Yêu Không Bến Bờ

Chương 77: Ai cũng đều có bí mật




Hôm ấy, Khương Doãn Nặc bị Hứa Thụy Hoài gọi vào phòng bệnh.

Người cô nhìn thấy là một ông già hai bên mái tóc hoa râm, đang ốm yếu nằm trên giường.

Phòng bệnh đó vô cùng trống trải, tựa như dấu vết mọi sự sống đang càng ngày càng xa.

Đó là bố của cô, người chí thân đã từng không hề hỏi han đến cô.

Ông cho cô sinh mạng, cho cô sự đảm bảo sinh tồn, nhưng nhất định phải lấy đi tình cha con.

Đó chính là ông ta.

Mà hôm nay, trong tận sâu đáy lòng cô, trước sau vẫn tràn đầy sự thương hại và áy náy đối với ông.

“Nặc Nặc,” ông khẽ gọi, “Con ngồi xuống đây, ngồi gần một chút.”

Ông thân thiết và hòa nhã, cô cũng theo lời ngồi xuống bên giường của ông, thậm chí có hơi lo sợ.

Ông hỏi thăm tình hình gần đây của cô, hỏi đến công việc và cuộc sống hàng ngày của cô. Và cô cũng thật lòng an ủi ông. Cuộc trò chuyện êm ấm mà không lo nghĩ gì như vậy, hình như là lần đầu tiên cách đây từ lâu lắm, cô vừa kinh ngạc lại vừa khó thích ứng.

Bỗng nhiên Hứa Thụy Hoài chuyển đề tài, ông nhìn chằm chằm vào mắt cô và hỏi: “Hai đứa, đã gặp nhau rồi?” Giọng điệu của ông, giống như đang nói về một sự thật hơn, không cho cô bất cứ cơ hội che giấu nào.

Dù rằng, cô không hề muốn cố ý giấu diếm.

Ông nặng nề than thở: “Bố không còn được bao nhiêu ngày nữa rồi… Con là con của bố, đương nhiên bố hi vọng sau này con sống hạnh phúc… Con gái ấy mà, hôn nhân rất quan trọng. Trai sợ vào nhầm nghề, gái sợ lấy nhầm chồng…”

Hứa Thụy Hoài dừng lại, nuốt nước miếng một cách khó khăn, môi miệng ông khô khốc. Cô đi rót nước cho ông, nhưng bị ông ngăn lại.

Ông lại nói: “Tính cách em trai con, bố rất rõ, nếu nó đã mắc sai lầm thì chuyện gì cũng có thể làm, vua cũng không coi ra gì… Nhưng mà, đàn ông và đàn bà suy cho cùng vẫn khác nhau… Tình cảm nam nữ trong cuộc sống của người đàn ông, chỉ là một phần rất nhỏ… Bây giờ nó quấn lấy con, có lẽ là vẫn chưa có được con, hoặc là con từng bỏ rơi nó, nó không cam lòng… Từ trước đến nay, phụ nữ si tình phụ lòng đàn ông, câu này không sai một chút nào… Nó đối với con, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi… Đàn ông trên đời này, trước giờ chưa từng có ngoại lệ…”

Hứa Thụy Hoài nhìn cô chằm chằm, giống như đang đợi câu trả lời của cô.

Khương Doãn Nặc cúi mặt, nói: “Bố, những chuyện khác bố đừng nghĩ nhiều, dưỡng sức khỏe quan trọng hơn.”

Ông hừ lạnh một tiếng: “Con muốn bố chết cũng không nhắm mắt đúng không?”

Khương Doãn Nặc nhìn về phía ông ta, ánh mắt cô sáng trong, không mảy may do dự, dường như sớm đã chắc chắn điều gì đó, cô nói rành rọt từng câu từng chữ: “Con sẽ không ở cùng cậu ấy, nếu con nuốt lời, bị người khác vứt bỏ cũng đáng đời, sau này không con không cái cũng đáng đời, sống cô độc đến già cũng đáng đời. Bố, bố có thể yên tâm được rồi.”

Hứa Thụy Hoài khẽ híp mắt lại, đánh giá cô một hồi, bỗng nhiên cười: “Nặc Nặc, con trưởng thành rồi, cũng đã thay đổi nhiều.”

Khương Doãn Nặc im lặng ngồi bên cạnh, đưa tay tém góc chăn vào cho ông.

Hứa Thụy Hoài thở dài thật sâu, ông nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc, mới lại nói với cô: “Nếu con muốn bố ra đi được yên lòng, thì hãy hứa với bố ba điều kiện.”

Cô sững sờ giây lát rồi đáp: “Bố nói đi.”

Hứa Thụy Hoài nói: “Thứ nhất, cho dù sau này xảy ra chuyện gì… giữa con và nó đều không được có bất cứ quan hệ gì về mặt pháp luật… Ví dụ như, quan hệ hợp tác làm ăn… cùng với… quan hệ hôn nhân. Thứ hai, cho dù sau này xảy ra chuyện gì… giữa hai đứa cũng không được có con với nhau, cũng không được nhận con nuôi.”

Hai má Khương Doãn Nặc đỏ rực, tuy lúc đó cô vẫn chưa hiểu rõ “cho dù sau này xảy ra chuyện gì” mà Hứa Thụy Hoài nói rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cô vẫn cúi đầu chấp thuận.

Hứa Thụy Hoài nói tiếp: “Điều kiện thứ ba, hi vọng con có thể nhớ kỹ những lời con đã thề trước mặt một người sắp chết là bố hôm nay.”

Khương Doãn Nặc khẽ cúi đầu: “Vâng, con đương nhiên sẽ ghi nhớ.”

Sau đó, Hứa Thụy Hoài gọi luật sư đến, lập ra hai tờ thỏa thuận, hai người còn ký tên như thật. Khương Doãn Nặc giữ một tờ, tờ còn lại, Hứa Thụy Hoài giao vào tay luật sư Châu.

Cuối cùng ông nhìn con gái mình một cái, nói: “Đừng đến đây nữa, bố không muốn nhìn thấy con nữa.”

Giây phút đó, tâm trạng Khương Doãn Nặc vô cùng kỳ lạ, cô đau lòng mà đến, lúc ra đi lại cảm thấy được giải thoát.

Hứa Thụy Hoài vốn dĩ nên đối xử với cô như vậy, giống như trước đây, ghét bỏ cô không hề che đậy. Cô là vết nhơ trong cuộc sống hôn nhân của ông, cô là chứng minh tuyệt vời nhất cho việc ông quay lưng lại với đạo đức xã hội, vì sự tồn tại của cô, ông sẽ vĩnh viễn hổ thẹn với một người phụ nữ khác, cho đến khi chết.

Trên đời này, đến đi vội vàng, cuối cùng cô cũng chỉ có một mình, thì hà tất phải để ý đến việc cô độc đến già.

Luật sư Châu nhìn bản thỏa thuận khó hiểu đó, như rơi vào trong mây mù. Đợi sau khi Khương Doãn Nặc rời khỏi, ông nói: “Hứa tổng, loại thỏa thuận này… là không thể công chứng.”

Hứa Thụy Hoài ra sức lắc đầu, nhưng cũng biết không thể nói rõ, chỉ ấp úng nói: “Không liên quan đến hiệu ứng pháp luật, chỉ là muốn nhắc nhở nó mà thôi. Nếu nó không giữ lời… thì cả đời này lương tâm sẽ không yên.”

Hứa Thụy Hoài cực kỳ sáng suốt, sao lại không nghe ra dụng ý thật sự trong lời thề của Khương Doãn Nặc chứ. Ý nghĩa về mặt chữ, nếu cô vi phạm lời thề, thì sẽ chịu sự trách phạt cô độc đến già. Lời nói này, chẳng qua cô muốn dùng để an ủi một người sắp chết mà thôi.

Mặt khác, cô cũng đã bày tỏ nguyện vọng của bản thân. Đó chính là, cô lựa chọn Hứa Khả, cho dù sau này gặp phải bất hạnh muôn phần, cô cũng cam tâm tình nguyện gánh chịu tất cả, rất nhiều suy nghĩ bất chấp mọi thứ như thiêu thân lao vào trong lửa.

Song, Hứa Thụy Hoài cũng nhìn thấu được tính tình của cô, cho dù đưa ra lựa chọn nào, cả đời cô cuối cùng vẫn sẽ cắn rứt lương tâm. Cho nên, ông ta mới tỏ rõ giới hạn của mình cùng nỗi niềm oán hận trong hai điều kiện trước.

Đây chính là tình hình tối hôm ấy, Khương Doãn Nặc chôn chặt nó vào tận đáy lòng, từ trước đến nay không dám nghĩ nhiều đến. Bây giờ khi nhớ lại, mới dần hiểu được hàm ý trong lời nói của Hứa Thụy Hoài. Cô gấp nhỏ tờ thỏa thuận ấy lại, kẹp vào trong cuốn sách văn học tiếng Pháp cũ dày.

Sau khi lại chậm rãi thu dọn đồ đạc xong, cảm thấy bụng đói, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường thì đã hơn hai giờ chiều. Ngôi nhà cô đang ngồi một mình lúc này, cảm thấy bản thân như đang mơ một giấc mơ kỳ diệu, cũng không biết khi nào sẽ dễ dàng bị người ta phá hỏng.

Hứa Khả đến công ty đi dạo một vòng, rồi đến bệnh viện.

Tuy chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nhưng vẫn bị yêu cầu làm kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ theo lệ hỏi: “Kết hôn chưa? Mấy đứa con rồi? Tình huống thông thường, chúng tôi đề nghị cặp vợ chồng đã có hai hoặc hai con trở lên áp dụng loại phẫu thuật này.”

Hứa Khả khẽ lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa muốn có con.” Tức thì, hẹn trước thời gian phẫu thuật, anh từ bệnh viện đi ra, tiện đường ghé đến chỗ khu bất động sản mới ở bên bờ sông. Anh định mua nhà, và bán căn hộ cũ đó đi. Anh thì vốn không sao, chỉ là lo cho cô. Nếu được anh hi vọng có thể bán sạch những ký ức liên quan đến huyết thống. Về điểm này, anh mãi luôn cảm thấy áy náy, vĩnh viễn không địch lại hiện thực.

Thời gian vẫn còn sớm, bầu trời xanh biếc xa xôi, nhiệt độ vừa phải. Lúc lái xe ngang qua rạp chiếu phim, nhìn thấy đang công chiếu một bộ phim mới.

Anh dừng xe lại bên đường, lấy điện thoại ra bấm gọi về nhà.

Giọng nữ bên đầu kia điện thoại trong trẻo dịu dàng, nghe có vẻ tâm trạng cô rất vui, anh liền thầm yên lòng. Song, có một vài chuyện vẫn cứ chặn ở trước ngực. Liên quan đến tờ giấy chứng minh giám định kia, dường như cô không để ý đến, nhưng, anh không muốn giấu cô, không muốn một chút nào.

Anh hơi do dự, nói: “Nặc Nặc, có một số chuyện, anh muốn nói với em.”

Cô ở đầu bên kia cười cười: “Chuyện gì?”

Nhưng anh lại không nỡ phá hỏng tâm trạng vui vẻ của cô, âm thầm thở dài, trầm mặc giây lát, rồi nói: “Anh yêu em.”

Cô lập tức bật cười, thấp giọng đáp lại: “Em cũng vậy.”

Anh bỗng hơi choáng váng, vội hỏi: “Cũng gì cơ?”

Cô khẽ cười thành tiếng, nói rõ ràng từng chữ một cho anh nghe: “Em cũng yêu anh.”

Cả hai đầu dây đều im lặng, song tâm trạng lại không giống nhau.

Cô lại nói: “Hứa Khả, nếu sau này… anh sẽ đánh mất vài thứ rất quan trọng, liệu có còn muốn ở bên em nữa không?”

Anh hơi sững sờ, trả lời theo trực giác: “Chỉ cần không phải là mất em…”

Cô khẽ nói một câu: “Phải đó, em cũng nghĩ như vậy.”

Anh bất giác mỉm cười, nhưng lại không nói thêm gì.

Cô dừng lại một lúc, rồi lại tinh nghịch hỏi anh: “Anh vừa mới nói, có vài chuyện muốn nói với em. Nhưng đến giờ anh chỉ mới nói có một chuyện, còn chuyện gì nữa?”

Anh ngẫm nghĩ, rồi nghiêm túc trả lời: “Nặc Nặc, em yêu à, anh đã nghĩ ra một cái tên mới cho em rồi, sau này gọi em là Nặc Bảo, chỉ anh mới được gọi em như vậy.’

Cô la lên oai oái kháng nghị: “Không được, khó nghe quá…”

Anh không nhịn được cười nói: “Nặc Bảo, anh mời em xem phim nhé, chúng ta chưa từng xem phim cùng nhau…”

“Bây giờ ư?”

“Bây giờ.”

Khương Doãn Nặc vừa nén chịu cái tên mới khó nghe, vừa lục tung tìm quần áo. Khắp nơi đều là áo quần, cô không biết nên mặc bộ nào mới được. Cô bắt đầu cố gắng nhớ lại sở thích của anh, nhưng lại phát hiện sở thích của anh quá đơn giản, thật sự không nên tiếp nhận.

Thử qua đến mấy bộ, đều không mấy hài lòng, cứ vật vã tới lui như vậy, cô mới phát hiện đã qua giờ hẹn từ lâu.

Không muốn để anh đợi lâu, cô đành phải lôi bừa một chiếc áo thun bó sát ngắn tay màu trắng hồi đại học mặc vào, rồi mặc một chiếc quần jean. Soi soi gương, vậy mà lại thấy cũng được phết. Lại trang điểm thêm một lúc, rồi cột đại tóc lên, để lộ xương quai xanh xinh đẹp tao nhã, bấy giờ mới đi giày bata vào, vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Đúng lúc đường lại còn bị kẹt xe, lần đầu tiên hẹn hò sau một thời gian dài mà lại đến trễ, thật sự cô không hề muốn như vậy.

Cuối cùng taxi cũng dừng lại gần rạp chiếu phim.

Cô xuống xe, trong lòng bỗng nhiên hồi hộp một cách khó hiểu, nhìn ngó xung quanh, ánh mắt đặt ở khắp nơi, toàn là từng cặp tình nhân đang đợi vào rạp, vô cùng náo nhiệt, chỉ là không tìm thấy anh.

Trong lòng khẽ rúng động, bỗng nhiên quay đầu, cô ngước mắt nhìn về phía bậc thềm ở cửa ra vào, lại phát hiện người ấy đang nhếch miệng cười ngó cô.

Cách đám đông, anh đứng ở phía xa xa, quần dài vải kaki, áo sơ mi trắng bình thường, trong tay cầm coca và hamburger mà cô nói muốn ăn trong điện thoại, trong lòng ôm một hộp bỏng ngô lớn, trông vừa ngốc nghếch lại vừa đẹp trai. Nét mặt anh dịu dàng, lại mang theo chút trêu đùa, ánh mắt lộ rõ sự chăm chú và mong đợi không thể tự giải thoát, dường như đang cố tình chờ đợi, cho đến khi cô tìm được mình mới thôi.

Cái nhìn quá mức nóng bỏng, tựa như xung quanh không có ai.

Cô lại có chút ngại ngùng, hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh, đi thẳng một mạch tới chỗ anh.

Lúc ấy đúng lúc phim vừa chiếu xong, ở cửa đột nhiên ào ra một đám người, bỗng chốc che khuất tầm nhìn của cô. Đợi khi cô ngẩng đầu lên lại, anh đã không còn ở chỗ cũ.

Khắp nơi đều là người, nhưng lại không nhìn thấy anh. Cô đứng ở đó, mà lại nhất thời lúng túng. Biết rõ anh sẽ không biến mất ngay lúc này, biết rõ suy nghĩ của mình hoang đường nực cười biết nhường nào, thế nhưng, nỗi sợ hãi mập mờ giống như mạch nước ngầm đang không ngừng tuôn trào, giống như rất lâu trước đây, một thói quen được sinh ra bởi sự bức bách của hoàn cảnh.

Cô vội vàng chen qua đám đông, chỉ muốn lập tức nhìn thấy anh, nguyện vọng đến mãnh liệt như vậy, dù là đang ở trong bầu không khí ôn hòa như thế.

Cánh tay bỗng nhiên bị người nào đó kéo nhẹ. Cô xoay người lại, anh đang ở ngay trước mắt, trán lấm tấm mồ hôi, anh nói: “Ngốc quá, anh đang ở đây nè.”

Ánh mặt trời có phần rực rỡ, bầu trời lại xanh đến chói mắt.

Hứa Khả. Cô khẽ gọi tên anh, nhưng lại tự chế giễu mình, còn tưởng là không tìm được anh nữa chứ…

Sao có thể như vậy được? Anh đang nắm chặt tay cô.

Anh đang ở đây. Anh nói, anh mãi luôn tìm thấy em trước.

The End


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.