Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 65: Chương 65:




Khách sạn Hằng Thành, tầng tám.

 

Tô Diệp Tinh vừa đi vào trong phòng riêng, liền cảm thấy một bầu không khí náo nhiệt xông thẳng vào mặt.

 

Máy sưởi trong hộp được bật hết cỡ, một lúc sau nó khiến cô cảm thấy cả người nóng ran.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Tô Diệp Tinh cởi khuy áo khoác của mình và đưa nó cho người phục vụ đứng chực ở cửa.

 

Lục Dã cũng cởi áo khoác ngoài, mặc một chiếc áo cổ cao màu đen, đi cạnh cô bước vào phòng bao.

 

Trong mắt người khác, hai người này đơn giản là tài giỏi và xinh đẹp, là một đôi tình nhân xứng đôi.

 

"Tiểu Lộ, tiểu Tô, ngồi ở chỗ này !"

 

Đạo diễn Tần, người đi trước một bước, giơ tay về phía họ.

 

Tô Diệp Tinh đã đi qua đó.

 

Thức ăn và rượu trên bàn đều đã sẵn sàng.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô tùy tiện chọn một chỗ ngồi, Lục Dã liếc nhìn cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

 

"Anh qua bên kia ngồi đi.”

 

Tô Diệp Tinh nói.

 

Lục Dã không nhúc nhích, chỉ lười biếng "Ồ" một tiếng.

 

Tô Diệp Tinh chờ đợi sau tiếng "ồ" đó, nhưng chỉ đợi đến khi thấy Lục Dã lấy ly rượu và đôi đũa trên bàn, tráng chúng bằng nước nóng, và đẩy chúng đến trước mặt cô.

 

Tất cả những ánh mắt xung quanh anh dường như tràn ngập sức nóng.

 

Tô Diệp Tinh không cần nghĩ, cô cũng biết sau tối nay mọi người trong phòng bao này sẽ bàn tán xôn xao đến mức gì.

 

Hai người này tình cảm tốt thất đấy

 

Lục Dã thậm chí còn tráng bát và đũa cho Tô Diệp Tinh.

 

Nó không giống như đang giả bộ qua loa cho mọi người thấy.

 

...

 

Dù cho hành động này, là trước khi hai nguwoifi ở bên nhau, cô luôn bắt anh phải làm cho cô.

 

Cô nhướng mi, ánh mắt hai người gặp nhau.

 

Lục Dã không tránh né, đôi mắt sáng màu hổ phách của anh sáng lấp lánh trong ánh đèn sương mù mơ hồ của căn phòng bao này.

 

Chết tiệt.

 

Người đàn ông lại bắt đầu dùng mị lực của mình để quyến rũ cô.

 

Tô Diệp Tinh chỉ cảm thấy đau tim sau khi nhìn thấy Mộ Yên lại xuất hiện.

 

Cô quay đầu đi và nhấp một ngụm rượu.

 

Khi rượu được rót vào cổ họng, cảm giác ngột ngạt, bức bối lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.

 

"Uống ít thôi."

 

Một giọng nói phát ra từ bên cạnh.

 

Tô Diệp Tinh quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy Lục Dã đang nói chuyện với người bên cạnh với vẻ mặt thoải mái, như thể câu nói vừa rồi không phải do anh nói.

 

"Cần anh quan tâm à.”

 

cô nhẹ nhàng nói.

 

Anh thấp giọng cười khẽ.

 

Lúc này, nam nữ chính của đoàn phim đã đi qua chào hỏi, rồi mời họ một ly rượu.

 

"Lục lão sư, Tô lão sư chúng tôi mời hai người một ly nhé !"

 

Tay Tô Diệp Tinh vừa chạm vào cốc, một bàn tay đã ấn vào thành cốc.

 

Lục Dã ghì cái cốc của cô, nhướng mày, vẻ mặt lộ ra sự áy náy rồi nâng lý rượu chúc mừng hai người: "Xin lỗi, hôm nay Tô lão sư không được khỏe, không thích hợp uống rượu."

 

Tô Diệp Tinh ngay lập tức nhìn thấu được vẻ bất ngờ và thấu hiểu hiện lên trong lông mày và ánh mắt của cặp đôi nam nữ chính, như thể muốn nói "ah, quả nhiên là như vậy, hai người họ có tình yêu”

 

Cảm giác thót tim ấy lại một lần nữa dâng trào lên.

 

Nó giống như cảm giác ngột ngạt mắc kẹt trong lồng ngực sau khi ăn quá nhiều.

 

Tô Diệp Tinh trực tiếp hất tay Lục Dã ra, lực tay như thể muốn báo thù anh, rồi quay sang cười với hai nam nữ chính: "Lục lão sư chỉ nói đùa thôi."

 

Cô cười nói: "Hai người đến mời rượu, tôi làm sao không uống."

 

Sau đó, cô ngẩng cổ, uống cạn.

 

Lần này, nó dường như đã bắt đầu.

 

Và cứ như vậy cho đến hết buổi tiệc, Tô Diệp Tinh gần như không bao giờ từ chối bất cứ ai đến mời rượu.

 

Nâng ly chúc nhau, vị rượu nhàn nhạt.

 

Rất nhanh, Tô Diệp Tinh cảm thấy có chút ngây người, trên mặt bắt đầu nóng lên.

 

Nhưng Lục Dã đã không còn cố gắng giúp cô từ chối nữa, trong tầm mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy anh một tay chống trán, lạnh lùng nhìn cô.

 

Điều đó làm cô cảm thấy càng không vui vẻ hơn.

 

Đạo diễn Tần bên cạnh uống một lúc rồi đứng dậy, vỗ vai Lục Dã ra hiệu cho anh ra ngoài.

 

Hai người ra ngoài nói chuyện một lúc.

 

Khi Lục Dã trở lại, Tô Diệp Tinh ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên người anh.

 

Anh đã hút thuốc.

 

Tô Diệp Tinh đang định nói gì đó thì lại thấy Mộ Yên đi tới.

 

Trong bữa tiệc chào mừng, cô thay một chiếc váy dài, màu tím đậm dưới ánh đèn mang đến cho cô một nét quyến rũ khác, giống như một con rắn hoa đi trong vùng tối.

 

Cho dù Tô Diệp Tinh không thích cô ấy, nhưng bản thân cô phải thừa nhận rằng dáng người của Mộ Yên rất đẹp.

 

Cái đẹp đó không hề giống với cô.

 

Một Mộ Yên xinh đẹp như vậy đang nâng cái ly cổ cao và chậm rãi đi đến trước mặt Lục Dã.

 

"Lục lão sư, anh còn nhớ tôi không ?"

 

Lục Dã nghịch ly rượu trong tay, ngước mắt nhìn cô, thản nhiên nói: "Nhớ rồi."

 

“Nếu đã nhớ rồi, thế chính là bạn cũ hội ngộ, vậy thì chi bằng. .. .  nâng ly một cái ?” Mộ Yên nâng ly rượu trong tay lên.

 

Lục Dã liếc nhìn cô, khuôn mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm, không chút cảm xúc, nhưng cũng không chạm ly với cô.

 

Mộ Yên lại đưa ly rượu tới: "Lục lão sư ?"

 

Không ngờ, khi cô đưa tay nâng cao lên, ly rượu trên tay cô thế vậy mà lại bị tuột tay rơi xuống.

 

Rượu đã bị đổ xuống dưới đất.

 

Mặc dù Lục Dã đưa tay ra rất nhanh, nhưng vẫn bị bắn tung tóe một chút.

 

Mộ Yên vội vàng lấy khăn giấy ra, cúi người hốt hoảng, liên tục nói: "Lục lão sư, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi không phải cố ý. . ."

 

Vừa nói vừa định đi tới lau cho Lục Dã.

 

"Ồ-"

 

Tô Diệp Tinh lập tức đứng dậy.

 

Chiếc ghế bị kéo lê mặt đất phát ra âm thanh chói tai, khó chịu.

 

Những ánh mắt xung quanh quét qua.

 

Trong những ánh mắt kia, Tô Diệp Tinh mặt không chút thay đổi nhìn hai người kia: "Thực xin lỗi, tránh ra.”

 

Cô gần như không chút che đậy, Mộ Yên kinh ngạc lùi lại một bước, Tô Diệp Tinh ai cũng không thèm nhìn, nhấc chân bước thẳng ra ngoài.

 

Đôi giày boots ma sát trên sàn tạo nên những âm thanh chói tai.

 

"Tô Diệp Tinh."

 

Một tiếng gọi khe khẽ vang lên từ phía sau.

 

Tô Diệp Tinh có thể nghe ra đó là Lục Dã.

 

Cô giả điếc đi ra khỏi cửa, đi thẳng vào phòng vệ sinh bên ngoài rửa mặt.

 

Nước lạnh dội lên khuôn mặt nóng bừng của Tô Diệp Tinh.

 

Nhưng mà không có tác dụng.

 

Nó vẫn không thể làm cô cảm thấy tỉnh táo chút nào.

 

Đầu óc còn đang quay điên cuồng, cảnh tượng vừa rồi lặp đi lặp lại trong đầu cô, giống như trùng hợp với bộ sườn xám màu đỏ ban nãy xuất hiện trong trí óc của cô vậy. . . . 

 

Tô Diệp Tinh mở vòi sen ra, lại dội nước lên mặt lần nữa.

 

Nhưng cũng không có tác dụng.

 

Vẫn là không có tác dụng.

 

Lồng ngực vẫn căng cứng, ngột ngạt.

 

Như thể mọi thứ cô đã ăn trước đây đều bị mắc kẹt ở đó.

 

Tô Diệp Tinh đang định dội nước lên mặt cô một lần nữa, thì cánh tay của cô đột nhiên bị người nào đó giữ lại.

 

Người đi đến, lên tiếng nói: "Tinh Tinh, đủ rồi."

 

Thanh âm kia trong trẻo trầm trầm, cái giọng nói đấy rất quen thuộc với cô.

 

Cô ngẩng đầu lên, quả nhiên không biết từ lúc nào đã thấy Lục Dã xuất hiện bên cạnh mình, nhìn cô bằng ánh mắt khiến người ta phải cảm thấy mủi lòng.

 

Tô Diệp Tinh rút tay ra, xoay người đi ra ngoài, cánh tay lại bị một lần nữa nắm lấy.

 

"Tô Diệp Tinh."

 

Anh lên tiếng nói, "Chúng ta hãy nói chuyệnđi ."

 

"Anh tìm tôi nói chuyện làm gì ?" Tô Diệp Tinh có chút nóng nảy nói: "Bây giờ anh nên đi tìm Mộ lão sư của anh mà nói đấy.”

 

Sắc mặt Lục Dã trở nên căng ra, nhìn cô như thể cô là người rảnh rỗi vô lý chỉ thích gây gổ.

 

Tô Diệp Tinh ngay lập tức cảm thấy như muốn phát điên.

 

"Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy ?"

 

"Em uống say rồi.”

 

"Tôi không có."

 

Tô Diệp Tinh hất tay ra.

 

Anh lại tới kéo cô, nhốt cô lại như muốn mang cô đi, vừa đẩy vừa xô, tất cả cảm xúc mà Tô Diệp Tinh đã kìm nén trong khoảng thời gian này đột nhiên bùng phát.

 

"Lục Dã ! Tại sao anh lại xuất hiện ?"

 

"Tôi khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại, tại sao anh lại xuất hiện làm gì hả ?"

 

"Cứ chia tay thế này đi, cả hai lựa chọn xa nhau chẳng phải tốt hơn sa o?"

 

"Tại sao anh lại quay lại, lựa chọn trêu chọc tôi ?"

 

Anh không nói.

 

Vẫn đang nhìn cô.

 

"Chính anh là người thiết kế ra tất cả cho tôi tham gia chương trình hẹn hò này, có phải không ?"

 

Tô Diệp Tinh càng nói càng tức giận, nhưng khi càng tức giận, trong đầu cô lại càng thấy rõ ràng một điều gì đó, "Anh biết rõ mâu thuẫn giữa tôi và Tần Lộ Lệ, anh biết tôi sẽ bị mắc câu, còn gì nữa . . . nấu ăn, hẹn hò , ca hát, diễn xuất. . .  Tất cả đều được anh tỉ mỉ thiết kế, phải không ?"

 

"Lục Dã, rốt cuộc là anh muốn làm gì ?"

 

Âm thanh đột ngột dừng lại.

 

Lối đi quá yên tĩnh, không khí tù đọng đến mức tưởng chừng như ngạt thở.

 

Sau một lúc lâu, Lục Dã nói.

 

“Không ổn.” Thanh âm của anh tựa hồ xuyên qua năm tháng dài yên tĩnh trầm lặng, rơi vào trong tai cô, mang theo vài phần lạnh lùng, “Không ổn chút nào.”

 

"Tại sao ?"

 

Tô Diệp Tinh mơ hồ nhìn anh chằm chằm.

 

"bởi vì anh yêu em."

 

Trên cao chứng giám, anh yêu nhất chính là em.

 

Vậy nên mới không nỡ chia tay với em.

 

Vậy nên, sau nhiều năm vật lộn, vẫn lại một lần nữa muốn quay lại để có được em.

 

Trăm phương ngàn kế.

 

Không dám làm sai dù chỉ một bước để cố gắng có được em. “, , , /+

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.