Yêu Lại Vợ Cũ

Chương 7: Phần 7




Thật ra Thôi Tử Quân cũng có suy tính của riêng hắn.

Khi trước hắn thật sự có lỗi với Tư Nhan, là hắn chưa tìm hiểu kĩ mà đã vu oan cho cô hại Tư Nhã, điên cuồng dày vò cô, bức cô phải sống trong những tháng ngày đau đớn.

Nhưng mãi cho đến khi Tư Nhan rời đi, hắn mới tỉnh ngộ...Những năm tháng đó hắn luôn để mắt đến cô, cáu gắt với cô không phải vì hắn hận, mà là đã có một cảm xúc ăn mòn trong tin hắn. Đó chính là yêu.

Thôi Tử Quân đã từng tự dằn vặt, đau đớn trong những ngày tháng thiếu cô. Thời điểm đó công ty hắn tuột dốc chóng vánh, từ một người đàn ông luôn chăm chút bề ngoài liền trở thành kẻ râu ria lởm chởm cũng không thèm cạo đi. Hắn cũng đã từng thống khổ như cô, cuối cùng hắn cũng đã hiểu Tư Nhan chiếm một vị trí không hề nhỏ trong trái tim này.

Hắn rất muốn bù đắp cho cô, tuy nhiên, trước tiên hắn phải tách cô ra khỏi Lạc Tông Phàm. Hắn không muốn cuộc đấu đá giữa hai bên gây tổn thương cho cô, cũng không muốn Lạc Tông Phàm lợi dụng cô.

--------

Thôi Tử Quân giữ chân Tư Nhan tại biệt thự riêng của mình cũng đã được 5 tiếng, quả nhiên Lạc Tông Phàm nhịn không được cuối cùng cũng lái xe đến tận cửa. Cánh cửa lớn mở ra, Lạc Tông Phàm lạnh lùng bước vào. Cũng vừa lúc đó Tư Nhan đã kí xong hợp đồng hợp tác với công ty giải trí của Thôi Tử Quân.

Lạc Tông Phàm ném ánh mắt cảnh cáo về phía Thôi Tử Quân cuối cùng chỉ đổi lại cái nhếch môi kiêu ngạo của hắn.

Anh phớt lờ Thôi Tử Quân, tiến đến choàng lấy eo của Tư Nhan:

- Anh cứ nghĩ em bị ai bắt cóc, không ngờ lại được Thôi tổng mời đến nhà riêng uống trà. Uống tận 5 tiếng, chắc vui vẻ lắm à ?

Giọng của anh trầm ổn dịu dàng, thế nhưng lộ rõ vẻ không vui. Tư Nhan nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, cô vui vẻ cười:

- Thôi tổng có ý muốn mời cả anh đến, thế nhưng tiếc thật, sáng nay anh bận đi với đối tác nên em đành đi một mình.

Tư Nhan không muốn cho Lạc Tông Phàm biết về những việc cô và Thôi Tử Quân thương lượng, cũng không muốn làm cho anh giận nên chỉ nói một câu có ý hòa giải.

- Ồ ?

Lạc Tông Phàm cười sảng khoái, hướng về phía Thôi Tử Quân, nhướng mày:

- Cảm ơn ý tốt của Thôi tổng. Nếu có lần sau thì tôi và vợ tôi sẽ cùng đến.

Tư Nhan cười nhẹ rồi ra xe trước bởi vì chỉ cần ở đây thêm một chút nữa, cô sẽ bị đè bẹp bởi khí thế của hai người đàn ông này. Bọn nó nói chuyện rất bình thường nhưng cô lại có cảm giác áp lực đè nén đến nơi.

Hai từ "vợ tôi" có nghe như thế nào cũng rất chói tai, người nọ lại cố ý kéo dài hai chữ đó khiến Thôi Tử Quân không khỏi nhíu mày. Tên Lạc Tông Phàm đúng là biết cách chọc cho hắn điên lên. Hắn nói:

- Tư Nhan không phải là vợ anh, ăn nói ý tứ một chút ! Đừng quên khi trước tôi và cô ấy đã từng kết hôn, vẫn chưa có ly hôn đâu.

Lạc Tông Phàm như chuẩn bị từ trước, anh phất tay, thư kí bên cạnh lấy ra một tập hồ sơ đưa cho Thôi Tử Quân, anh cong môi:

- Ba năm trước Tư Nhan bỏ đi, lúc cô ấy ngất tôi có tìm thấy một hộ chiếu, chứng minh thư cùng với giấy đăng kí kết hôn của anh và cô ấy. Anh nghĩ tôi sẽ làm gì với nó ? Tôi chính là đốt tất cả đi rồi. +

Anh ngưng một chút, quan sát sắc mặt Thôi Tử Quân.

- Trong này....? - Thôi Tử Quân lật xem kĩ những giấy tờ bên trong, trong lòng thoáng chốc cũng lạnh lẽo.

- Tư Nhan sống trong một thân phận mới, chính là Locess, cô ấy có giấy tờ tùy thân riêng, có cả hộ khẩu... Cô ấy bây giờ là một con người có thân phận hoàn toàn khác. Và cô ấy có thể kết hôn với tôi lần nữa !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.