗ linh khí nhàn nhạt biến mất ở giữa môi 2 người, nội đan thất yêu ngàn năm bị đưa vào trong cơ thể nam nhân…….

“Cuối cùng là ngươi bị làm sao vậy? Tại sao? Đột nhiên đem nội đan cho ta?”. Nam nhân có chút nói năng lộn xộn, cổ lực lượng kia ở trong cơ thể hắn chậm rãi yên tĩnh lại, hơn nữa không có cảm giác được có gì dị thường……..

Mạt Đồng tìm nội đan lâu như vậy thế nhưng cứ như vậy mà cho hắn?

Nam nhân nhìn thấy bên miệng Mạt Đồng hàm chứa nụ cười tà nhợt nhạt, y giật giật đôi môi: “Bảy viên nội đan kia cùng linh lực trong cơ thể ta bài xích lẫn nhau, ta không thể tiêu hóa, cho dù là dùng vạn linh lô tinh lọc ma khí thì cũng chỉ là khống chế tạm thời thôi, ta không hấp thu được linh khí, đối ta cũng không có một chút trợ giúp”. Ngược lại làm cho y rất khó chịu, linh khí trong cơ thể cùng nội đan xung đột làm cho y rất không thoải mái, y dứt khoát đem nội đan cho nam nhân.

Thể chất nam nhân rất đặc thù, tuy nói nội đan kia tràn ngập yêu khí nhưng mà khi vào trong cơ thể hắn thì nguyên bản xao động trở nên yên ổn lại, thật giống như nó bị phong ấn tại trong cơ thể của hắn. Nhưng mà hắn vẫn không dùng được pháp lực………

Nội đan ở trong cơ thể nam nhân cần thời gian tiêu hóa, Mạt Đồng đi tới gần sờ sờ bụng nam nhân, động tác y rất nhẹ, y cúi đầu, đôi mắt mặc mầu dưới hàng mi thật dài lộ ra ý cười.

“Không có bài xích”. Nam nhân bắt lấy tay Mạt Đồng, muốn hất nó ra.

“Ngươi thay ta bảo quản”.

“Ân……..”.

Nam nhân nghe được Mạt Đồng tiến đến bên tai hắn nói một câu, “Ta không thoải mái, tại sao ngươi hỏi cũng không hỏi ta một câu?”. Thanh âm Mạt Đồng lộ ra một chút vô lực, chắc là vừa rồi thời điểm truyền nội đan tiêu hao không ít linh khí.

Nam nhân do dự nhìn Mạt Đồng, “Ngươi cảm giác đỡ hơn nhiều chưa?”. Nam nhân cảm giác được tay Mạt Đồng đang chậm rãi sờ bụng hắn, Mạt Đồng trả lời hắn một tiếng tỏ vẻ tốt lắm.

“Đi thôi, Cửu Hoàng đang ở trong xe chờ, sau khi sự tình xong xuôi ta sẽ đi Tuyết Sơn đón ngươi”. Mạt Đồng dùng sức hôn một ngụm lên môi nam nhân, rồi đưa nam nhân lên xe.

Nam nhân mới vừa lên xe thì thấy Cửu Hoàng từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, hắn không có đánh thức Cửu Hoàng, đối với Mạt Đồng đứng cạnh xe ngựa nói 1 câu “tạm biệt”, đệ tử Nham môn liền đánh xe tiễn bọn họ đi ra.

Nham Vân không tới tiễn nam nhân.

Trong Mãnh Quỷ trấn có rất nhiều du hồn, bởi vì bốn phía xe ngựa đều bày ra pháp trận, hơn nữa có đệ tử Nham môn mở đường nên bọn họ rất an toàn, một đường này trừ bỏ 3 cái đèn ***g trước xe ngựa thì ngoài ra không có ánh sáng khác.

“Ngươi có cảm giác hoặc là phản ứng không khoẻ khác không?”. Cửu Hoàng từ từ mở mắt ra, con ngươi biếng nhác nhìn chăm chú vào nam nhân, y giống như hiểu rõ hết thảy nhìn con ngươi nam nhân lộ ra sự mệt mỏi.

“Ta không sao…….”

Nam nhân đoán Cửu Hoàng đã biết chỉ là không có nói rõ ra mà thôi, Cửu Hoàng ôm hắn, để hắn không cần lo lắng, Cửu Hoàng nói qua phải bảo vệ hắn thì nhất định có thể làm được. Hắn dựa vào Cửu Hoàng ngủ, thời điểm khi hắn tỉnh lại thì đã ra khỏi Mãnh Quỷ trấn, đệ tử Nham môn đưa bọn họ đưa đến”Vũ thành”, liền vội vàng rời đi.

Vũ thành sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi vì bốn mùa nơi đây có mùa mưa lâu dài, mà gần đây đều là mưa xen lẫn tuyết, bầu trời một mảnh tối như mực, đã bị âm huyệt ảnh hưởng……..

Cả thành trấn có vẻ thực tiêu điều, 2 người tìm 1 khách *** ở lại, thời điểm 2 người dùng bữa, chợt nghe đến trên đường có người kêu thảm thiết, cả lâu đều bị đập vào nghe tiếng “loảng xoảng loảng xoảng”.

Bầu trời lại rơi băng đá xuống………

Đâm bị thương rất nhiều người trên đường………

Nam nhân nhíu mày, cùng Cửu Hoàng đang uống trà đang bình tĩnh xem tình hình dưới lầu, bọn họ ngồi trong một phòng trang nhã ở lầu hai, đột nhiên dưới lầu nghe bốn phía trong đám người có người ở hét lên ——

“Mau nhìn bầu trời! Có thần tiên!”.

“Phật tổ hiển linh!”.

Nam nhân theo bản năng nâng mắt lên nhìn về phía bầu trời đêm đen sì, có hào quang màu bạc chói mắt phân bố xẹt qua, lập tức ánh vào mi mắt chính là…….. Một vị nam tử tóc bạc thân pháp nhẹ nhàng, dưới chân y đạp gió, gió mạnh thổi vạt áo y cuộn lại, Phật châu trên cổ ẩn ẩn tản ra hào quang…….

Ngón tay y kết Phật ấn, hai mắt chăm chú nhìn niệm tụng Phật hiệu, có phù văn(ký hiệu) màu vàng tràn ra từ khóe miệng y, áo cà sa trên người y cởi ra, 1 tay kéo kiện áo cà sa dần dần to lên ngự phong (cưỡi gió) mà đến. Áo cà sa màu bạc tụ lại pháp lực cường đại, dần dần biến lớn giống như nhìn không thấy giới hạn, rất có xu thế phô thiên cái địa *, cho đến khi chậm rãi bao phủ bầu trời Vũ thành……..

* phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh.

Ngăn lại băng nhận (trụ băng sắc bén như lưỡi dao) rớt từ bầu trời xuống………

Nam nhân vừa liếc mắt liền nhận ra người đến là Phật Hàng…………

Lảm nhảm: edit chương nì xong thì tui mún chém thèng Nham Vân ra thành từng miếng, thèng nì vô cùng bỉ bựa, tội cho Tích thúc quá hà, ôi chỉ có a 9 là lun suy nghĩ, lo lắng hết lòng vs thúc thôi, sao thúc ko bồ kết a í cho rồi

Cuối chương a Hàng xuất hiện hoành tráng ghê ta nơi, chơi nổi lấy ánh sáng làm nền giống tắc kè bông quá ^.^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.