Yêu Hơn Cả Bầu Trời

Chương 5




Tại công ty Hoàng Phong

Tuấn kể sự việc sáng sớm nay cho Nam và cả Linh nghe. Nam lắc đầu

- Tôi thấy cậu Bình An kia chẳng có gì đặc biệt cả, chưa thấy có gì là nhân tố mới như cậu thấy. Cậu ta khó gần, lạnh lùng nữa, làm việc theo team e là khó khăn đấy.

Em Linh hét lên

- Vậy anh đã chuyển tiền cho cậu ta rồi ạ?

Tuấn vẫn thản nhiên như không

- Anh chuyển luôn rồi. Họ cũng đang rất cần số tiền đó để lo cho bé bị bệnh ở trại trẻ.

Nam ngao ngán với cái tính hay thương người từ trước đến giờ của thằng bạn thân. Linh nói tiếp

- Anh Nam thấy không? Anh của em lúc nào cũng thương người vậy đó. Cũng tốt nhưng mà đôi khi lại bị người khác lợi dụng lòng tốt đó.

- Khi ở bên Anh, có lần em và anh Tuấn đi ngang qua 1 ông lão nhìn mặc đồ rách rưới đang xin ăn ở ven đường. Anh ấy đã không ngần ngại mà rút ví cho ông ta mấy trăm đô. Rồi đến tối hôm sau, chúng em bắt gặp ông ta đi ra từ sòng bạc đó.

Tuấn nhìn cô em gái bất lực

- Thì người ta sống sao thì nhận vậy đi. Còn mình cứ cho đi chứ không mong nhận lại.

Linh vẫn chưa buông tha, tiếp tục kể xấu anh trai mình

- Hay vừa mới tuần trước, em và anh Tuấn ra chợ ăn đồ vỉa hè, gặp 1 chị trung tuổi bế theo 1 đứa bé bán vé số dạo nhìn đến tội. Anh ấy đã rút trong ví ra cho chị ta mấy tờ 500k. Đến sáng hôm sau, em và anh Tuấn đi ăn phở lại gặp đúng chị ta mặc váy sành điệu bước xuống từ xe taxi vào quán ăn phở cùng tụi em. Chị ta còn gọi hẳn tô phở bò đặc biệt 50k lận.

Nam và Tuấn phì ra cười với cái giọng điệu kể chuyện trẻ con của Linh. Tuấn hắng giọng

- Thôi nào bà cô. Soi người đời kĩ quá rồi đó.

Linh phụng phịu

- Anh ấy dễ bị lừa thế, ấy vậy mà không có cô gái nào đến lừa anh ấy đi cho rồi.

Linh hồn nhiên cầm chai nước lọc để cạnh máy tính tu ừng ực mặc kệ cho ai kia đang cứng hàm không nói được lời nào. Nam nhìn Tuấn rồi lại nhìn Linh mà trong lòng thấy vừa vui vui là thương thương thằng bạn thân. Ai bảo số nó vậy, lại được tính cô em gái hồn nhiên quá đỗi.

1 tuần sau, Bình chủ động đến công ty Hoàng Phong nhận việc. Cậu vào phòng Giám Đốc Nam. Thấy Bình bước vào, Nam ra hiệu cậu ngồi ghế chờ chút vì anh đang nói chuyện điện thoại với khách hàng. Tầm 5 phút sau, Nam đứng dậy ngồi vào bàn khách nói chuyện với Bình.

- Tôi đã báo với nhân sự về mức lương mà Hoàng Phong sẽ trả cho cậu.

- Còn về công việc, cậu làm bên phòng thiết kế. Lát sẽ có người dẫn cậu đến vị trí làm việc và đưa cậu đi giới thiệu với mọi người. Tôi hi vọng cậu sẽ không làm chúng tôi thất vọng vì những gì mà Tổng giám đốc Tuấn kì vọng ở cậu.

Bình khuôn mặt vẫn thản nhiên như lúc bước vào căn phòng này, cậu lẽ phép đáp

- Anh yên tâm. Tôi sống là người biết trước biết sau. Ai tốt với tôi thì tôi sẽ tốt lại với họ gấp 10 lần.

Nam nhếch mép cười cho sự đáp trả khá thông minh của Bình.

- Được, vậy thì tốt lắm. Để tôi gọi điện cho trưởng phòng thiết kế lên nhận người mới và anh ấy sẽ hướng dẫn cậu về công việc.

Đến trưa Linh vẫn chưa thấy anh Tuấn gọi mình đi ăn cơm, cô liền chạy qua phòng anh. Vừa gõ cửa, cô đẩy nhẹ cánh cửa rồi bước vào trong.

- Cả anh Nam ở đây nữa. Mình đi ăn cơm thôi, em đói lắm rồi.

Tuấn nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ trưa, cậu vội gập máy tính lại rồi đứng dậy nói với Nam đang ngồi ở ghế đối diện.

- Ê, cơm đã rồi lát về mình bàn tiếp.

Nói xong, Linh khoác tay anh trai đi ra cửa trước, bỏ mặc Nam vẫn còn đang coi mấy tờ báo cáo trên bàn. Anh ngẩng lên đã thấy anh em nhà kia đi ra đến cửa mà chẳng thèm đợi mình. Nam lắc đầu tự nhủ, đôi khi mình giống như cái bóng đèn trước mặt bọn họ vậy đó.

Ở bàn ăn có 3 người,Linh gắp hết miếng ngon này đến miếng ngon khác vào bát của Tuấn. Chỉ đến khi nào cô nhìn thấy ánh mắt soi mói của Nam, Linh mới cười nhẹ và gắp 1 miếng ngon vào bát của Nam. Nhưng chỉ được 1 lúc, Linh và Tuấn lại tíu tít nói chuyện mặc cho ai kia chỉ biết cắm đầu vào ăn. Nam nhiều khi nói chen vào nhưng anh em nhà Tuấn, Linh chẳng thèm đế ý đến câu nói của anh ấy.

- Anh Tuấn há miệng ra, món nem nướng này anh thích nhất nè.

Tuấn lắc lắc nhìn Nam có chút ái ngại

- Cứ để đó anh tự gắp

- Không, em chấm rồi. Anh mau há miệng ra,a.... không chảy nước mắm ra bàn nè.

Linh vẫn để miếng nem ở cửa miệng của Tuấn, 1 tay hấng phía dưới. Tuấn không biết làm thế nào với cô bé này, anh lên tiếng:

- Linh, em làm vậy có người nổ mắt bây giờ.

Linh nhìn anh Nam bên cạnh rồi cười

- Anh Nam quen rồi mà, có thấy anh ấy nổ mắt đâu. Anh Nam nhỉ?

- Vâng, thưa bà cô. Ai mà chả biết anh em nhà này bình thường vẫn vậy.

- Mà em Linh cứ thế thì ai dám tán tỉnh cơ chứ. Nhìn anh em cô như 1 cặp đang yêu nhau. Mà ông Tuấn nè, tôi đang định tán tỉnh em Linh của ông đó. Ông xem có được không thì tác thành cho chúng tôi nha.

Tuấn lừ mắt nhìn thằng bạn thân, Nam ánh mắt tinh ranh nhìn Tuấn mà trong lòng thấy vui rộn ràng. Còn Linh lấy tay vỗ nhẹ vào vai anh Nam

- Anh Nam đùa vậy không thích đâu.

Tuấn hừ vài giây rồi cũng trả đũa Nam

- Ông dám...😡

Nam nhìn thấy ánh mắt tức giận của Tuấn lại thấy chột dạ nên cười làm hoà

- Được rồi, ăn đi.... còn vào làm tiếp thôi nào.

Thực ra người ngoài không biết nhìn vào, ai cũng bảo Tuấn và Linh là 1 cặp vì trông họ thật đẹp đôi. Tuấn và Linh đồng điệu nhau từ sở thích đến tính cách, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương là người kia biết đối phương đang suy nghĩ gì. 1 số người biết Tuấn chỉ là anh trai trên danh nghĩa của Linh thì cũng khuyên Tuấn nên mạnh dạn tiến thêm bước nữa thổ lộ tình cảm với Linh. Nhưng Tuấn đều gạt đi vì anh sợ, sợ tình cảm của anh không được đáp lại thì tình cảm anh em cũng không được như bây giờ nữa.

Tuấn chỉ ước giá như anh và Linh không gặp nhau trong hoàn cảnh này thì có lẽ anh đã đủ dũng khí để thổ lộ tình cảm của mình cho Linh nghe. Vì vậy mà Tuấn bao năm nay vẫn âm thầm bên cạnh Linh, yêu thương, che chở và đáp ứng vô điều kiện mọi yêu cầu của Linh. Họ chưa bao giờ thấy Tuấn từ chối Linh 1 điều gì hết từ trước đến nay.

Ai ai cũng nhận ra tình cảm mà bấy lâu nay Tuấn dành cho Linh. Ấy vậy mà cô bé cứ vô tư đón nhận nó một cách hiển nhiên như đó là điều tất yếu của cuộc sống. Cũng may là đến giờ, Linh vẫn chưa có ai theo đuổi chứ nếu không Tuấn bạc đầu mà lo giữ lấy cô em gái bé bỏng của anh.

Đến chiều, Tuấn đang bàn 1 số việc với Nam có cả Bình ở trong đó thì Linh bước vào. Trên tay là 2 tấm vé xem phim, miệng cười toe toét

- Anh Tuấn, chiều nay mình đi coi phim nha. Em vừa đặt được 2 vé nè, phim này đang hót lắm.

Linh tròn mắt khi nhìn thấy Bình, anh chàng cô đã gặp ở sân bay. Cô ú ớ..

- Anh.... Sao anh lại ở đây?

Tuấn biết Linh bất ngờ vì sự hiện diện của Bình ở nơi đây. Anh liền giải thích cho cô hiểu

- Đây là Bình, là nhân tố mới mà anh đã từng nói với em hôm trước.

Sau đó Tuấn liền giới thiệu với Bình

- Đây là Hạ Linh, phó giám đốc công ty. Cả 2 làm quen đi, ít nữa sẽ thường xuyên làm việc cùng nhau đó.

Bình tròn mắt, nói lặp lại câu mà Tuấn vừa nói khi nãy

- Phó giám đốc.

Linh cười gượng rồi đến cạnh bàn, ngồi xuống gần chỗ Tuấn đang ngồi, cô ngước mắt lên nhìn Bình, giọng nhẹ nhàng:

- À, chào anh.

Nói xong, Linh quay sang nhìn anh Tuấn lí nhí

- Tối nay, mình đi coi phim nhé.

Tuấn không ngại mà gõ lên trán cô rồi cười dịu dàng

- Được chứ, để anh làm xong việc. Em nhắn vào zalo hẹn giờ cho anh.

- Yes, sir...hee

Nói xong, Linh đứng dậy rồi xin phép ra ngoài để 3 người họ bàn về công việc.

Mãi đến khi chuông điện thoại reng lên, Tuấn mới giật mình. Thì ra đó là hẹn giờ mà Linh đặt sẵn cho anh. Tuấn cố gõ nốt mấy phím rồi gấp máy qua phòng bên cạnh tìm Linh. Cô đã thay bộ váy màu hồng mà Tuấn tặng sinh nhật năm ngoái, trang điểm nhẹ nhàng. Tuấn gõ cửa phòng rồi bước vào trong, đi được vài bước anh thấy Linh đứng ở gương, tay vuốt bộ tóc làm Tuấn đứng hình. Tấm vai trần trắng nõn thấp thoáng sau mái tóc nhuộm màu nâu khói làm khiến anh như muốn nghẹn thở, trái tim đập nhanh như muốn phá tan lồng ngực.

Linh nhìn qua gương thấy Tuấn đứng thất thần nãy giờ, cô quay lại giọng trong veo

- Ten....ten...tèn.

Mặt Linh hớn hở, trên tay xoè 2 tấm vé xem phim ra với nụ cười tươi rói trên môi. Cô thấy anh không đáp lại nãy giờ, Linh hỏi Tuấn giọng vẫn hồn nhiên như thường ngày:

- Anh Tuấn, ai cướp mất hồn anh trai em vậy?

Không thấy anh trả lời, khuôn mặt vẫn đờ đẫn, Linh hét lên

- Anh Tuấn....

Tuấn nghe tiếng gọi của Linh mới giật mình về hiện tại. Mắt chớp chớp mấy cái, ngón tay bóp thật mạnh vào lòng bàn tay để kìm chế cảm xúc của mình lại. Tuấn ậm ờ giả vờ ho mấy tiếng rồi đi tiếp đến cạnh Linh.

Cô chu miệng lên hỏi anh

- Màu son này ok không anh, hồng nhẹ hợp với chiếc váy này. Em còn nghĩ là không vừa nó nữa.

Tay Linh vỗ nhẹ lên vai anh

- Tại anh đó, chăm em toàn món ngon làm em ăn như heo ý. Anh nhìn xem, em có phải giờ là heo béo không?

Tuấn phì cười, tay nhéo nhẹ lên chóp mũi cô cưng nựng.

- Vâng, heo béo... Béo quá cơ.

- Nào, đi thôi, heo béo.

Linh hừ một tiếng rồi đi lấy túi theo chân Tuấn xuống phía dưới. Tuấn và Linh xuất hiện ở đâu đều được mọi người trầm trồ khen độ đẹp đôi của họ.

.......

Hôm nay là cuối tuần, bà Hạnh làm chút đồ ngon cho lũ trẻ ở đây. Trang hôm nay được nghỉ nên cũng sang phụ mẹ Hạnh chăm sóc các em. Bình đang chơi với Thảo ở trong phòng. Cô bé mới mổ, sức khoẻ còn yếu nên vẫn được mẹ Hạnh và các anh chị chăm sóc từng chút một. Trời đã nhá nhem tối, mẹ Hạnh chạy lên nhà tính lấy tiền đi mua chai dầu ăn thì Bình nhanh nhẩu hỏi

- Mẹ đi mua gì ạ?

- Mẹ chạy ra mua chai dầu ăn, lúc chiều đi chợ mẹ định mua mà lại quên mất. Em Thảo ngủ chưa con.

- Dạ rồi ạ, để con chạy ra mua cho nhanh ạ.

- Ừ.... Vậy con chạy sang tạp hoá đầu ngõ mua hộ mẹ nha.

Nói xong bà Hạnh dúi đồng tiền vào tay Bình rồi chạy xuống bếp. Cậu cũng không nói gì chạy ra phía cổng.

Linh cũng vừa xuống xe taxi, trên tay là 1 hộp bánh pizza cỡ lớn. Cô hỏi địa chỉ trại trẻ mồ côi Hoa Hồng chỗ đầu ngõ rồi được chỉ vào phía trong ngõ này. Linh mới đi được 1 đoạn thì va phải 1 anh say rượu. Cô loạng choạng định bước đi thì bị tên kia chặn ngang đường, giọng tên kia lè nhè:

- Cô em, đến nhà ai để.... Anh đưa em đi.

Tên say kia mắt lờ đờ, nhếch mép lên cười làm Linh có chút sợ. Cô lấy hết can đảm bước tiếp, giọng hùng hồn

- Không cần phiền anh.

Linh bước ngang qua thì bị cánh tay ai đó đặt lên vai định kéo cô lại. Cô lùi lại 1 bước quay người lại thì có tiếng đấm mạnh phía sau lưng. Linh tròn mắt nhìn tên say rượu đã ngã nhào xuống đất. Trước mặt cô là Bình, cô không ngờ lại gặp anh ở đây và trong hoàn cảnh này. Bình cũng ngạc nhiên khi thấy Linh ở đây. Anh lên tiếng:

- Cô làm gì ở đây?

- Còn anh?

- Đây là nơi tôi sống.

- Ồ, ra vậy. Tôi đang tìm đến trại trẻ mồ côi Hoa Hồng.

Tên say rượu cũng vừa bò dậy, tay chỉ vào mặt của Bình nói:

- Mày là thằng nào?

Bình hất tay tên say ra túm lấy cổ áo định cho anh ta 1 cú đấm nữa thì Linh can ngăn

- Thôi anh, đừng chấp tên say.

Tên say sợ hãi co rúm người lại như van xin. Bình nhìn hắn lạnh lùng rồi nhẹ nhàng buông cổ áo anh ta ra. Anh quát

- Lần sau không có cô hội cho anh như vậy nữa đâu. Đừng dựa mình say mà làm càn.

Nói xong, tên say bị Bình hất mạnh ra khiến anh ta lảo đảo về phía sau rồi bỏ chạy.

Bình quay sang Linh, nhìn trên tay cô là 1 hộp bánh to, anh hỏi

- Cô tìm đến trại trẻ Hoa Hồng có việc gì không?

- À, tôi mang quà đến cho các bé. Anh chỉ giúp tôi đường đến đó được không?

- Vậy cô đợi tôi ở đây, tôi sẽ quay lại và đưa cô đến đó.

Sau khi mua chai dầu ăn cho mẹ Hạnh, Bình đưa Linh đến trại trẻ Hoa Hồng. Bà Hạnh thấy con trai đi về cùng 1 cô gái lạ mặt liền chạy ra hỏi

- Ai vậy con trai?

- Dạ, cô ấy chắc là mạnh thường quân ạ.

Linh lại thêm phần ngạc nhiên khi nghe người phụ nữ trước mặt gọi Bình là con trai.

- Con trai???

- Thì ra anh sống ở đây à?

Bà Hạnh chưa hiểu đầu đuôi tai nheo gì nên hơi cau mày khó hiểu.

- Cháu là?

- À, chiều nay cháu có lướt qua facebook, cháu có đọc được điều ước của 1 bạn nhỏ ở đây. Em ấy ước có được 1 chiếc bánh pizza cỡ lớn với nhiều thịt bò và xúc xích. Nên là cháu....

Bà Hạnh vẫn ngơ ngác thì có cậu bé chạy từ nhà ra mặt hớn hở

- Là điều ước của con ạ. Mẹ Hạnh, lúc chiều con lấy điện thoại mẹ đăng trộm điều ước của con. Vậy mà, điều ước của con đã trở thành hiện thực ạ.

Linh cười dịu dàng đưa hộp bánh cho cậu nhỏ.

- Điều ước sẽ thành hiện thực cho những ai dám ước mơ cậu bé à. Chị được nàng tiên cử đến đây để biến ước mơ của em thành hiện thực.

Cả bà Hạnh, Bình và cả Linh đều cười vui vẻ. Thằng bé bê hộp bánh pizza chạy tót vào trong rồi gọi các anh chị em nó. Bọn trẻ xúm vào chiếc bánh, đứa nào đứa nấy đều háo hức. 1 đứa lớn nhất cắt từng chiếc bánh ra thành nhiều miếng rồi chia cho từng đứa một. Ở đây, những đứa trẻ được nuôi dạy rất tốt, từng đứa một đưa tay xin chị cả phát cho từng miếng bánh một. Không đứa nào tranh dành xô đẩy đòi phần trước. Tất cả đều rất nề nếp. Linh cũng rất ngạc nhiên về cách giáo dục cho bọn trẻ ở đây. Thoải nào, Bình là một người biết sống có trước có sau như vậy.

Mẹ Hạnh còn biết Linh còn là bạn đồng nghiệp của Bình làm việc nên bà vui lắm. Mẹ Hạnh cố giữ Linh ở lại ăn cơm với mọi người, cô không ngại mà đồng ý ở lại. Trong bữa ăn, Trang ngồi cạnh Bình và chỉ trực gắp đồ ăn cho Bình, ánh mắt nhìn Bình đầy say đắm. Linh đoán chắc cô gái ấy là bạn gái của Bình.

Sau khi ăn xong, bà Hạnh định gọi taxi đưa Linh về thì bị Bình ngăn lại.

- Mẹ để con đưa cô ấy về.

Trang mặt có vẻ không vui liền nói chen vào

- Muộn rồi, cứ để taxi đưa cô ấy về. Anh nghỉ sớm ở nhà mai còn đi làm.

Linh ái ngại, cười gượng rồi cố gắng từ chối khéo

- Thôi, để cháu gọi taxi về ạ. Không cần phiền đến mọi người đâu ạ. Cảm ơn cô Hạnh và anh Bình.

Đứng ở cổng 1 lúc lâu mà Linh vẫn chưa thể về được thì bỗng có tiếng của Tuấn ngân lên phía sau

- Để anh đưa em về.

Linh nhận ra giọng anh trai mình, cô vui sướng cười híp mắt chạy đến bên cạnh Tuấn.

- Anh Tuấn, anh đến thật đúng lúc đấy.

Tuấn chào bà Hạnh và Bình, Trang rồi xin phép đưa Linh về nhà. Linh vui vẻ, tay bám chặt lấy cánh tay anh đi về phía đầu ngõ.

Phía sau, Trang thầm nghĩ.

Cô Linh này đúng là cô gái có được tất cả. Linh vừa xinh đẹp, nhà giàu lại có anh bạn trai thật đẹp trai và phong độ.

Trên xe, Linh hỏi Tuấn

- Sao anh biết em ở đây mà đến tìm em?

- Em quên là hồi chiều em có rủ anh đến đây nhưng vì anh có việc với khách hàng nên không đi cùng em. Anh tưởng em không đi nữa nhưng nào ngờ lại thấy chị lễ tân nói là thấy em đặt bánh pizza nên anh đoán là em vẫn đi đến đây 1 mình.

- Hư.... Anh trai em thêm cả nghề thám tử tư khi nào vậy?

- Mà hay thật, cứ lúc nào em cần là anh đều có mặt. Hiii

Tuấn quay sang nhìn Linh trìu mến

- Đó gọi là thần giao cách cảm.

- Em đó, mau mà lấy chồng đi chứ anh phải theo phục vụ em tận răng đến khi nào đây?

Linh cười típ mắt, bữu môi phụng phịu

- Em không có lấy chồng đâu. Có anh lo cho em hết rồi em không cần ai nữa.

- Thế cũng phải để anh đi lấy vợ chứ. Mai mốt anh già thì ai ở với anh, ai chăm anh?

- Thì em ở với anh, em sẽ chăm anh.

Nói xong, Linh đưa tai phôn vào tai, đầu lắc lư theo điệu nhạc. 1 lát sau đầu cô đã ngả ra ghế, đôi mắt nhắm nghiền, tiếng thở đều đều hắt ra. Về đến nhà, cô vẫn say sưa ngủ, Tuấn không nỡ đánh thức em gái dậy nên anh cúi người xuống bế Linh vào trong phòng. Cô được anh đặt lên chiếc giường, kéo tấm chăn mỏng lên đến ngực rồi bật điều hoà cỡ vừa phải. Tuấn lấy tay gạt mấy sợi tóc rối rơi xuống trán cô. Anh ngồi đó ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Linh. Khuôn mặt này đã khắc sâu trong tim anh bao năm qua, đến cả trong giấc mơ anh cũng chỉ mơ đến khuôn mặt ấy của Linh.

Tuấn vuốt má Linh cưng chiều rồi thì thầm:

- Ngủ ngoan nhé!

Anh bước khẽ ra cửa tắt điện và đóng cửa phòng của Linh lại. Tuấn về phòng mình, anh uể oải mở chiếc laptop trên bàn làm việc, 1 tay tháo lỏng mấy cúc áo trên người rồi đi vào phòng tắm. Sau khi tỉnh táo, Tuấn ngồi làm việc, anh cần xem 1 số giấy tờ đang cần gấp.

Mải làm đến tận khuya, khi có bước chân của Linh bước tới trên tay là cốc trà hoa cúc thơm ngát loại một mà anh thích nhất. Cô nói

- Anh tính làm để chết à? Đã sang ngày hôm sau rồi đó, anh chưa đi ngủ sao?

Tuấn thấy Linh liền gập chiếc máy tính xuống nói với cô

- Em dậy làm gì? Con gái thức khuya là xấu gái đó.

Linh đưa cốc trà tận miệng Tuấn, thuận tay anh đỡ lấy rồi hớp vài ngụm ngỏ. Mùi trà này khiến đầu óc anh thật sảng khoái và dễ chịu. Anh nói tiếp

- Anh còn phải làm để kiếm tiền nuôi em nữa. Em ăn như heo ý, anh sợ nuôi không nổi.

Linh cười tươi

- Anh đó, anh mới ăn như heo ý.

- Được rồi, cô nhỏ. Mau về ngủ đi.

Linh không yên tâm nên kéo Tuấn cho bằng được vào phòng ngủ mới thôi. Đến khi anh yên vị trên giường, Linh khẽ nói

- Ngủ ngon nhé, em cũng về phòng ngủ đây.

Linh đi ra ngoài mà Tuấn nằm mãi vẫn không sao chợp được mắt. Tình cảm trong anh ngày càng lớn hơn, Linh càng ngây thơ khiến Tuấn càng ngày càng khó kiểm soát trái tim anh. Tuấn chỉ sợ, nếu cứ như vậy thì e là anh không thể giữ kín mãi chuyện này ở trong lòng mình. Anh cũng tâm niệm rằng, nếu có một ngày Linh tìm thấy hạnh phúc của mình, người có thể chăm sóc che chở cho cô ấy thì dù có đau khổ cỡ nào Tuấn cũng lùi lại phía sau mà rời đi để Linh được hạnh phúc.

Liên miên nghĩ mãi đến tận gần sáng Tuấn mới chợp được mắt. Lúc anh tỉnh dậy đã là 7 giờ sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.