Yêu Long Ngoạn Vật - Thanh Thanh Mạn

Chương 56: Thực chặt, sẽ kẹp bắn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Jang Jang

Nam nhân nói xong kích thích phần hông tiếp tục nhanh chóng đưa đẩy, dương căn thô dài cực đại dùng sức cắm vào chỗ sâu trong, thật mạnh đảo lộng hoa tâm mẫn cảm kiều nộn.

Hai cái trứng dái nặng trĩu theo động tác thọc vào rút ra không ngừng chụp đánh ở trên mông trắng nõn của Dung Khanh, đem chỗ da thịt kia chụp đánh đến một mảnh đỏ bừng, trong phòng vang lên dồn dập tiếng đánh, bạch bạch rung động.

Chúc Vưu mỗi lần đều là nguyên cây đi vào, lại nguyên cây rút ra, cắm đến sâu đậm, cực đại quy đầu thẳng tắp cắm tới đáy, không ngừng đâm thọc, nghiền nát chỗ sâu trong cung khẩu.

"A... A... Ngô... Quá nhanh... Chịu không nổi..." Cung khẩu bị cực đại quy đầu đỉnh đến toan trướng tê dại, Dung Khanh nhíu mày, cắn môi dưới liên tục kêu thảm.

Nàng cố hết sức thừa nhận nam nhân dũng mãnh hữu lực va chạm, mười ngón tay ngọc gắt gao nắm chặt đệm chăn dưới thân.

Thân mình nhỏ xinh bị đỉnh đến đong đưa không thôi, bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống không ngừng nhảy lên, nhũ sóng dập dềnh, sắc khí lại câu nhân.

Chúc Vưu dồn dập thở hổn hển, hắn duỗi tay xoa nhẹ một bên nhũ thịt trắng nõn, kích thích phần hông thật mạnh đi phía trước một đỉnh, phụt một tiếng, côn thịt thô dài ra vào liên tục, cắm vào chỗ sâu trong, đánh vào một khối thịt mềm nhô lên.

"A a... Không... Không cần..." Hạ thể bị đâm cho một trận tê dại, giống như bị điện giật, Dung Khanh hô hấp dồn dập, mu bàn chân chịu không nổi cong lên, mười đầu ngón chân đáng yêu càng là cuộn tròn lên.

Nàng bị kích thích, thân thể càng vì mẫn cảm, hoa huy*t một trận co chặt, không ngừng co rút, hung hăng xoắn lấy dương căn nam nhân sưng to sung huyết.

"Hừ... Đừng kẹp như vậy, sẽ bắn..." Quy đầu bị nộn huyệt kẹp đến vừa đau vừa sướng, hạ bụng ẩn ẩn có xúc động bắn tinh, Chúc Vưu hừ nhẹ một tiếng, kịch liệt thô suyễn.

Hắn cúi thấp người, chống ở phía trên Dung Khanh, nặng nề thở hổn hển, áp xuống ý định muốn bắn ra trong cơ thể, một lát sau, lại tiếp tục đưa đẩy lên.

Con thịt nóng rực thô to hướng trong một đỉnh, đem mật huyệt tắc đến tràn đầy, kính eo cường tráng cực nhanh kích thích, không ngừng đỉnh lộng vào khối thịt mềm nhô lên kia.

"A a..." Hạ thân càng ngày càng co rút, khoái cảm càng thêm kịch liệt, Dung Khanh thân mình nhỏ xinh không ngừng run lên.

Nàng vươn hai tay gắt gao ôm bả vai nam nhân rộng lớn, chịu không nổi dùng ngón tay ở phía sau lưng hắn hoạ ra từng đạo vệt đỏ.

Nam nhân dùng sức hướng trong đỉnh lộng, thân thể của nàng liền bắt đầu run rẩy lên, hoa huy*t đột nhiên co rút lại, gắt gao xoắn lấy dương căn nam nhân sưng to.

Tiếp theo nháy mắt hoa tâm co rút quét qua toàn thân, một dòng nóng bỏng phun ra, thẳng tắp tưới ở trên quy đầu Chúc Vưu.

"Hừ..." Đột nhiên bị nàng dùng sức siết chặt như thế, Chúc Vưu mới vừa áp xuống ý bắn nháy mắt lại nảy lên tới.

Hắn kích thích phần hông, căng ra u huyệt chật hẹp, hung mãnh đưa đẩy mười mấy hạ, cắm sâu tới đáy, chống ở cung khẩu nhỏ hẹp, phun ra một cỗ bạch trọc sền sệt.

Chúc Vưu gắt gao ôm Dung Khanh, dương căn thật sâu cắm ở trong cơ thể nàng, quy đầu sung huyết còn đang không ngừng run rẩy, phun ra dư tinh.

Dung Khanh cả người bủn rủn vô lực, mềm thành một vũng nước xuân, nằm ở dưới thân nam nhân, trên mặt cùng trên cổ che kín ửng hồng, một bộ bộ dáng bị nam nhân hung hăng sủng ái qua.

Chúc Vưu vẻ mặt thoả mãn, hắn ôm Dung Khanh trở mình, làm nàng nằm ở trên lồng ngực rộng lớn của chính mình.

Long căn nửa mềm luyến tiếc rời khỏi tới, vẫn chôn sâu ở trong cơ thể nàng, hưởng thụ tầng tầng thịt huyệt tự phát mấp máy hút cắn.

Bộ dáng nàng động tình thật là câu nhân, mặt đẹp ửng hồng, mắt hạnh thủy quang liễm diễm, chứa xuân tình, môi đỏ khẽ nhếch, phun ra hơi thở như u lan.

Chúc Vưu có chút ý động, hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nhẹ nhàng mổ mổ cánh môi nàng khẽ nhếch.

Nam nhân tiếng nói khàn khàn, giống uống rượu ủ lâu năm, mang theo vài phần men say, hắn thấp giọng nói: "Tiểu Ngũ, muội thật là đẹp mắt, phu quân thực thích."

Lời này nói ra, Chúc Vưu bỗng chốc ngẩn ra.

Hắn rũ xuống mí mắt, bắt đầu hồi tưởng chính mình tối nay có hay không uống qua rượu, nếu không vì sao sẽ nói ra loại lời nói mê sảng này.

Hắn suy nghĩ, nhớ tới chính mình không có uống qua rượu.

Kia...

Kia hẳn là hắn muốn dỗ nữ nhân này vui vẻ, làm nàng buông lỏng cảnh giác, cho nên mới nói như vậy.

Chúc Vưu an ủi chính mình như vậy, theo sau hắn liền yên tâm thoải mái ôm thân mình ôn hương kiều mềm của Dung Khanh.

Ngày mai tỉnh lại, công lực hắn liền sẽ khôi phục, cũng không cần lại dỗ nữ nhân này vui vẻ.

Dung Khanh mệt đến mơ màng sắp ngủ, khi mơ mơ màng màng, nàng tựa hồ nghe đến Chúc Vưu khen nàng, nàng mệt mỏi đến không mở ra được mắt, cọ cọ ngực nam nhân, liền ngủ mất.

Chúc Vưu thấy Dung Khanh ngủ rồi, hắn không có rút ra dương căn nửa mềm, vẫn duy trì tư thế này, ôm nàng, cũng cùng nàng ngủ.

Ngày thứ hai, nắng sớm sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ chui vào trong phòng.

Chúc Vưu mở mắt ra, quét mắt nhìn nữ nhân ở trong lồng ngực chính mình ngủ đến vẻ mặt thơm ngọt, cũng không có phát ra tiếng đánh thức nàng.

Hắn nhắm lại mắt, bắt đầu vận tức điều khí, vui sướng chờ đợi kế tiếp một khắc kia phấn chấn nhân tâm.

Sau nửa canh giờ, hắn vận công xong, mở mắt ra, mày kiếm nhíu lại thật sâu, vui sướng trên mặt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chúc Vưu nhìn lòng bàn tay chính mình, có chút khó có thể tin, vì sao sẽ như vậy?

Rốt cuộc nơi nào sai, vì sao công lực hắn không có khôi phục?

1

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.