Yêu Ma Đạo

Chương 117




Cửu Hoàng ôm chặt lấy nam nhân đã lâu không gặp, lại phát hiện nam nhân toàn thân cứng ngắc, hắn nhẹ nhàng trác một chút lên đôi môi của nam nhân, rất nhanh liền đã ly khai môi y: “Ngươi tốt nhất vẫn là đừng nhìn, để tránh đến lúc đó ngươi lại thất vọng, Mạt Đồng sẽ không làm chuyện gì tốt đẹp đâu.” Dứt lời, thừa dịp thời điểm nam nhân còn đang giương mắt nhìn mình, hắn lần thứ hai áp lên đôi môi đang mở ra của nam nhân, môi nam nhân thực mềm mại, giữa làn môi lại không ngừng tản ra hơi thở ấm áp.

Cửu Hoàng hôn nam nhân đến không nghĩ muốn buông ra, nam nhân ngồi ở nóc nhà tùy ý hắn hôn, đôi môi của hai người dán cùng một chỗ. Đối phương xao mở đôi môi của nam nhân, đầu lưỡi tham nhập khoang miệng của y, đầu lưỡi vừa ẩm nóng vừa linh hoạt lướt qua răng nanh của nam nhân, liếm lộng môi dưới nóng ẩm của nam nhân, dần trườn đến khơi mào lưỡi của y......

Thanh âm hai bên không ngừng giao triền khiến cho tim nam nhân bắt đầu gia tốc, chóp mũi trắng nõn của Cửu Hoàng dán tại má nam nhân, hắn khiêu khích mút vào đôi môi của nam nhân, nam nhân muốn đẩy cũng đẩy không ra. Nụ hôn của Cửu Hoàng, có thể gọi là nhu hòa, vì vậy mà nam nhân không chán ghét cũng không tái giãy dụa, thẳng đến khi Cửu Hoàng buông ra đôi môi của y, nam nhân cũng đã khí tức bất ổn mà nhìn chằm chằm vào Cửu Hoàng.

Nụ hôn này ôn nhu đến như vậy, làm cho nam nhân có lỗi giác tựa như được che chở, chính là cả hai đều cùng là nam nhân lại như thế nào có thể? Nam nhân hạ suy nghĩ, đối Cửu Hoàng nói lần sau không được làm cái chuyện dạng này nữa. Cửu Hoàng bởi vì “Cảnh cáo” có chút trì độn của nam nhân mà cảm thấy được buồn cười, thế nhưng hắn cũng không có phản đối, ân một tiếng liền tiếp tục ôm lấy nam nhân.

“Đừng ôm chặt như vậy......” Nam nhân không quen thân mật như vậy, y nhẹ nhàng thùy hạ mi mắt, có chút run rẩy.

“Đừng lộn xộn, sẽ ngã xuống.” Cửu Hoàng lười nhác nhắc nhở nam nhân, hắn chậm rãi ôm sát y, khiến cho nam nhân không còn biện pháp lộn xộn nữa mà chỉ có thể tùy ý hắn ôm.

Nam nhân quan tâm chính là tình huống phía dưới......

Trong thời điểm hai người dây dưa, Mạt Đồng đã đem mấy vị “Trưởng lão” có lai lịch đá lăn trên mặt đất, hắn đúng là đang hút linh khí của đám trưởng lão Nham môn đó, quả nhiên đã bị Cửu Hoàng đoán trúng. Mạt Đồng một chút cũng không có nửa điểm hảo ý, hắn cư nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy hút công lực của kẻ khác, như thế chẳng khác nào quang minh chính đại đi tìm Nham môn gây phiền phức.

Một cỗ linh quang chói mắt, khí lưu mạnh mẽ hỗn loạn, quán vào lòng bàn tay Mạt Đồng, tiếu âm quỷ dị của Mạt Đồng mang theo vài tia càn rỡ, những người ngã trên mặt đất, muốn đi cũng không thể đứng dậy. Đệ tử của Nham môn đều không thể chịu nổi cổ khí lưu kinh người kia, mà còn lại Phật Hàng cùng Xích Luyện thì chỉ bất động thanh sắc mà nhìn thấy hết thảy sự việc trước mắt.

“Ta nói rồi, bảo ngươi đừng nhìn, là tự ngươi không nghe lời ta nói.”

Cửu Hoàng nghiêng đầu nhìn nam nhân mày đã nhíu chặt lại, nhận thấy nam nhân đang muốn la lên ngăn cản Mạt Đồng, hắn thân thủ liền bịt kín lấy miệng của nam nhân, nam nhân chỉ còn có thể phát ra thanh âm “Ô ngô”.

Buông ra......

Nam nhân muốn nói nói cũng không thể nói, thẳng đến khi Mạt Đồng hút xong linh khí, mặt nạ của các vị trưởng lão Nham môn rớt xuống trên mặt đất, để lộ ra bên dưới là những khuôn mặt rất trẻ, chỉ là công lực đều đã bị hút hết, tất cả đều thành “Phế nhân”.

“Ngươi hôm nay đến quấy rối, hút công lực của mọi người, cừu này kết hạ cùng Nham môn!”

“Ngươi này đại ma đầu, các ngươi nhìn ấn ký trên tay hắn, nói vậy chính là nghiệp chướng năm đó bị Thanh sơn bắt trốn ra rồi!” Kiến thức của các vị trưởng lão Nham môn đúng là rất rộng rãi.

Vài vị trưởng lão đều đã bị trọng thương, Mạt Đồng cũng không phản bác, hắn cũng không ngại ngần mà thừa nhận thân phận của chính mình: “Xem ra các ngươi còn có điểm kiến thức, ta thật sự là từ Thanh sơn xuống, cũng đích thật là ma đầu trong miệng các ngươi, các ngươi một đám phàm nhân, thích nhất chính là giả nhân giả nghĩa giả trang thần thánh, nhìn thấy liền ghê tởm!” Mạt Đồng dùng sức phất ống tay áo, đem tất cả các vị trưởng lão quăng khỏi lôi đài, người bên dưới đang đứng xung quanh liền bỏ chạy tứ tán, có thể nói tình huống đang thực hỗn loạn.

Nam nhân hôm nay kinh tâm vừa xem xong một màn này đã bị Cửu Hoàng mang đi. Cửu Hoàng cũng không muốn khó xử nam nhân, hắn đem nam nhân theo nóc nhà mang đi, vì vậy mà nam nhân cũng không còn có thể nhìn thấy tình hình của Mạt Đồng.

Nam nhân trong lòng thực loạn, y muốn biết tình hình hiện tại của Mạt Đồng, đã không may nhìn thấy, y nhìn đến tình huống như vậy chỉ càng thêm khổ sở, Mạt Đồng hút linh lực của những vị trưởng lão này, chuyện này Nham môn chắc chắn không thể bỏ qua......

Cửu Hoàng nguyên bản muốn mang nam nhân đi tìm một gian khách *** đặt chân, thế nhưng nam nhân lại nói bản thân đã có chỗ ở, nam nhân chính là muốn quay về khách *** của mình, hơn nữa còn đối Cửu Hoàng nói đến những người đồng hành cùng mình, Xích Luyện và Phật Hàng, những việc xảy ra trong thời gian qua y cũng đại khái nói cho Cửu Hoàng. Cửu Hoàng cũng tôn trọng ý kiến của nam nhân, hắn tự mình giúp nam nhân quay trở về khách ***.

“Đến cuối cùng ngươi vẫn không muốn theo ta, ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi.” Cửu Hoàng đối với nam nhân đang chuẩn bị rời đi thấp giọng nói, hắn lần này đến Diễm thành còn có chuyện khác muốn làm, vì vậy cũng liền không thể cùng nam nhân dây dưa quá lâu, “Ta hy vọng thời điểm lần sau chúng ta gặp mặt, ngươi sẽ đối ta nhiệt tình một chút, ”

“......” Nam nhân không nói gì cả, thẳng một đường bước vào khách ***.

Thời điểm nam nhân tỉnh lại đã muốn là buổi tối ngày thứ hai. Xích Luyện ngồi ở bên giường y, thấy nam nhân tỉnh lại hắn liền đem một chén dược đến cấp cho nam nhân, nam nhân bởi vì quá độ mệt nhọc mà mệt ngã.

Ngày ấy ban đêm thời điểm hắn cùng Phật Hàng từ thị trấn trở về, nhìn thấy nam nhân té xỉu ở trong phòng, Phật Hàng liền đi tìm đại phu, còn hắn thì vẫn đều canh giữ ở bên giường nam nhân.

Nhìn đến thần tình suy yếu của nam nhân, trong lòng Xích Luyện có chút cảm giác khác thường chảy qua, chẳng lẽ là bởi vì ngủ cùng một thời gian lâu mà ngủ đến ra cả cảm tình, kia khẳng định không phải, Xích Luyện cũng không phải là kẻ xem trọng sắc dục, đó là bởi vì sự săn sóc trên đường đi đối với hắn, cùng với sự tín nhiệm cùng việc thổ lộ tình cảm thẳng thắn thành khẩn của nam nhân, làm cho Xích Luyện một chút một chút cảm thấy được, nam nhân tựa hồ cũng không phải là đối dung mạo của hắn cảm thấy hứng thú.

Dù sao nhiều năm qua, có không ít những kẻ đáng khinh tham luyến dung mạo của hắn, mà tìm đến tiếp cận hắn, vô luận là nam nhân hay là nữ nhân đều không kẻ nào có một chút ý định tinh khiết, điều này làm cho Xích Luyện không thể không đề phòng.

“Xích huynh đệ đa tạ, ta có thể tự mình làm.” Thanh âm của nam nhân có chút khàn khàn, y chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

Xích Luyện không đem dược đưa cho nam nhân, ngược lại lại khó được mà uy nam nhân uống dược, nam nhân thụ sủng nhược kinh* nhìn chằm chằm vào Xích Luyện, lại nhìn nhìn chiếc thìa Xích Luyện đưa tới bên mọi mình. Dưới sự thúc giục của Xích Luyện, nam nhân mới chậm rãi hé miệng uống dược, hô hấp của y rất nhẹ, hai má phiếm lên một vệt hồng bất minh.

*thụ sủng nhược kinh: được ân sủng quá mà lấy làm kinh hãi

Nam nhân từ thủy tới chung đều cảm thấy được Xích Luyện lúc này vừa ôn nhu lại ân cần, đối với vị đại ca bình thường như y vô cùng tốt, cũng không có ghét bỏ xuất thân cùng lai lịch của y, vô luận là lúc trước hay là hiện tại đều đối y rất cẩn thận.

Nam nhân không thấy Phật Hàng, thế nhưng y cũng không hỏi, Xích Luyện dường như biết được ý nghĩ của nam nhân, liền chủ động nói cho nam nhân, người của Nham môn đến thỉnh Phật Hàng hàng ma, bởi vì chưởng môn của Nham môn không có ở đây, biết được Phật Hàng lại đang có mặt, liền thành ý đến mời. Phật Hàng sáng nay liền đã ra môn, đến giờ vẫn chưa trở về. Xích Luyện làm cho nam nhân yên tâm, nam nhân cũng hiểu Phật Hàng sẽ không nhanh như vậy đã trở về.

Nam nhân từ Xích Luyện biết được tình hình xảy ra hôm qua, Mạt Đồng sau khi hút hết công lực của những vị trưởng lão nọ liền đến hoa lâu của Diễm thành, cũng không có ai dám ngăn cản hắn, Nham môn đã hủy bỏ kế hoạch thu nhận đồ đệ ở Diễm thành, hơn nữa còn thông tri cho chưởng môn đến xử lý việc này. Chuyện vừa xảy ra kia ảnh hưởng đến danh dự cùng môn uy của Nham môn không ích.

Xích Luyện kỳ thật đã sớm biết được thân phận của Mạt Đồng, hắn giả vờ hỏi nam nhân: “Vị hắc y nhân tối hôm qua có phải hay không chính là ‘biểu đệ’ của Trương Tử Yến?”

Nam nhân chần chừ trong chốc lát, sau đó mới gật đầu: “Phải.” Bởi vì người nọ là Xích Luyện, cho nên không có gì phải giấu giếm cả.

Nam nhân đối với Xích Luyện luôn vô cùng thành thực, luôn vô cùng thẳng thắn và thành khẩn, một chút giả dối cũng không có. Cũng không quản Xích Luyện có giấu diếm bản thân cái gì. Chỉ cần Xích Luyện hỏi, muốn biết, nam nhân đều sẽ nói tất cả cho hắn. Điều này khiến cho Xích Luyện cảm thấy được bản thân khi trước có chút quá phận.

Động tác của hắn chậm rãi, một muỗng lại một muỗng đút thuốc cho nam nhân.

Tích Duyên uống thuốc xong xuôi mới hỏi Xích Luyện: “Vậy ngươi hẳn cũng biết hiện tại Mạt Đồng đang ở nơi nào?”

Xích Luyện nghi hoặc nhìn nam nhân, nam nhân lại bổ sung một câu: “Đừng hiểu lầm, ta cũng không có ý gì khác. Ta muốn nói là tối hôm qua trước khi ngươi rời đi, Mạt Đồng đã đi về hướng nào......”

“Ta không biết.” Xích Luyện chậm chạp lắc đầu, đôi mắt u tĩnh của hắn nhìn thẳng vào song đồng của nam nhân. Đáy mắt của y một mạt tĩnh lặng, khiến cho Xích Luyện có chút không thể nắm bắt được ý nghĩa của y hiện tại.

Y cầm chén thuốc đặt lên bàn, đến lúc này Xích Luyện mới đứng dậy rửa mặt chải đầu.

Sau khi trở về hắn liền cởi y phục ra rồi leo lên giường nam nhân. Hắn đem nam nhân ôm vào trong lòng, để cho nam nhân dựa vào hắn mà nghỉ ngơi. Cánh cửa sổ bên giường rộng mở, đêm nay không có ánh trăng, bên ngoài chỉ có những hạt mưa nhỏ tí tách không ngừng phiêu khởi.

Gió lạnh tràn vào khiến cho nam nhân vội thu mình vào trong chăn. Nhiệt độ ấm ám từ thân thể nam nhân truyền đến khiến cho Xích Luyện thoải mái nhắm lại hai mắt. Cằm của hắn đặt trên đầu vai của nam nhân, đem y ủng vào trong ngực. Cái chết của Diễm Phượng Nhi làm cho Xích Luyện có chút tức giận, nhưng hắn cũng không đem việc này giận lây qua nam nhân. Đó là chiêu ra uy phủ đầu của Phật Hàng. Quả thật có tác dụng, làm cho Xích Luyện thu liễm lại không ít.

Đôi môi của Xích Luyện chạm lên cần cổ ấm áp của nam nhân, khiến cho yết hầu của y nhẹ co giựt. Nam nhân há miệng thở dốc, thấp giọng thì thào: “Xích huynh đệ, ta hiện tại đã không còn linh lực.”

————————————

Xen ——

Cửu Hoàng: Đối ta một chút cũng không nhiệt tình......

Phật Hàng: Nhiệt tình của ngươi đối với ta là bình thường thôi -.-

Xích Luyện: Đối ta tối nhiệt tình.

Mạt Đồng: Đi ngang qua =.=

Tích Duyên:......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.