- Chú xấu xa này mau bỏ mẹ cháu ra !
Thôi Tử Quân hướng ánh mắt về phía âm thanh bé nhỏ vừa thốt ra, hắn hoàn toàn cảm thấy ngạc nhiên, đứa bé có khuôn mặt rất giống hắn, đặc biệt là biểu cảm tức giận hoàn toàn tương đồng hắn.
Điều này đột nhiên khiến Locess bất ngờ, chính cô cũng không hiểu tại sao con trai mình lại giống người đàn ông này đến vậy. Chẳng lẽ trong quá khứ cô và anh ta đã từng nảy sinh quan hệ gì đó ư ?
Thôi Tử Quân từ từ buông tay của cô ra, hắn nhìn đứa trẻ, lại nhìn đến Locess, sự nghi hoặc dâng lên trong đáy mắt, bên cạnh đó còn mang theo một tia sáng tưởng chừng như hi vọng.
- 3 năm trước lúc em đi vừa vặn bác sĩ báo tin em mang thai 2 tháng... đứa bé này không lẽ là....
Thôi Tử Quân dùng tiếng anh rất thành thạo, đặt một nghi vấn vô cùng lớn, nhưng hắn chưa nói dứt câu, từ phía sau lưng đã truyền đến một tràng cười giễu cợt:
- Thôi tổng đây có phải là nhớ thương vợ đến phát điên không ? Ngay cả vợ của tôi anh cũng nhìn nhầm...Thôi tổng à, việc gì cũng có thể nhầm lẫn được nhưng chuyện này thì không thể đâu !
Giọng nam ôn hòa kia đương nhiên Thôi Tử Quân có thể nghe ra là của ai, nhưng hắn lại không ngờ gặp kẻ này vào tình huống hiện tại !
Thôi Tử Quân thu hồi biểu cảm lãnh đạm như mọi khi, bởi vì sự dịu dàng ban nãy của hắn không phải ai cũng có thể được nhìn thấy. Hắn đút hai tay vào túi quần tây được cắt may tinh xảo, vô cùng vừa vặn với cơ thể vạm vỡ của hắn, hắn cất giọng lạnh lùng
- Cũng trùng hợp thật, vợ anh có khuôn mặt thật giống vợ tôi, ngay cả con trai anh cũng thật giống tôi. Anh nói xem...Lạc Tông Phàm, sự trùng hợp này là ngẫu nhiên hay do anh sắp đặt đây ?
Thôi Tử Quân đương nhiên hiểu, một kẻ ôm hận dai dẳng như Lạc Tông Phàm có thù ắt sẽ trả, năm đó vì hắn kí được hợp đồng lớn từ công ty bất động sản Vĩnh An, hớt tay trên của Lạc Tông Phàm nên khiến công ty anh rơi vào cảnh khó khăn, không bao lâu sau vì những món nợ tích lũy nên phá sản toàn diện.
Đối với chuyện này Thôi Tử Quân không hề cảm thấy có lỗi, bởi vì trong thế giới của hắn chỉ có kẻ mạnh thắng kẻ yếu, Lạc Tông Phàm đã không có năng lực thì cho dù không thua dưới tay hắn cũng sẽ thua dưới tay kẻ khác.
Nhưng Thôi Tử Quân không nghĩ rằng anh ta lợi dụng Tư Nhan để trả thù hắn.
Lạc Tông Phàm kẽ kề vào bên tai của Thôi Tử Quân, anh tỏ ra vô cùng tao nhã, nhàn nhạt trả lời bằng chất giọng khiêu khích rất khẽ
- Là tôi cố ý thì sao nào, anh có giỏi thì giành vợ mình về đi ? Chỉ tiếc bây giờ cô ấy cứ quen miệng gọi tôi là chồng rồi !
Anh nói dứt lời không ngần ngại vượt qua người Thôi Tử Quân, ôm lấy Locess đang trong tâm trạng mờ mịt cùng đứa bé trai rời đi. Để lại gương mặt giận đến đen kịt của Thôi Tử Quân.
----------