Yêu Không Bến Bờ

Chương 4: Bữa cơm cuối cùng




Trải qua buổi sáng hôm đó, Khương Doãn Nặc bắt đầu bày bộ dạng dửng dưng với cậu. Ví dụ như, lúc nói chuyện với cậu, cô tuyệt đối không nhìn vào mắt cậu, ngữ khí cũng đa phần biến thành kiểu hung hăng ra lệnh, một điều khá thú vị đó là, trong vẻ mặt lạnh lùng của cô ẩn chứa một chút bẽn lẽn.

Ừm, trông có vẻ hung dữ, nhưng thực tế lại là một con ngốc. Điều đáng thương là, bản thân cô không hề hay biết. Nghĩ đến những điều này, Hứa Khả không nhịn được muốn cười. Khương Doãn Nặc, đúng là một đứa trẻ vừa kỳ cục vừa đáng yêu…

Ơ? Hôm nay là ngày gì vậy? Lúc chạng vạng, trong nhà lại nhìn thấy bố mẹ hành tung bất định. Hai người này dường như chiến tranh lạnh đến mức chết cũng không sống chung mà lúc này lại đang ngồi bên bàn ăn, cùng ăn cơm với hai đứa con đã lâu không gặp. Con gái lạnh lùng giống bố, con trai dường như hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp của mẹ, bố mẹ không ngừng ân cần hỏi han và gắp thức ăn cho con, trông giống như một bức tranh gia đình sum vầy, hòa thuận vui vẻ. Tiếc là…

Tình huống rất kỳ lạ, có vấn đề. Hai đứa trẻ cảnh giác nhìn nhau.

Vì để phối hợp với tình thương yêu trăm năm hiếm gặp của bố mẹ, trên mặt Hứa Khả nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

“Bố, mẹ, bố mẹ có chuyện muốn nói? Có phải cuối cùng đã quyết định ly hôn rồi không?” Nhìn bố mẹ của mình, Khương Doãn Nặc thản nhiên lên tiếng. Chậc chậc, đúng là một cặp đẹp đôi, rất đáng tiếc, hôn nhân không phải dựa vào ngoại hình tương xứng để duy trì.

“Ôi, không phải…”, ngược lại với vẻ lạnh nhạt của cô con gái, Hứa Thụy Hoài để lộ tia quẫn bách, đứa con gái này, vẫn còn nít ranh, u ám cứng nhắc, vẫn là cậu con trai tươi cười đáng yêu hơn. Nghĩ đến con trai, bao nhiêu buồn phiền trên khuôn mặt ông dần ẩn đi, tiếp tục nói “Trên thực tế, bố mẹ đã ly hôn, mọi thủ tục đã làm xong cả rồi.”

“Bố, bố thật hài hước. Vậy, con và em sau này sẽ đi theo và sống cùng ai?” Giọng điệu Khương Doãn Nặc như đang nói chuyện thời tiết.

“Mẹ đã mua vé máy bi đi Pháp rồi, chuyến bay ngày mai”, mẹ Khương Mẫn nhẹ nhàng lên tiếng.

“Ờ, vậy có nghĩa là chúng con sẽ tiếp tục sống cùng bố rồi?”

“Không phải các con, là em trai con đi theo bố. Ngày mai con đi cùng mẹ”, Khương Mẫn sửa lại.

“Sao cơ?” Khương Doãn Nặc vô cùng bất ngờ.

“Không được, con muốn ở cùng chị.”

“Về mặt thời gian thì hơi gấp một chút, nhưng sau khi qua đó, con sẽ vừa kịp năm học mới ở bên đấy.” Khương Mẫn không để ý đến kháng nghị của con trai, chỉ giải thích qua loa với con gái.

“Con đã nói sẽ không xa chị rồi, về phần bố mẹ thì sống cùng ai đều được mà”, trong giọng nói của Hứa Khả toát lên sự giận dữ.

“Khả Khả”, Hứa Thụy Hoài dường như có đôi chút mệt mỏi nén bóp ấn đường của mình, “Tất cả thủ tục đều đã làm xong, mẹ các con… không muốn có bất kỳ thay đổi nào hay lãng phí thời gian vô ích với bố nữa. Vả lại, con và chị sẽ còn cơ hội gặp nhau mà.”

Hứa Khả coi như đã được lãnh ngộ thế nào gọi là cường quyền. Trong mắt hai người làm cha mẹ này, con cái là những đứa trẻ vô tri không có chút năng lực quyết định. Quyết định của phụ huynh đương nhiên là sự sắp đặt tốt nhất, không được nghi ngờ, không cần chất vấn, càng không có cơ hội kháng ngị. Sự sắp đặt ban đầu, con trai mang họ bố, con gái mang họ mẹ lẽ nào đã là công tác chuẩn bị cho việc chia ly ngày hôm nay? Thật nực cười! Bố mẹ ruột của cậu rốt cuộc là người như thế nào, chỉ là lạnh lùng mạnh mẽ thôi sao? Tại sao cậu lại cảm thấy họ rất tàn nhẫn? Cậu có thể chịu đựng họ lạnh nhạt với mình, cũng có thể chấp nhận sự cố chấp của họ, nhưng mà bây giờ… tình huống này… cậu không thể nhẫn nhịn được nữa. Doãn Nặc thật sự cứ như vậy mà chia tay hay sao?

“Thật là ích kỷ, sinh chúng con ra làm gì? Làm xiếc khỉ sao? Chịu đủ rồi”, Khương Doãn Nặc đẩy ngã đống đồ trước mặt, chạy về phòng mình.

“Doãn Nặc, con ăn nói kiểu gì thế hả?” Hứa Thụy Hoài lớn tiếng quát mắng, sau đó lại liếc nhìn vợ trước. Người ở phía sau ngược lại rất thản nhiên hớp một ngụm rượu vang.

Ông đành phải không ngừng gắp thức ăn bỏ vào bát con trai, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo, đợi con lớn hơn chút nữa sẽ có thể bay qua thăm họ mà…”

Nhưng mà, chuyện sau đó, không ai có thể đoán trước…

Cậu bé trước mặt, đôi mắt không còn lộ vẻ dễ thương, cũng không còn vẻ dí dỏm thú vị nữa, mà là nỗi thất vọng không che đậy, đau lòng cùng với… phẫn nộ. Trước tối hôm nay, cậu vẫn còn là một đứa trẻ với nụ cười ngọt ngào. Nhưng bây giờ, toàn thân lại tỏa ra khí chất lạnh lẽo. Dưới hàng lông mày rậm ngay ngắn, lông mi dài hơi cong rủ xuống, che đôi mắt như ánh nắng ban mai, dưới cánh mũi xinh đẹp từng là đôi môi đỏ đáng yêu luôn nở nụ cười nhưng lúc này lại mím chặt… Dung mạo đẹp đẽ như vậy nên đứng cùng hàng ngũ với ánh nắng mặt trời. Nhìn Hứa Khả dường như cao bằng mình, Khương Doãn Nặc thở dài thật sâu, thì ra, điều khiến cô không thể chịu đựng nhất không phải là sự xấu xa mà là sự im lặng của cậu.

“Ngốc à, cười lên đi”, Khương Doãn Nặc không nhịn được véo khuôn mặt đang căng cứng trước mặt, “Chúng ta vẫn có thể thường xuyên gọi điện, viết email mà.”

“Ừ.”

“Cười!”

Hứa Khả khẽ nhếch khóe miệng cho thấy mình đã cười, sau đó nhẹ nhàng nói, “Chị, chị nhất định phải nhớ em đấy.”

Nếu đổi lại là trước đây, Khương Doãn Nặc sớm đã cho cậu một đá, sau đó nói “Thôi đi, chị còn muốn sống thêm vài ngày nữa” hoặc là “Em thật là hiểu chị”.

Nhưng bây giờ thì, “Hả? Chuyện đó… sao có thể chứ? Em là em trai duy nhất của chị mà”, lần đầu tiên nói ra những lời như vậy, cô nhịn không được run một cái, quả nhiên là có hơi buồn nôn.

“Thế à”, Hứa Khả im lặng một lúc, đột nhiên chỉ xuống sàn nhà nói, “Ồ, một con gián thật to”.

“Ở đâu, ở đâu?...” Khương Doãn Nặc vội cúi đầu tìm kiếm.

“Lừa chị đó, đồ ngốc ~~~”, giọng nói bé xíu đi kèm với nụ cười mỉm toát ra từ hai cánh môi gần trong gang tấc, Hứa Khả chu mỏ, không sợ chết hôn lên môi Khương Doãn Nặc, còn bàn tay muốn trả đòn của cô đã bị cái người sớm đã tính toán trước đó giữ chặt từ lâu.

“Cậu… chết…”

“Nặc Nặc, người xấu xa như em, chị nhất định không được quên…”

Người quên, là cậu đấy chứ.

Khương Doãn Nặc đóng quyển album đã xem không biết bao nhiêu lần rồi thở dài. Bắt đầu từ lúc nào, cậu không còn gọi điện nữa, email trả lời cũng ngày càng ngắn gọn đơn giản, đầu ống nghe bên kia luôn là âm thanh vừa lạnh lùng vừa đơn điệu, vì thế, người không giữ lời hứa, chính là cậu.

Khương Doãn Nặc ném quyển album và quần áo vào vali đồ, rồi lại đặt vé máy bay và hộ chiếu lấy trộm về vào vali. Đúng vậy, hộ chiếu là do cô hao tâm tổn sức lấy trộm từ chỗ Khương Mẫn, cô vẫn không thể hiểu, tại sao Khương Mẫn lại giấu hộ chiếu của cô. Trong mắt cô, Khương Mẫn là một người mẹ kỳ lạ. Lúc mới đến Pháp, Khương Mẫn liền thay đổi vẻ ung dung tao nhã trước đây có chút xúc động ôm lấy cô, nói: “Doãn Nặc, kể từ hôm nay, chỉ có hai mẹ con mình nương tựa vào nhau, mẹ sẽ cho con cuộc sống vui vẻ”.

“Đâu chỉ hai mẹ con mình, mẹ còn có một đứa con trai nữa.”

Nghe thấy câu này, ánh mắt Khương Mẫn thoáng chốc tối đi rất nhiều, bà nhẹ nhàng đẩy con gái ra, im lặng sắp xếp hành lý.

“Cuộc sống vui vẻ” mà bà chỉ, chính là tốn một khoản học phí đắt đỏ đưa con gái vào một ngôi trường quý tộc kiểu hoàn toàn khép kín. Trong khuôn viên trường dường như không có kỳ nghỉ đó, Khương Doãn Nặc mới vào ở đã được năm năm. So với cuộc sống nhàn nhã thời thượng của Pháp, nơi đó là thế giới hoàn toàn khác hẳn. Việc dạy học vô cùng tỉ mỉ, báo cáo nghiên cứu làm không xuể, bồi dưỡng sở thích yêu cầu đến mức gần như hà khắc… Tôn chỉ của trường học là, để học sinh có thể vào được trường đại học tốt nhất thế giới, mệt chết người không đền mạng!

Song, Khương Doãn Nặc không phải là một học sinh giỏi, học hành chỉ cố hết bảy phần sức lực là nguyên tắc xử thế của cô, do vậy cô chỉ vào được trường đại học hạng hai ở mảnh đất này.

Nhưng ngôi trường này lại từng là nguyện vọng cô ngày đêm mong ước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.