Nơi này là Phật đường…….
Mạt Đồng xé nát y phục nam nhân, đè lên người hắn, đại môn Phật đường mở toang ra, hắn té trên bồ đoàn rất dày, Mạt Đồng gắt gao hôn môi hắn, đầu lưỡi nóng ướt quấn quanh đầu lưỡi hắn, 2 tay hắn đẩy Mạt Đồng ra thì lại bị chụp lấy, cố định lên đỉnh đầu, hắn không nghe lời nên bị Mạt Đồng nhẹ nhàng cắn bờ môi của hắn.
Quần của nam nhân bị cởi ra, hô hấp của hắn rất dồn dập, hắn muốn nói chuyện lại chỉ có thể phát ra thanh âm ” ân ân ô ô”, hắn rất sốt ruột, đây là địa phương của Nham Vân, nếu bị đệ tử Nham môn nhìn thấy thì sẽ không tốt lắm.
Nhưng mà khí lực Mạt Đồng rất lớn, thời điểm Mạt Đồng tiến vào thân thể nam nhân thì hô hấp run rẩy của hắn trở nên nặng nề, hơi thở hai người cực nóng lại thâm sâu, dây dưa giữa 2 đôi môi trở nên càng ngày càng sâu, càng ngày càng khó tách rời, phân thân Mạt Đồng chôn ở trong cơ thể hắn, Mạt Đồng xoa xoa thân thể hắn, chậm rãi đong đưa phần eo…….
Làm cho phân thân liên tục ra vào trong tràng bích nóng ướt của nam nhân, trong cơ thể hắn vừa ướt vừa nóng, làn da hắn trơn bóng có chút nóng lên, rất là chọc người động tâm, mà hắn cũng có thể tinh tường cảm giác được dục vọng của Mạt Đồng ở trong cơ thể hắn không ngừng to ra, thậm chí hắn có thể cảm giác được tần suất đập của mạch máu trên dục vọng của Mạt Đồng rất rõ ràng.
Một bàn tay Mạt Đồng giữ chặt 2 tay nam nhân để trên đỉnh đầu, 1 tay chế trụ dục vọng của hắn, Mạt Đồng chuyển động phần eo ở trong tràng bích chặt chẽ của hắn, dùng sức cọ xát, địa phương tương liên của 2 người liên tục rơi ra nhiệt dịch màu trắng, mỗi một lần Mạt Đồng tiến vào đều khiến thân thể hắn bị đẩy lên, Mạt Đồng hôn môi hắn, kịch liệt ra vào, thân thể hắn bị xoa bóp đến vô lực, hơn nữa động tác của Mạt Đồng càng lúc càng nhanh, tiến vào rất sâu làm cho hắn nghẹn ngào lên…….
Mạt Đồng hôn nam nhân đủ rồi thì đầu lưỡi y rút khỏi miệng nam nhân, nam nhân bị sặc mà ho khan, môi y dán lên môi nam nhân, bất mãn hỏi: “Lần sau còn chạy trốn nữa không?”.
“Khụ khụ…….”. Nam nhân ho khan.
Thân thể cực nóng mập hợp cùng một chỗ, bộ vị tư mật của hai người gắn liền chặt chẽ cùng một chỗ, trong Phật đường rất nhanh liền truyền ra thanh âm hơi nghẹn ngào của nam nhân, thường thường có tiếng thì thầm nghe rất mờ ám, tình cảm mãnh liệt xen lẫn va chạm cùng thanh âm hôn môi…….
“Ta không có chạy, ta bảo Trương quản gia nói cho các ngươi…….. Ta đi về nhà……..”. Nam nhân bị Mạt Đồng đặt ở trên bồ đoàn, dưới sự ra vào mãnh liệt lại nóng rực của Mạt Đồng thì hắn cúi đầu, tận lực giữ bình tĩnh nói, “Ngươi không phải đã tìm đến đây……”. Thanh âm hắn nói chuyện rất nhỏ, hắn không muốn do nói lớn mà đưa người khác tới.
“Ngươi nói có vẻ hợp lý nhỉ, lần sau mà chạy thì sẽ không đơn giản như vậy đâu”. Mạt Đồng cắn cắn môi nam nhân, y thả tay nam nhân ra, biết nam nhân sẽ không lại phản kháng, y hôn lên môi nam nhân mấy cái, môi nam nhân bị hôn đến ướt át, nam nhân cảm giác được hơi thở của y rất nóng giống như muốn làm môi nam nhân bị bỏng, thanh âm hô hấp của 2 người có thể nghe rõ ràng.
“Ta không có chạy…….”. Nam nhân nhíu mày 1 chút, bởi vì phỏng chừng Mạt Đồng xâm nhập ra vào, ma sát khu vực mẫn cảm trong cơ thể hắn nên dục vọng cứng rắn kia nhờ dịch ruột non bôi trơn mà tiến vào rất dễ dàng, sự ra vào mang đến khoái cảm khiến cho thân thể mẫn cảm của hắn run rẩy một chút, hắn nắm chặt bả vai Mạt Đồng…….
Nam nhân thật sự không có chạy trốn, chỉ là hắn muốn đi ra ngoài 1 thời gian để giải sầu…….
Mạt Đồng cũng rõ ràng mặc kệ lời giải thích của nam nhân, ngậm môi hắn, ra vào nhanh hơn khiến đầu hắn đụng vào góc bàn, phân thân hắn ở trong lòng bàn tay của Mạt Đồng trở nên càng ngày càng trướng lên, Mạt Đồng cầm dục vọng của hắn, ngón tay cái kích thích linh khẩu ở trước dục vọng của hắn, hắn nắm chặt y phục Mạt Đồng, y phục của hắn bị Mạt Đồng xé nát, hơn nửa lưng đều lộ ra ngoài, quần bị ném ở 1 bên, áo khoác lông bị để dưới người hắn, Mạt Đồng mở 2 chân hắn ra…….
Hạ thân nam nhân bị nhấc lên thuận tiện cho Mạt Đồng tiến vào, huyệt khẩu bị dục vọng của Mạt Đồng nhét đầy không chừa 1 kẽ hở nào, rất gần kề, rất nóng, rất là *** đãng, độ ấm giữa môi 2 người cao hơn……..
“Đầu của ta…….”. Đầu nam nhân đụng vào góc bàn, cống phẩm trên bàn rơi xuống trên mặt đất.
Ánh sáng trong Phật đường rất sáng, bên cạnh thắp 1 hàng nến dài làm nổi bật làn da phiếm hồng của nam nhân, không khí rét lạnh kích thích hắn làm cho hắn run rẩy, bả vai nhẹ nhàng run run, Mạt Đồng ôm hắn đứng lên, để hắn ngồi ở trước bàn thờ tượng Phật, khiến 2 chân hắn kẹp lấy bên hông Mạt Đồng, hắn cúi đầu, Mạt Đồng hôn mặt hắn.
“Còn làm tiếp không?”. Mạt Đồng ngẩng đầu hỏi nam nhân, dục vọng của y ở ngay trước huyệt khẩu của nam nhân chậm rãi cọ xát, “Không làm liền ôm ngươi trở về phòng làm, nghe Nham Vân nói ngươi cùng Cửu Hoàng ở cùng 1 phòng, quay về phòng ngươi làm cũng như nhau, chỉ là có nhiều người nhìn thấy, cảm thấy được không?”.
Mạt Đồng giả bộ hỏi ý kiến nam nhân, thấy nam nhân do dự nhìn mình chằm chằm thì khóe miệng y tràn ra nụ cười tà khí: “Vì sao không trả lời ta? Bây giờ ta là hỏi ý của ngươi…….”.
Mạt Đồng đang sờ chân nam nhân, ánh mắt di chuyển trên người nam nhân, y phục nam nhân bị y xé nát, làn da màu mật ong do y phục bị xé mà như ẩn như hiện……..
“Ngươi nhìn cái gì?”. Nam nhân chịu không được chạm vào mặt Mạt Đồng một chút, hắn nâng má Mạt Đồng lên khiến Mạt Đồng không cần lại nhìn thân thể hắn, làn da Mạt Đồng rất đẹp, cằm dày, xúc cảm khi sờ đến so với trong tưởng tượng của hắn càng tốt hơn, hắn khiến Mạt Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, không cần đối hắn “thị gian” *
* thị gian = dùng mắt ý *** Tích thúc
Nếu có thể nam nhân còn muốn lấy tay che mắt Mạt Đồng lại, hắn vừa định giơ tay lên thì đã bị Mạt Đồng nắm lấy bàn tay, Mạt Đồng hối thúc hắn mau trả lời, hắn cộc lốc “ân” 1 tiếng.
Mạt Đồng biết ngay nam nhân sẽ đồng ý.
“Muốn?”. Mạt Đồng thấp giọng hỏi, cũng hôn môi nam nhân.
“Ân……..”. Nam nhân nhẹ giọng trả lời.
Hai tay Mạt Đồng vuốt dục vọng của nam nhân, trên mặt y căng thẳng tràn ngập tà khí lại đạt được ý đồ nở nụ cười: “Vậy muốn sâu một chút? Hay là nông một chút?”.
“…….”. Nam nhân á khẩu, bị Mạt Đồng hỏi đến không biết làm sao, vấn đề khó mở miệng như vậy bảo hắn làm sao trả lời.
Dục vọng cực nóng của Mạt Đồng để ở giữa hai chân nam nhân, tay y nắm lấy dục vọng của nam nhân, “Muốn nhanh một chút hay là chậm một chút?”. Trong khi hỏi thì đỉnh dục vọng của Mạt Đồng chậm rãi xâm nhập vào mật huyệt chật hẹp của nam nhân…….
Cảm giác nóng ẩm bao quanh dục vọng của Mạt Đồng, bàn tay y sít sao bao phủ dục vọng của nam nhân, ngón tay cái kích thích linh khẩu mẫn cảm của nam nhân, nam nhân không nhẫn nhịn mà miệng thở nhẹ ra. Nhưng hắn không trả lời Mạt Đồng.
Vấn đề khó có thể mở miệng như vậy thật sự làm cho hắn không thể nào trả lời, Mạt Đồng muốn làm thì làm, nam nhân đã rất thỏa hiệp rồi, chỉ là vì sao chung quy lại hỏi cái loại vấn đề này, kêu hắn mở miệng như thế nào, hắn gục đầu xuống nên Mạt Đồng thuận thế hôn một cái lên mặt hắn, thanh âm hôn môi rất vang dội, Mạt Đồng cũng không ép hắn, thấy biểu tình này của hắn thì hai tay Mạt Đồng quấn quanh dục vọng của hắn, siết chặt eo hắn, đâm dục vọng vào chỗ sâu nhất của hắn.
Ở trong này khiến cho tâm tình nam nhân bắt đầu sinh ra tội nghiệt khinh nhờn thần linh, tòa tượng Phật kia đứng lặng ở trước mặt bọn họ, bàn thờ không ngừng run run, hắn bảo Mạt Đồng chậm lại 1 chút thì ngược lại tốc độ Mạt Đồng nhanh hơn, hắn bị Mạt Đồng xoa đến xoa đi, 2 tay bị chế trụ chặt chẽ, hắn cảm giác được hô hấp nóng bỏng của Mạt Đồng chạm vào ngực hắn.
Nhũ tiêm nam nhân ở gió lạnh cùng hơi thở nóng rực của Mạt Đồng luân phiên kích thích trở nên cứng rắn, Mạt Đồng dùng răng nhẹ nhàng mà cắn cắn ngực hắn, đầu ngực hắn mềm dẻo lại rất co giãn.
A……..
Nam nhân thiếu chút nữa thực không mặt mũi rên rỉ ra, tiếng rên rỉ của hắn nghẹn lại ở trong cổ họng thì ngược lại biến thành giọng mũi khẽ hừ, dưới sự trùng kích liên tục của Mạt Đồng thì thân thể hắn bất ổn, 2 tay hắn chống đỡ cái bàn, hô hấp nhợt nhạt, miệng Mạt Đồng liền tiến đến bên môi hắn.
“Hiện giờ ngay cả Phật tổ đều đang nhìn ta ôm ngươi, vậy bản thân ngươi rốt cuộc có thích ta đối với ngươi như vậy không?”. Mạt Đồng vừa hỏi nam nhân vừa tiến vào nam nhân, nam nhân thấp giọng nói một câu gì đó thì y liền trực tiếp lấp kín miệng nam nhân không cho nam nhân nói nữa.
Hôm nay hai người ở thánh địa Phật đường làm chuyện Mạt Đồng thích làm nhất với nam nhân, Mạt Đồng thỏa mãn ôm hắn trở về phòng, mà hơn nữa là quay về phòng của Mạt Đồng, hắn ngủ rất sâu, Mạt Đồng vì chứng minh mình cùng hắn “trong sạch” lại không muốn để hắn quay về chỗ Cửu Hoàng ngủ nên đêm nay Mạt Đồng liền lôi kéo Cửu Hoàng cùng Nham Vân uống rượu.
Đêm nay Mạt Đồng rất thỏa mãn, ôm nam nhân đủ rồi thì để nam nhân nghỉ ngơi, hình như Nham Vân cùng Cửu Hoàng cũng không để ý cùng y uống rượu, thời điểm ba người nâng chén cộng ẩm thì nam nhân đang nằm ngủ trên giường của Mạt Đồng…….
Sau khi từ đêm cuồng loạn kia thì khi ở trong âm phủ Mạt Đồng gặp nham nhân thì tựa như thấy người xa lạ, đặc biệt ở trước mặt Nham Vân cùng Cửu Hoàng thì y căn bản là không nói chuyện cùng nam nhân, mới đầu nam nhân còn cảm thấy kỳ quái, ngày đó rõ ràng thực nhiệt tình mà hiện giờ lại trở nên xa cách như vậy, một lần hắn nghĩ đến ngày đó sau khi Mạt Đồng đã làm cùng hắn thì đã chán hắn, hoặc là cảm thấy không có ý nghĩa, chỉ là ý tưởng hắn rất nhanh đã bị đánh vỡ, chỉ cần là thời điểm không có ai thì Mạt Đồng sẽ trở nên thực nhiệt tình.
Không phải sờ hắn thì chính là ôm hắn, không phải ôm hắn thì chính là hôn hắn…….
Tóm lại chuyện “quá phận” thì Mạt Đồng càng làm càng hăng say, đóng cửa lại thì y liền đối nam nhân muốn làm gì thì làm, vài lần nam nhân đều muốn y ngừng lại nhưng mà không phải bị xé nát y phục thì chính là bị đặt ở trên cửa, làm cho cuối cùng biến thành trong phòng làm ra động tĩnh rất lớn, vài lần đệ tử Nham môn đều đến làm phiền Mạt Đồng nhỏ giọng chút.
Đều nghĩ đến Mạt Đồng đang chơi đùa cùng nữ quỷ nhưng mà không biết người trong phòng là Tích Duyên, mỗi lần y đều làm nam nhân ở trong phòng y, sau khi chờ nam nhân ngủ thì y sẽ đi ra ngoài uống rượu.
Mạt Đồng luôn kêu Nham Vân cùng Cửu Hoàng uống cùng, mỗi lần sau khi nam nhân tỉnh lại thì đều phải vội vàng mặc y phục đi về, thời điểm mỗi lần đi qua hoa viên đều nhìn thấy bọn họ uống rượu, Cửu Hoàng nghĩ hắn từ trong phòng đi ra, thỉnh thoảng Nham Vân sẽ để ý liếc mắt nhìn hắn một cái hắn, mà Mạt Đồng không thèm liếc mắt nhìn hắn 1 cái, coi hắn như không khí.
Chỉ có thời điểm lén lút thì Mạt Đồng mới có thể đùa giỡn nam nhân, ôm nam nhân, thật giống như những ngày trước kia ở trong Tích phủ, ban ngày Mạt Đồng luôn rất bình thường nhưng buổi tối thì…….
Mà loại chuyện này thì nam nhân căn bản không thể nói với Cửu Hoàng, mà hắn cũng không có thể nói………
Nhưng mà gần đây Cửu Hoàng sẽ không chạm vào nam nhân, thỉnh thoảng cùng nam nhân nói một chút chuyện tình Nham Vân tu luyện kiếm pháp, Nham Vân học rất nhanh, cơ bản đều nắm vững, thời điểm mỗi lần bốn người ngồi cùng bàn ăn cơm là thời điểm nam nhân xấu hổ nhất, đặc biệt dưới cái nhìn chăm chú của Nham Vân thì nam nhân rất chột dạ.
Bất quá may mắn chính là gần đây âm khí ở âm phủ bớt đi 1 ít, vạn linh lô của Mạt Đồng hút rất nhiều âm khí, mà Cửu Hoàng cũng sẽ thi pháp trấn trụ địa thế của âm phủ, Cửu Hoàng làm Ngũ Hành trận trấn áp oán linh trên mặt đất, Nham Vân thì phụ trách nghiên cứu giản phổ*
* giản phổ: thẻ tre dùng để ghi chép
Nhưng mà nam nhân đã có chút ẩn ẩn bất an, hắn bấm tay tính thoán, qua vài ngày nữa chính là thời điểm âm khí nặng nhất, đến lúc đó nếu là có sơ xuất gì thì nơi này chỉ sợ nơi này sẽ nguy hiểm nhất.
Đêm khuya ngày hôm đó.
Hôm nay Mạt Đồng chưa tìm nam nhân, hơn nữa Cửu Hoàng cũng không trở về, nam nhân ra khỏi phòng, đi qua hành lang, quyết định đi tìm Nham Vân nói chuyện, gần đây hắn quan sát một chút địa mạch của Mãnh Quỷ trấn, nơi này nằm ở đỉnh U Sơn, mà cả U Sơn oán khí đều rất nặng, mấy trăm năm trước nơi này từng có rất nhiều tướng sĩ chết trận.
Bên ngoài Mãnh Quỷ trấn chính là sơn dã kéo dài liên tục, đường hoàng tuyền ở đó, quỷ môn đi thông điện diêm vương lại ở nơi này, nhưng mà người như hắn cũng không nhìn thấy, không tìm thấy lối vào. Điều này chứng minh âm khí nơi này rất nặng, nơi nơi đều là du hồn dã quỷ, oán linh tà quỷ.
Phòng của Nham Vân ở nơi sâu nhất cuối hành lang, rất sâu thẳm, hành lang rất dài, thỉnh thoảng sẽ có mấy con oan quỷ bay ra, nam nhân đi rất nhanh, phòng Nham Vân ở một cái sân rất khác biệt, trong viện rất nhiều hàn mai, nam nhân đi qua đình viện lây dính một thân hương khí hoa mai.
Cốc cốc ——
“Nham……..Nham Vân…….”.
Nam nhân đứng ở ngoài cửa gõ cửa, thần sắc trên mặt hắn vẫn ôn hòa như cũ, hắn mới vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Nham Vân tự mình mở cửa ra, hắn gần như là bị kéo đi vào, chỉ nghe một tiếng “lạch cạch” thì cửa phòng bị đóng chặt lại, từ một khắc Nham Vân mở cửa ra thì hắn liền để ý thấy vạt áo Nham Vân cởi ra, hình như đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Ta……. Nếu là bất tiện thì ngày mai chúng ta nói sau”. Nam nhân theo bản năng nhìn thoáng qua trên giường, màn buông xuống nên không thấy rõ lắm tình huống bên trong.
Nham Vân liếc mắt nhìn nam nhân 1 cái, thản nhiên nói: “Có gì bất tiện, trong phòng lại không có người khác, ngươi có chuyện liền nói”. Trong thanh âm y mang theo một chút trào phúng.
“Ta muốn nói với ngươi, ngươi phải luyện tốt Thanh Hồn kiếm”. Nam nhân giương mắt nhìn về phía Nham Vân.
Nham Vân cởi ngọc quan xuống, mái tóc dài đen nhánh rơi xuống, y vươn 5 ngón tay gẩy gẩy tóc, từ trong gương đồng nhìn về phía nam nhân đang đứng: “Ta đã sớm biết rồi không cần ngươi nói”.
Nam nhân không nói gì, hắn cũng không biết tại sao Nham Vân lại biết điều này, chắc là Liễu Phong nói cho Nham Vân, “Mấy ngày nữa chính là thời điểm âm khí nặng nhất, ngươi hẳn là cũng đã biết rồi…….”. Hắn đang nhắc nhở Nham Vân động tác phải nhanh nếu chậm trễ thì phiền toái.
“Ân”. Nham Vân đứng lên, vén màn giường lên, bên trong quả thực không có ai, y đứng ở bên giường cởi y phục, nam nhân sửng sốt một chút, mà hình như Nham Vân cảm giác được sự tồn tại của hắn thì nhẹ nhàng nhíu mày một chút, “Nói xong là có thể đi rồi, về sau không cần tùy tiện đến nơi ở của ta, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ bị hiểu lầm”. Thời điểm y nói chuyện mặt không chút thay đổi, y tự mình làm chuyện của mình………..
Nam nhân sững sờ đứng bên cạnh……..
Nam nhân lo lắng, ở trong mắt Nham Vân thì hắn căn bản không tính là cái gì, hắn mới vừa mở cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy thanh âm của Nham Vân vang lên ở phía sau ——
“Sư thúc, nếu ngươi không ngại thì đêm nay có thể cùng ta cùng giường”. Nham Vân nói xong liền cực châm chọc hừ vài tiếng nở nụ cười, “Ngươi không phải ai cũng đều có thể sao? Ngươi thật đúng là không kiêng ăn, thậm chí có thể ai đến cũng không cự tuyệt…….”.
Biểu tình trên mặt nam nhân rất bình tĩnh……..
Chỉ là sắc mặt nam nhân có vẻ thiếu chút huyết sắc……..
Notes: pé Đồng đúng là con nít nha còn chơi trò giả bộ nữa, thấy pé nhiều lúc cũng dễ xương dã man nhưng nhìu lúc làm người khác chỉ mún ném đá thôi
Ầy còn cái thằng Nham Vân sao mà tui mún quánh hội đồng nó quá