#2
Suốt cả 3 năm cô như một cơn gió, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hắn. 3 năm nay hắn không hề buông xuôi mà vẫn kiên trì tìm kiếm cô, cho dù kết quả vẫn luôn là con số 0
Sáng hôm nay hắn có chuyến bay gấp đến Thụy Sĩ để kí một hợp đồng làm ăn lớn, vừa ra đến sân bay đã bắt gặp một người rất quen thuộc, ngay lập tức khiến hắn điên đảo... là Tư Nhan.
Thôi Tử Quân vứt hành lí cho tên trợ lí bên cạnh, một thân tây trang gấp gáp chạy về phía cô, hắn không hề quan tâm đến hình tượng lạnh lùng của mình mà điên cuồng gọi tên cô
- Tư Nhan... Tư Nhan !
Cô gái tên Tư Nhan mà hắn gọi lộ ra biểu cảm vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn ôm chầm lấy mình, cô khó khăn đẩy lồng ngực của Thôi Tử Quân ra khỏi người mình, nói một câu bằng tiếng anh rất trôi chảy:
- Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi !
Thôi Tử Quân nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc bén nhuộm một tầng rung cảm mãnh liệt...khuôn mặt này, giọng nói này, cả mùi hương quen thuộc này...hắn không hề nhầm lẫn vào đâu được !
- Tôi không nhầm, Tư Nhan em bỏ trốn khỏi tôi suốt 3 năm, bây giờ em nói một câu nhầm người là xong sao ?
Hắn không chú ý đến biểu cảm trên mặt cô, bàn tay siết chặt lấy cổ tay bé nhỏ như cứ sợ sơ ý thì cô sẽ biến mất vậy.
- Tôi là Loces không phải là Tư Nhan, làm ơn buông tay !
Loces hoàn toàn sợ hãi trước khí thế của Thôi Tử Quân, trong kí ức của cô chưa từng xuất hiện người này, nhưng khi nhìn thấy hắn bỗng nhiên cô nhận thấy một áp lực từ đâu đánh úp lên mình, khiến cô muốn trốn tránh hắn.
Bỗng nhiên có một cậu bé con khuôn mặt y hệt Thôi Tử Quân, không hề sợ hãi chạy đến cắn vào bắp chân của hắn
- Chú xấu xa này mau bỏ mẹ cháu ra !