Yêu Lại Vợ Cũ

Chương 4: #4




Tâm tình của Thôi Tử Quân chùn xuống không phanh, Trang Hữu Bách bên cạnh còn giục hắn nhanh lên máy bay kẻo trễ việc kí hợp đồng, khiến hắn không khỏi đem hết toàn bộ bực tức đổ hết lên đầu anh:

- Không kí hợp đồng nữa ! Thôi gia cũng không thể vì mất một hợp đồng này mà chết được !

Nhưng thật ra hợp đồng kia đem lại lợi nhuận rất lớn, đồng thời sẽ giúp cho quan hệ giữa Thôi gia và Lý gia thân càng thêm thân, mà một người luôn đặt công việc lên hàng đầu như Thôi Tử Quân đương nhiên sẽ không để việc riêng ảnh hưởng đến việc công. Nhưng lần này thì khác, hắn không những đang ghen mà còn là đang phẫn nộ trước việc Lạc Tông Phàm lợi dụng Tư Nhan- người phụ nữ của hắn. Thôi Tử Quân không thể tha thứ cho hành động này !

Bởi vì Thôi Tử Quân không có tâm trạng nghĩ đến hợp đồng làm ăn kia nên thư kí Trang cũng không dám thúc giục hắn nữa, chỉ có thể nhanh chóng gọi vài cuộc điện thoại thay hắn lo liệu công việc bên kia, tác phong làm việc của anh chưa bao giờ khiến Thôi Tử Quân phải thất vọng.

Trong suốt quãng đường trở về tập đoàn, Thôi Tử Quân cư nhiên im lặng không nói một lời, sắc mặt của hắn không khỏi khiến Trang Hữu Bách sợ hãi vài phần . . . vô cùng âm trầm lạnh lẽo, cứ như ngay giây tiếp theo hắn sẽ giết người cho hả giận, loại biểu cảm thế này Trang Hữu Bách chưa từng thấy qua, tuy nhiên anh ngầm hiểu đối với Thôi tổng, Tư Nhan phu nhân ắt hẳn rất quan trọng.

Bỗng nhiên, Thôi Tử Quân đem điện thoại mở lên, nhấn vào liên hệ duy nhất mà hắn lưu trong điện thoại. Chưa đến hồi chuông thứ hai, bên kia đã cung kính trả lời:

- Thưa Thôi tổng, có việc gì sai bảo ạ ?

Thôi Tử Quân cất giọng vô cùng có uy, con ngươi suy tính một hồi rồi đem suy nghĩ của mình nói ra

- Cậu điều tra xem cho tôi để phục hồi trí nhớ của một người phải mất bao lâu, và dùng cách nào để hiệu quả nhất ?

Bác sĩ Bạch trầm ngâm một lát, sau đó lễ phép đáp

- Việc này còn phải xem xét theo nguyên nhân, một là do tai nạn nên một người trở nên mất trí, hoặc do va đập mạnh vào phần đầu.... hai là cố tình dùng một số loại máy móc tác động để khiến một người quên đi quá khứ, nếu bệnh nhân quên đi kí ức do cách thứ 2 thì sẽ rất khó chữa lại... nếu chữa sẽ nguy hiểm đến bệnh nhân.

Thôi Tử Quân lập tức cười lạnh, hơi thở nguy hiểm tạo ra âm thanh chết chóc... hắn mong Lạc Tông Phàm tốt nhất đừng áp dụng cách thứ 2 lên người Tư Nhan, nếu không hắn sẽ giết chết anh ta, chết một cách thật khó coi !

----------------

Lần thứ hai Thôi Tử Quân gặp lại Tư Nhan là ở hệ thống trung tâm mua sắm của Thôi gia, đương nhiên hắn không chỉ gặp Tư Nhan mà còn gặp cả Lạc Tông Phàm.

Tư Nhan mặc chiếc áo trễ vai quý phái màu trắng gạo, tôn lên làn da trắng muốt, ngũ quan vô cùng tinh xảo cùng diễm lệ, đi bên cạnh là một người đàn ông lai , anh ta tao nhã xuất thần, vẻ đẹp càng không thể xem thường, trong mắt người khác họ là tiên đồng ngọc nữ...Thôi Tử Quân càng nhìn thấy lại càng giận đến run, mặc dù hắn không hiểu tại sao mình lại như thế !

- Lại gặp ông chú này !

Con trai của Tư Nhan- Alen khinh khỉnh chán ghét, chỉ về phía Thôi Tử Quân.

A? Tư Nhan nhớ lại hôm ở sân bay cô đã gặp người đàn ông này, tâm trạng sợ hãi trong lòng càng dâng lên, cô kéo tay Lạc Tông Phàm cùng Alen đi, Alen nói khẽ

- Mẹ và người đàn ông tóc vàng này cứ đi trước đi, con có chuyện muốn nói với ông chú kia !

Người đàn ông tóc vàng trong lời của Alen là đang ám chỉ Lạc Tông Phàm, ngữ điệu vô cùng xa cách không chút khách khí.

Thôi Tử Quân đương nhiên không vui trước cách xưng hô khiếm nhã của Alen, tuy nhiên cũng cảm thấy thú vị

- Cháu muốn nói gì ?

- Ông là bố tôi ? - cậu nhóc hỏi

- Tôi nói "đúng vậy" thì cháu có tin không ?

Thôi Tử Quân thầm đánh giá, đứa nhóc này quả thật khí chất giống hệt hắn, kiêu ngạo cùng lạnh lùng đều có đủ.

- Tôi thấy không đáng tin cho lắm, tuy nhiên tôi vẫn sẽ thiên vị ông hơn vì khuôn mặt ông rất giống tôi. Tôi sẽ giúp ông đem mẹ tách khỏi gã kia, tôi biết gã đang lợi dụng mẹ tôi !

Alen tuy nhỏ tuổi nhưng tư duy vốn đã vượt trội, nói những lời không hề hợp với một đứa trẻ 3 tuổi nên có, Thôi Tử Quân nhếch môi

- Xem như chúng ta hợp tác !

- Ông đừng tưởng tôi dễ dãi như thế, chuyện ông bỏ rơi mẹ tôi sẽ tính sổ sau ! Ngày mai đến trường mẫu giáo Z đón tôi, mẹ tôi cũng ở đó !

Nói xong cậu bé khoan thai rời đi, ánh mắt chuyển về vẻ ngây thơ của một đứa trẻ bình thường. Thôi Tử Quân biểu cảm dở khóc dở cười, nếu không phải đây là con trai cho hắn tạo ra, hắn đã sớm chửi ba đời tổ tông nhà nó không biết dạy con cháu !

--------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.