Yêu Ma Đạo

Chương 102




Khiến cho y mất đi quyết tâm muốn đẩy ra Xích Luyện, vô luận là một cái nhíu mày, mím môi, hay là nhãn thần lạnh nhạt, thậm chí là thần thái hoãn thanh khi nói chuyện, cùng ngữ khí khiêm tốn, đều làm cho Tích Duyên không thể tái đẩy ra Xích Luyện.

Xích Luyện đối với y rất tốt...... <Đâu ra>

Xích Luyện những năm gần đây đều được Tích Duyên cho là một người tốt, từ thời điểm bọn họ lần đầu tiên gặp nhau đến nay, sự quan tâm cùng chiếu cố của Xích Luyện luôn làm y cảm giác được sự ấm áp của nhân tình. Thời điểm y ở Thanh sơn cũng chưa một lần được đối đãi tốt như vậy, cho dù là người bên cạnh bản thân tối tín nhiệm, cũng sẽ không giống Xích Luyện mà thân mật đối đãi với y như vậy.

“Tích đại ca, ta cũng không biết chính mình vì sao lại thành như thế này, ta chỉ biết bản thân rất muốn ôm ngươi, thân thể của ngươi hảo nóng.” Xích Luyện dán tại bên tai Tích Duyên, đĩnh động phần eo tiến vào cơ thể Tích Duyên. Y phục một màu đỏ tươi trên người hắn chảy xuống bên hông, nổi bật lên làn da tái nhợt như sương trắng trơn mịn, hai tay của hắn quấn chặt lấy thân thể Tích Duyên.

Thân thể Tích Duyên lúc nóng lúc lạnh, loại chuyện vi phạm với luân thường này, đối Tích Duyên mà nói là một đả kích rất lớn. Y cùng với Xích Luyện là huynh đệ kết nghĩa, hiện giờ diễn biến thành cái loại loại tình trạng này ai cũng là không muốn.

Sợi xích bạc tinh tế trên cổ Xích Luyện, thu hút sự chú ý của Tích Duyên. Y nhìn không chuyển mắt Xích Luyện, cảm thấy được thứ vòng trang sức kia thoạt nhìn vô cùng quen mắt, tựa hồ là ở đã nhìn thấy qua ở nơi nào......

Tích Duyên trong chốc lát thất thần khiến thân thể thả lỏng ra không ít, mà cũng vì vậy khiến cho dục vọng của Xích Luyện càng thêm xâm nhập sâu vào bên trong nơi địa phương nóng rực kia. Hô hấp của Xích Luyện thực trầm trọng, y vừa do dự lại vừa bất an, Xích Luyện xoay người đem Tích Duyên đặt ở trên sườn trong của giường, hắc ám nhanh chóng bao phủ lấy Tích Duyên, y không rõ vẻ mặt giờ phút này của Xích Luyện, thế nhưng biểu tình phức tạp của y lại đều rơi vào trong đáy mắt của Xích Luyện.

Trên giường một mảnh vô cùng hỗn độn, mành trướng bị gió cuốn lên, có thể nhìn thấy được nhân ảnh đang giao triền chặt chẽ trên giường. Luồng yêu khí mạnh mẽ một lần lại tái một lần tựa như mặt hồ gợn sóng hướng bốn phía khuếch tán, mây đen bao phủ bầu trời đêm, tối đến không có lấy một tia ánh sáng, ngay cả ánh trăng nhuộm một màu huyết sắc cũng bị mây đen cắn nuốt toàn bộ, thanh âm chém giết ở bên ngoài cũng không ngừng vang lên cùng những luồng linh quang lóe sáng, khiến cho quang mang đỏ sậm trong căn phòng lại càng có vẻ yêu dị.

Tích Duyên nghe đến hơi thở của Xích Luyện, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, tiến vào mũi Tích Duyên, hơi thở kia khiến thần chí Tích Duyên càng thêm rõ ràng. Miệng y đều tràn đầy hương vị của Xích Luyện, đầu lưỡi ẩm ướt trơn nhẵn của hắn có chút lạnh lẽo, khiến cho Tích Duyên vội vàng mà né tránh, thế nhưng rất nhanh Xích Luyện lại ôm sát lấy y, thế công dưới thân chậm rãi lại mỗi lúc một xâm nhập càng sâu hơn.

Ngạnh khí nọ tiến nhập vào bên trong cơ thể Tích Duyên, bí huyệt của Tích Duyên bị trướng mãn, Tích Duyên lại không dám lộn xộn, cho dù là một cái động nhẹ đi nữa, cũng chỉ càng thúc đẩy dục vọng Xích Luyện nuốt đắc càng sâu......

Thân thể của Xích Luyện thực lạnh lẽo, khiến cho nhiệt liệt thiêu đốt người giảm bớt không ít, mà nhiệt độ nóng rực của thân thể y lại khiến Xích Luyện cảm thấy thoải mái vô cùng. Xích Luyện không ngừng đòi hỏi thêm, hai tay hắn vuốt ve khắp thân thể ấm áp của Tích Duyên, còn thấp giọng không ngừng dỗ dành Tích Duyên, để cho Tích Duyên có thể thả lỏng. Sự yêu thương vỗ về của hắn rất có hiệu quả, cơ thể Tích Duyên rất nhanh lại thả lỏng ra.

Về phần lễ nghi cùng luân thường, tại buổi đêm *** nảy nở vô cùng *** mĩ này, đã sớm bị quăng đến tận chín từng mây. Tích Duyên chỉ cảm thấy trừu động dưới thân càng lúc càng nhanh, càng đẩy vào lại càng sâu. Hơi thở của Tích Duyên trở nên sâu hơn, thân thể của hai người kề sát cùng một chỗ, tựa như có lực hút, dính lại vừa cứng lại vừa chặt, tách không ra......

Ngô......

Tích Duyên khó kềm chế phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, chính là hơi thở vô cùng nóng lại hỗn độn, thân thể cũng vì *** mà trở nên nóng hầm hập, nhiệt độ có phần băng lãnh trên người Xích Luyện lại khiến cho y khe khẽ rung động, đầu lưỡi bị mút vào, đôi môi tê dại, hơi thở của Xích Luyện hoàn toàn bao phủ lấy y.

Mà lúc này.

Trên bầu trời đêm tối đen bên ngoài giường kia ẩn ẩn phật quang hiện lên, lập tức phá không mà đến chính là một đạo thanh âm chính khí nghiêm nghị......

“Yêu nghiệt ——” Thanh âm chứa đựng nội lực kia lại lộ ra vài phần khinh thường, cũng đầy từ tính, trầm thấp mà êm tai. Tích Duyên ngay lập tức liền nhận ra được chủ nhân của thứ phật âm linh hoạt kỳ ảo này, không phải ai khác chính là Phật Hàng......

Xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.