Yêu Không Bến Bờ

Chương 36: Đầu heo và bánh bao




Du xuân trở về, Quan Dĩnh và Lôi Viễn đã chia tay.

Người bị thất tình sẽ như thế nào? Có người sẽ dằn vặt với chính bản thân mình, có người lại kết thù với tiền.

Quan Dĩnh mua một đống quần áo mới, mỗi ngày một bộ, say mê không biết chán, luôn gọn gàng xinh đẹp, tinh thần phơi phới. Chỉ là, cô gái từng cười tươi như hoa bên cạnh bạn trai đã không còn nữa.

Còn người tự dằn vặt chính mình đang một tay cầm điếu thuốc, một tay bưng coca, không hề có hứng thú đối với thức ăn trên bàn. Căn tin trường không cung cấp đồ uống có cồn, nên Lôi Viễn đành phải uống coca. Coca có gì ngon đâu chứ, toàn mùi thuốc bắc, nhưng Quan Dĩnh lại rất thích. Cậu ta từng thử dùng coca để rửa bát, không chút dầu mỡ, hiệu quả rất tốt, có thể thấy thứ này lợi hại hơn bia nhiều. Thế là, cậu ta thường hay lải nhải bên tai Quan Dĩnh, coca không khác gì thuốc tẩy, đừng coi dạ dày mình như cái máy rửa bát, nhưng cô cứ không nghe, cô gái trông dịu dàng nhã nhặn như thế, nhưng lại rất ngang bướng nói sao làm vậy.

Cằm Lôi Viễn râu ria lởm chởm, đầu tóc rối mù, vừa đổi sang phong cách tao nhã lịch thiệp, giờ lại theo con đường phiền muộn sa sút. Khương Doãn Nặc bưng khay cơm ngồi xuống cạnh Lôi Viễn, thầm nghĩ đây mới là bản sắc của lưu manh chứ. “Chào, trông khí sắc cậu không tệ”, cô nói.

Lôi Viễn nhìn cô, “Mình không muốn nói chuyện với đứa con gái như cậu”.

“Sao thế, cậu cũng đâu phải bị mình đá”, Khương Doãn Nặc không nhịn được cười.

“Mình đã thế này rồi, cậu còn cười được”, cậu ta giận dữ lên tiếng.

“Hối hận rồi? Mất đi mới biết quý trọng à, không mới mẻ gì hết”, Khương Doãn Nặc chống cằm, cười trên nỗi đau của người khác nhìn cậu ta.

“Được rồi, cậu còn càng nói càng hăng”.

“Mình vẫn chưa nói xong, nếu Quan Dĩnh không đá cậu, mình sẽ tuyệt giao với cậu ấy”, cô vốn dĩ là đang nói đùa, nhưng vừa nói ra liền cảm thấy lời này hơi quá đáng, bất kể thế nào, người ta cũng đang trong thời kỳ thất tình đau khổ, tâm hồn bé bỏng, tình cảm yếu đuối.

Quả nhiên, Lôi Viễn lắc lắc đầu, ánh mắt càng thêm ảm đạm, “Xem ra con người mình thật sự rất tệ. Tội phạm hình sự còn có thể được hoãn án, còn trường hợp cỏn con của mình rơi vào tay các cậu không cần đến thẩm vấn, đã trực tiếp giết chết rồi”, đột nhiên cậu ta nhìn cô một cách khó hiểu, “Cậu nói xem con gái các cậu, trong đầu cả ngày chứa những thứ gì vậy, tưởng con trai thằng nào cũng là thánh tình sao? Cả ngày chỉ cần nói chuyện yêu đương, những việc khác cũng không cần suy nghĩ? Không phải mình chỉ muốn ra nước ngoài thôi sao, cũng đâu phải hồng hạnh vượt tường, có đến mức như vậy không?”

(Hồng hạnh vượt tường ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình)

“Vấn đề nằm ở”, Khương Doãn Nặc gõ gõ đầu, tính toán làm thế nào mới có thể phiên dịch suy nghĩ trong đầu người trái đất thành ngôn ngữ sao Hỏa, để cho tên con trai đang căm hận đau khổ trước mặt dễ dàng tiếp nhận một chút, “Trong tiềm thức của Quan Dĩnh đã coi cậu là một phần trong cuộc đời cậu ấy, còn cậu lại đột nhiên đưa ra mục tiêu như vậy khiến kế hoạch của cậu ấy bị đảo lộn. Cậu ấy sẽ cho rằng cậu không quan tâm đến cậu ấy, hơn nữa tương lai của cậu từ chối sự tham dự của cậu ấy, cậu ấy rất thất vọng, câu ấy cảm thấy áp lực của bản thân rất lớn, còn cậu lại không hiểu. Cho nên, đau dài chi bằng đau ngắn, vướng víu nhau mà không kết quả không bằng mỗi người một con đường…”

Nói đến đây, trong lòng cô bỗng nhiên “cộp” một cái, sương mù dường như dần dần tan biến, để lộ sự thật tàn khốc. “Vướng víu nhau mà không kết quả không bằng mỗi người một con đường”, lẽ nào cậu cũng nghĩ như vậy? Cho nên, từ sau hôm ấy liền tránh né không gặp? Rốt cuộc bao nhiêu ngày rồi không gặp nhỉ? Bốn ngày, năm ngày, hay là một tuần? Đôi khi, nhìn thấy cậu trong giờ học chuyên ngành ở trong khoa, cô ngồi hàng trước, cậu ngồi ở phía sau phòng học cách rất xa, cho dù là cuộc gặp gỡ hiếm hoi trong khuôn viên trường, cũng sẽ né tránh ánh mắt của cô… Cuối cùng cậu đưa ra quyết định như vậy, giống như cô trước đây.

“Doãn Nặc”, Lôi Viễn đưa tay huơ hươ trước mắt cô, “Này, nghĩ gì vậy”, ngập ngừng giây lát, cậu ta hỏi, “Cậu cảm thấy, mình vẫn còn hi vọng chứ?”

Khương Doãn Nặc cười cười, “Cậu ấy thật sự rất quan tâm cậu”.

Lôi Viễn uống một ngụm coca rồi không lên tiếng nữa.

Khương Doãn Nặc gảy hạt cơm trong bát, buộc miệng hỏi một câu, “Thằng nhóc Hứa Khả gần đây bận gì vậy, không thấy bóng dáng đâu cả”.

Lôi Viễn nói, “Thì giống như trước thôi, đi học ăn cơm đánh bóng ngủ nghỉ, còn có tán gái hay không thì mình không biết”.

Khương Doãn Nặc đậy hôp cơm lại, “Mình đi trước đây, cậu đừng quá đau lòng, cơm vẫn phải ăn, giữ tính mạng trước rồi hẵng nói”.

“Ở lại nói chuyện với mình chút nữa đi”.

“Không còn thời gian nữa rồi, lát nữa còn có tiết tự chọn”, nói xong cô xoay người rời đi.

Lôi Viễn ở đằng sau gọi cô, “Những lúc quá áp lực, mỗi người đều muốn chạy trốn, điểm này, con trai và con gái giống như nhau”.

Tối đến, Khương Doãn Nặc đi học môn tự chọn phác họa. Giáo viên môn phác họa rất thích cô, nói cô phác họa sinh động trôi chảy, bố cục hài hòa, có nền tảng mỹ thuật nhất định. Khương Doãn Nặc nghe nói vậy mặt mày rạng rỡ, đắc ý rất lâu. Thật ra chỉ là từ nhỏ cô đã thích vẽ lại mấy soái ca tỉ lệ vóc dáng lập dị trong truyện tranh mà thôi, có lẽ chính vì vậy mà khi đặt bút cũng dần dần có chút cảm giác. Những khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng cô cũng sẽ ngồi trong phòng vẽ, phác họa vài bức tĩnh vật bày trên bục giảng. Dần dà, đã vẽ rất nhiều táo,chuối, nồi niêu xoong chảo, tượng thạch cao.

Giáo viên phác họa là một ông già tính tình cởi mở, thích dựa vào tiến độ học tập của mỗi người để cho bài tập khác nhau. Lúc này, ông đang không ngớt lời khen ngợi bức họa David Khương Doãn Nặc vừa mới nộp, sau đó vô cùng sốt sắng khích lệ cô, “Em có thể thử phác họa người”.

Khương Doãn Nặc thầm nghĩ thầy ơi dục tốc bất đạt đấy, sự khác biệt giữa tượng và người sống đối với em mà nói hơi bị lớn nha. Nhớ lúc đó còn nhỏ, cô vừa đấm vừa xoa cưỡng bức Hứa Khả ngồi lên băng ghế trước mặt làm người mẫu cho mình, lúc đó, Hứa Khả vẫn còn là một cậu bé rất nhỏ, khuôn mặt mũm mĩm. Cô làm ra vẻ vẽ vời rất lâu, trên giấy bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu heo, lần thứ hai hình như đỡ hơn một chút, vì đầu heo đã biến thành bánh bao, cuối cùng cô không nhịn được nữa ném bút kêu lên, “Sao chị lại có đứa em trai xấu như em cơ chứ”, vì vậy, bánh bao bị dần cho một trận.

Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, cũng có thể liên tưởng đến cậu.

Khương Doãn Nặc vẫn còn đang ngây người, thầy giáo phác họa đã nhiệt tình nói xong, “Thử xem sao, để thầy tìm cho em một người mẫu, vẽ chân dung là được rồi”, ông vẫy tay về hướng cuối lớp, “Chàng trai đang đọc sách, mời em lên đây, chỗ của tôi không phải phòng tự học, người đến đây không vẽ tranh thì chính là người mẫu”, những sinh viên khác nghe thấy đều bật cười.

Khương Doãn Nặc quay đầu nhìn, bỗng nhiên ngây người.

Hứa Khả bước đến nói, “Xin lỗi thầy, em đợi người”.

Thầy giáo phác họa cười ha ha, chỉ chỉ chiếc ghế gỗ bên cạnh bục giảng, “Đợi bạn gái tan học không cần phải phạt đứng, ngồi đi”, xung quanh lại vang lên một trận cười.

Hứa Khả không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống, vị trí của cậu đối diện Khương Doãn Nặc, bốn mắt giao nhau, hai người đều hơi mất tự nhiên.

Đại não Khương Doãn Nặc giống như tờ giấy vẽ trước mặt, một khoảng trống không, không biết nên vẽ nét đầu tiên như thế nào, “Thưa thầy, thầy có thể cho em một bức tranh mẫu được không ạ”, cô nói.

Thầy giáo phác họa vừa dùng vài nét cơ bản phác họa những đường nét đại khái lên giấy vẽ, vừa bắt đầu hát mười hai chữ thần chú của ông, “Vạn sự khởi đầu nan, hơn nữa biểu cảm của con người phong phú hơn tượng nhiều… cho nên nhất định phải quan sát, trải nghiệm nhiều, vẽ vật thực nhiều, ít bắt chước… Ừm, chàng trai trông rất lanh lợi”.

Khương Doãn Nặc nghe thấy câu này, mặt liền ửng đỏ, trong lòng nghĩ, điên rồi, mình làm sao thế này. Cô nhanh chóng liếc Hứa Khả một cái, lẩm bẩm trong miệng, chẳng qua là một cái đầu heo thôi mà.

Thầy giáo phác họa đưa bút chì cho Khương Doãn Nặc, chỉ Hứa Khả trên bục, “Quan sát vật thực nhiều vào, đặc biệt là mắt, ánh mắt con người rất quan trọng, đại diện cho tư tưởng của họ… Nào, em tự nghiền ngẫm tiếp đi”.

Bất đắc dĩ, Khương Doãn Nặc ép bản thân mình ngẩng đầu lên “quan sát” người trước mặt. Thằng nhóc đó đang nhìn cô, ánh mắt sáng rực, như có tâm sự, dường như còn hơi tiều tụy. Rốt cuộc cậu có ý gì, lúc trước chơi trò mất tích, giờ lại đến chơi trò mờ ám… Thằng nhóc vô vị, đầu heo vô vị, bánh bao vô vị. Nghĩ đến đây, cô cũng hung dữ nhìn lại cậu, nhìn đi nhìn đi, ai sợ ai chứ. Sau đó, cô lại phát hiện, mặt cậu đỏ rồi.

Vẽ tranh chú trọng tĩnh tâm thanh tịnh, không hiểu sao cô chẳng chú tâm, vẽ vẽ xóa xóa trên giấy vẽ, cho đến khi tan học.

Hứa Khả đeo chéo cặp sách, đứng sau lưng cô, lặng lẽ nhìn cô sắp giấy, bút từng thứ một vào ba lô, cuối cùng cô chầm chậm xoay người đối mặt với cậu. Đèn trong phòng vẽ sáng chói mắt, thế giới của hai người giống như ban ngày, xung quanh là giá vẽ san sát, bên ngoài là hành lang tối om, yên lặng như tờ, dường như cả thời gian và không gian đều dừng lại.

Đôi mắt cậu, giống như cảnh đêm thâm trầm, là phong cảnh lộng lẫy mê người.

“Xin lỗi”, cậu nói, có thể xin chị tha thứ cho sự do dự và nhu nhược của tôi không. Thế nào mới là nhu nhược? Bỏ mặc bản thân trầm luân chìm sâu vào thứ tình cảm không thể kiểm soát, hay là vì không dám đối mặt với chị mà hoang mang chạy trốn. Nếu nhất định phải đưa ra sự chọn, tôi thà phục tùng ý chí bạc nhược, đánh mất chính mình… Bởi vì, khi không có chị ở bên, tôi thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của bản thân mình.

Vào giây phút này, tâm trạng Khương Doãn Nặc giống như đang chờ đợi một lời phán quyết, lo lắng bất an, thậm chí còn sợ hãi.

“Tôi nhớ chị”, cậu lại nói.

Bỗng nhiên cô giơ chân đá cậu một cái, cậu không né tránh, đứng yên trước mặt cô, giống như một thân cây đã cắm rễ vào đất. Sau đó, cô lại đá một cái, rồi lại cái nữa… Lực đá càng ngày càng nhỏ cho đến khi biến mất không còn chút lực nào.

Cậu bước đến gần cô, cầm tay cô lên, “Chị… có nhớ tôi không?”

“Không nhớ”, cô nói, từ từ dán vào lòng cậu, “Tôi ghét cậu, cậu không biết sao?” Môi cô đặt lên cằm cậu.

Cậu mạnh mẽ cúi đầu, hôn lên môi cô, vô cùng gấp rút, tựa như nếu còn chần chừ thì mọi thứ lại sẽ quay về điểm ban đầu.

Đầu lưỡi lướt qua môi cô, sau đó hơi hoảng loạn tiến sâu vào trong môi răng cô, nhẹ nhàng tiếp xúc, dịu dàng liếm mút…

Rất lâu sau, cậu quyến luyến không nỡ buông cô ra, hít sâu một hơi.

“Choáng rồi”, cậu tựa vào trán cô, “Giống như chị đang đi tới đi lui trước mắt tôi vậy”.

Cô khẽ cười véo má cậu, “Sao tôi không cảm thấy, còn tưởng cậu kinh nghiệm đầy mình, kĩ thuật hôn giỏi, sao lại ngốc thế kia, cậu với người ta đều trực tiếp lên giường luôn sao?” Vài sợi tóc rơi xuống trước mắt cậu, ánh mắt cậu hơi mê loạn, tỏa ra sức quyến rũ mê người, giống như hương vị ngọt ngào lâu dài của kem tươi, cô kiễng chân, đưa tay ôm lấy cổ cậu, “Thằng nhóc thối tha, cho cậu thấy thế nào là hôn môi…”

Áp lên môi cậu, cô tập trung tinh thần tận hưởng mật ngọt của đầu lưỡi, tận hưởng hương vị của cậu. Cô nhẹ nhàng trêu đùa dụ dỗ, dần dần dính chặt lấy cậu, lưu luyến không rời, triền miên không dứt, hơi thở nóng hổi quấn lấy, mãi cho đến khi hai người thở dốc tách nhau ra.

“Còn muốn nữa”, cậu hơi nhíu mày, đỏ mặt lại tiến đến.

“Thôi đi, sắp tắt đèn rồi”, cô khẽ cúi đầu né tránh cậu.

“Chị tưởng chỉ có mình chị giỏi thôi à”, cậu giơ tay giam cô vào trong lòng, đưa tay véo cằm cô, “Không phải chỉ là một mối tình ấu trĩ thôi sao…”, lời nói biến mất giữa đôi môi, cậu mặc kệ hôn lên, từ một học sinh phấn đấu tiến lên đến một binh sĩ càng chiến càng dũng mãnh, lần sau càng nhiệt tình mãnh liệt hơn lần trước, ý chí chiến đấu sôi sục…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.