Yêu Long Ngoạn Vật - Thanh Thanh Mạn

Chương 64: Mềm lòng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Jang Jang

Dung Khanh không hề phản ứng, nàng căn bản không để ý tới Chúc Vưu.

Chúc Vưu gấp đến độ dùng móng vuốt đi vặn đôi môi nàng, hắn cạy ra hàm răng của nàng, duỗi móng vuốt sắc bén đi vào cho nàng cắn.

Dung Khanh cắn móng vuốt cứng rắn của Chúc Vưu, muốn chết cũng không xong.

Long căn cực đại của hắn vẫn chôn sâu ở trong cơ thể nàng, đem long tinh bắn vào đổ đến gắt gao, cỗ cảm giác no trướng khiến Dung Khanh có loại ảo giác trời đột nhiên sụp xuống.

Trong mắt nàng toàn là một mảnh đen kịt.

Hết thảy đối với tương lai tốt đẹp khát khao đều bị yêu long này huỷ hoại.

Hắn bắn nhiều như vậy đi vào, làm toàn thân nàng đều lây dính hơi thở của hắn.

Nồng đậm vị xạ hương, long tinh đặc sệt, nàng thậm chí tẩy đều rửa không sạch, cũng moi không ra.

Đợi lát nữa khi trở về, nàng phải đối mặt với Chúc đại ca như thế nào?

Nếu hắn biết nàng bị yêu long gian dâm qua, hắn còn sẽ muốn nàng sao?

Hắn có thể hay không cảm thấy nàng là cái nữ nhân dâm đãng dơ bẩn, không xứng với hắn một nam nhân trong sạch như vậy?

"Ô ô..." Càng nghĩ càng bi thống, Dung Khanh gắt gao cắn móng vuốt cứng rắn của Chúc Vưu, hốc mắt đỏ lên, khóc thật sự hung, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt rớt xuống.

Bộ dáng bi thương này khiến Chúc Vưu có chút rung động.

Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú nàng, mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Lúc trước ở huyệt động cùng ngươi làm vài lần, cũng không thấy ngươi muốn đi tìm cái chết, như thế nào lần này ngươi cương liệt như thế?"

Dung Khanh phun ra long trảo của Chúc Vưu, nàng khẽ nhếch môi đỏ, tiếng nói bi thương: "Không có, ngươi huỷ hoại ta, cũng đem sinh hoạt của ta làm hỏng."

Chúc Vưu cuối cùng là nghe hiểu rõ, nữ nhân này là vì hình người của hắn thủ thân như ngọc đi.

Vì một phàm nhân đòi chết đòi sống, thật là hành vi ngu xuẩn.

Hắn khinh thường chất vấn nói: "Vì phu quân phàm nhân kia của ngươi sao? Ngươi liền thích hắn như vậy sao? Bất quá là một giới phàm phu tục tử thôi, vài thập niên qua đi, chỉ còn một khối xương trắng, mà ngươi làm người tu tiên, đều có bó lớn thọ mệnh để sống, ngươi luyến tiếc hắn cái gì?"

Dung Khanh chớp chớp lông mi ướt át, cực kỳ bi ai nói: "Hắn đối với ta rất tốt, sẽ dậy sớm vì ta hái hoa lộ, săn thú đổi bạc đều cho ta giữ, tuy rằng bình phàm, lại sẽ vì cưới ta mà nỗ lực, ta thích hắn, nguyện ý trung thành với hắn, ngươi yêu long này tội ác chồng chất vĩnh viễn đều sẽ không hiểu."

Lời nói của nữ nhân giống như sóng lớn chụp đánh ở tâm Chúc Vưu, làm đầu quả tim hắn khẽ run lên, hắn ngơ ngẩn nhìn nữ nhân khóc như hoa lê đái vũ, qua hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại.

Hắn không nghĩ tới nữ nhân này thích nhân thân hắn như vậy, thích đến có thể vì hắn đi tìm chết.

Nàng cũng thật ngốc, nàng thích, khát khao, đều là giả.

Ngay cả cái nam nhân kia luôn miệng nói muốn cưới nàng cũng là giả.

Chúc Vưu nhìn đôi mắt nữ nhân sưng đỏ, có chút không đành lòng, hắn vừa rồi có phải hay không làm quá mức?

Hắn chỉ là muốn cho nàng thức thời chút, chủ động rời đi hắn, không cần dây dưa hắn thôi.

Hoàn toàn không có nghĩ tới, nàng sẽ có ý niệm tìm chết.

Chúc Vưu trầm mặc đứng dậy, lui về phía sau, "Ba" một tiếng, rút ra long căn nửa mềm.

Không có long căn tắc nghẽn, huyệt khẩu bị căng rộng dần dần thu nhỏ thành một cái động tròn, thịt mềm mấp máy co rút lại, bạch trọc sền sệt liền ào ạt trào ra bên ngoài.

Chúc Vưu quét mắt Dung Khanh còn khóc nức nở, thấy nàng không hề cắn đầu lưỡi, liền xoay người hướng ngoài động bay đi.

Sau một lúc lâu, ngoài động vang lên tiếng Chúc Vưu khàn khàn kêu gọi: "Khanh Khanh... Khanh Khanh... Muội ở đâu a?"

Thanh âm Chúc Vưu càng ngày càng rõ ràng, tiếng bước chân quen thuộc đang từ chỗ cửa động tiến vào.

Dung Khanh trong lòng bỗng chốc hoảng hốt, nàng cố hết sức dịch thân mình, muốn tìm cái địa phương trốn đi.

Nàng mới vừa thừa nhận một hồi tính ái kịch liệt, mật huyệt sưng đỏ, dưới thân nhức mỏi, liền bò dậy đều lao lực.

Áo váy bị ném ở một bên, Dung Khanh đôi tay bị buộc chặt, nàng mặc không được xiêm y, chỉ có thể trần truồng nằm nghiêng.

Nàng không nghĩ làm Chúc Vưu nhìn đến chính mình chật vật bất kham như thế, chỉ có thể tận lực khép lại hai chân, cả người thu nhỏ thành một đoàn, đưa lưng về phía hắn.

Chúc Vưu bước vào trong động, nhìn thấy phần lưng nữ nhân trần trụi, vội vàng đi phía trước chạy tới, lo lắng hỏi: "Khanh Khanh, muội làm sao vậy?"

Dung Khanh không biết nên đối mặt với Chúc Vưu như thế nào, càng không nghĩ làm hắn nhìn đến thân mình nàng trải rộng dấu vết, trần truồng dính đầy bạch tinh, nàng vội vàng quát: "Ô ô... Chúc đại ca, huynh đừng tới đây, không cần nhìn muội."

Nàng nói đừng đi qua, nhưng Chúc Vưu vẫn là đi qua.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~  Sorry mọi người, mình mới đi nhổ răng về, đau quá không có tâm trạng đăng truyện, nay bớt bớt đau mới ngoi lên. Mong mọi người thông cảm! =)))))

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.