Yêu Hơn Cả Bầu Trời

Chương 3




YÊU HƠN CẢ BẦU TRỜI

#yeuhoncabautroi

Chương 3

Đã hơn 1 năm trôi qua, ba con Phong và Tuấn đều cố gắng hoà nhập với cuộc sống nơi ở mới. Ở nơi sẽ bắt đầu cho mọi chuyện, quên đi những buồn đau của quá khứ và cố gắng cho tương lai.

Hàng ngày, Phong đến công ty làm việc, tối về anh lại kèm con thêm ngoại ngữ. Tuấn rất quyết tâm, cậu chăm chỉ học tập nên chỉ sau vài tháng là cậu đã bắt nhịp được với trường lớp thầy cô và bạn bè mới.

Ở bên này, Phong và Tuấn đều không biết chuyện bé Khang đã bị lạc mất mẹ trong chuyến đi du lịch cùng tên tình nhân của Hoa. Hiện tại, cả nhà Hoa vẫn chưa tìm ra tung tích của bé Khang ở đâu. Còn về Phong, hàng tháng anh vẫn gửi tiền về để lo sinh hoạt và tiền học cho bé Khang. Ngay cả căn nhà anh bán đi, phần của anh đều gửi cho ông bà ngoại Khang cất giữ giúp. Phong coi như là để lo học hành cho bé Khang đề phòng anh gặp trở ngại.

Sáng nay, Tuấn dậy sớm nấu ăn sáng cho 2 ba con. Phong mặc chiếc áo khoác màu tím than rồi thêm chiếc áo bảo hộ ra ngoài, anh cười với đứa con trai của anh.

- Con của ba Phong lớn thật rồi. Hôm qua ba nhận được kết quả học kì 1 của con. Khá tốt, phải không chàng trai?

Phong nhìn Tuấn đầy tự hào, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương và hạnh phúc. Tuấn đặt đĩa chuối xuống bàn ăn rồi nói với ba, giọng ồm ồm của chàng trai bắt đầu thay đổi tâm sinh lý

- Con sẽ cố gắng học thật tốt, kiếm tiền để đưa bé Khang sang bên này cùng ba con mình.

Ánh mắt Phong có chút buồn. Anh cũng rất nhớ Khang nhưng không có cách nào để liên lạc được. Anh biết, bé Khang chính là động lực lớn nhất để Tuấn cố gắng lúc này.

Bữa sáng vội vàng để Tuấn còn kịp xe buýt đến trường còn Phong nay đi khảo sát thực tế với 3 bạn đồng nghiệp. Trước khi đi, Phong nói với Tuấn

- Cuối tuần này ba được nghỉ, ba sẽ đưa con đi ăn phở Việt Nam. Món mà con thích nhất.

Tuấn cười tít mắt, cậu bé rất thích ăn phở bò. Hồi còn ở Việt Nam, mỗi lần Phong đi công tác về hay cuối tuần đều dẫn 2 anh em đi ăn phở bò. Khang líu lo đòi anh bón còn Tuấn thổi phồng má thìa nước phở cho nguội kịp đút cho em vài sợi phở. Khang hít hà, môi chẹp chẹp sung sướng cười tươi.

Tuấn hỏi Khang

- Ngon không bé Khang?

Khang nói chưa rõ nên chỉ vỗ tay bộp bộp vào nhau rồi đầu gật lia lịa.

Phong cảm thấy hạnh phúc nhìn 2 đứa con anh ngoan ngoãn, biết chăm sóc và yêu thương nhau. Mỗi lần nhìn thấy chúng như vậy, bản thân anh lại tự nhủ mình cố gắng thêm một chút nữa để các con có đủ cả cha lẫn mẹ.

Tuấn "Vâng" thật to rồi chạy vụt ra phía ngoài khi nghe tiếng xe buýt đã bóp còi inh ỏi. Phong cũng nhanh chóng uống nốt ngụm cafe trong cốc rồi cũng đứng dậy để kịp ra công trường.

Đến trưa, giám đốc công ty Phong làm việc nhận được cuộc điện thoại

- Ngoài công trường xảy ra chuyện lớn rồi ạ. 3 người chết tại chỗ trong đó có 1 chuyên gia Việt Nam.

Tuấn đang ăn cơm trưa tại trường nhận được thông báo từ phía nhà trường. Ba Phong xảy ra chuyện tại công trường. Tuấn được chú Hải- bạn của ba Phong và cũng là đồng nghiệp của ba đến đón tại trường đưa Tuấn đến công trường.

Tại công trường, tiếng còi xe cứu thương kêu inh ỏi. Hiện trường đã được bao vây và cảnh sát lẫn bên y tế đang ở trong làm nhiệm vụ. Tuấn chạy đến bên cái xác nằm dưới đất không còn nguyên vẹn nhưng cậu nhận ra đó là ba Phong nhờ chiếc áo khoác lúc sáng ba mặc. Tuấn ôm chặt lấy thi thể ba Phong và gào khóc

- Ba Phong.... Ba hứa chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi cơ mà....

- Ba còn nói sẽ đón bé Khang sang bên này sống cùng chúng ta cơ mà...

- Ba hứa cuối tuần này còn đưa con đi ăn kem, ăn phở bò Việt Nam nữa cơ mà....

- Ba.....ba dậy đi....Ba....ba đừng bỏ con....ba ơi.... Ba nói gì đi....ba....ơi....Con không còn ai thân thiết sao ba nỡ lòng nào bỏ con lại. Ba ơi.... Bé Khang còn chờ ba ở quê mà....ba ơi....

Cậu bé cứ ôm chặt lấy thi thể vẫn còn đầy máu mà gào khóc. Một đứa bé mới 12 tuổi đã phải chịu đựng một nỗi đau quá lớn như vậy. Tất cả mọi người ở đó đều không sao kìm nổi nước mắt mà khóc theo cậu.

Mãi đến khi cảnh sát chuẩn bị đưa thi thể đi nhưng Tuấn nhất định không chịu buông ba mình ra. Cậu gào khóc, miệng luôn gọi tên ba Phong.

- Ba cháu không có bị sao hết. Các chú đừng mang ba của cháu đi..... Cháu không còn ai là người thân trong cuộc đời này nữa.

- Các chú đừng mang ba cháu đi... Cháu xin các chú...

Chú Hải đứng gần đó phải cố gắng lắm mới đỡ được Tuấn lên để cho phía cảnh sát làm việc tiếp. Tuấn khóc lặng đến khi ngất đi trong vòng tay của chú Hải. Cậu được đưa vào viện cấp cứu ngay sau đó.

Đến tối, Tuấn tỉnh dậy trong viện. Ánh mắt trống rỗng nhìn xung quanh của cậu, trái tim Tuấn dường như đã đông cứng nên không nói chuyện với bất cứ ai. Chú Hải luôn ở bên cạnh cậu từ đầu đến giờ. Hải thân với ba Phong nên sự việc xảy ra, anh rất thương cho Tuấn. Mặc dù Tuấn có tự lập đến đâu đi nữa, có ra dáng là người lớn đi nữa thì cậu vẫn chỉ là một cậu bé. Tuấn vẫn đang tuổi ăn tuổi học, âu lo âu nghĩ vậy mà bỗng nhiên mọi thứ lại sập đổ trước mắt. Tất cả con đường trước mắt của cậu thật mù mịt mà chính Tuấn cũng không bước tiếp ra sao ở nơi mà cậu không có một ai làm người thân.

Bỗng có tiếng nói của cô y tá và 1 giọng đàn ông trung tuổi.

- Đây là phòng của con trai nạn nhân. Ông có thể vào.

- Cảm ơn cô nhiều.

Vừa bước vào, chú Hải bắt tay người đàn ông lạ mặt kia.

- Chào cháu, ta là Kali Trần, Việt kiều và cũng là chủ dự án nơi xảy ra sự việc trưa nay. Ta rất xin lỗi cháu vì sự cố ngoài ý muốn, phía công ty sẽ giải quyết theo quy định. Còn về phía cháu, ta muốn nhận cháu làm con nuôi. Cháu cứ suy nghĩ rồi trả lời ta.

Ông Trần nhìn Tuấn đau xót

- Trước kia, lúc ta bằng tuổi cháu, ta cũng từng mất cả ba lẫn mẹ nên ta rất hiểu nỗi đau mà cháu đang phải chịu đựng.

- Nhưng ở lại đây, tương lai sẽ rộng mở cho cháu hơn là về Việt Nam.

Tuấn nhìn ông Trần không cảm xúc. Ngay lúc này, cậu không thể bình tâm mà đưa ra bất kì một quyết định nào hết.

Hai ngày sau, Tuấn được xuất viện. Sau đó cậu cũng quyết định sẽ ở lại đây vì tương lai của cậu và cả em Khang nữa. Tuấn vẫn luôn quyết tâm sẽ kiếm nhiều tiền để sau này lo được cho em Khang của cậu.

Hôm nay, cậu dọn dẹp hết đồ đạc của 2 ba con để sang chỗ ở mới. Tuấn sẽ đến sống cùng gia đình chú Trần. Phía công ty sẽ lo việc học tập của Tuấn đến khi trưởng thành, số tiền bồi thường cũng đã gửi về cho phía chú Trần vì hiện tại chú là người bảo lãnh của cậu.

Chú Trần là một gia đình giàu có, chuyên về bất động sản nhưng vợ chồng chú thường xuyên tổ chức các buổi thiện nguyện cho trẻ em và người cơ nhỡ. Chú Trần mới có 1 cô con gái năm nay mới 5 tuổi tên là Hạ Linh.

Tuấn đặt chiếc vali giữa phòng mình rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Tất cả đều lạ lẫm và mới mẻ đối với cậu. Ở đây, cậu sẽ bắt đầu làm quen với cuộc sống gia đình mới, gia đình không có ba Phong ở cạnh bên.

Chú Trần đến vỗ nhẹ lên đầu cầu rồi cười

- Từ nay, con sẽ thành viên mới trong gia đình thân yêu của chúng ta. Chào đón con trai của ba.

- Số tiền mà công ty đã bồi thường ta sẽ giữ cho con đến khi nào con trưởng thành ta sẽ đưa lại cho con.

Ngoài cửa là vợ chú Trần cũng cười với nụ cười dịu dàng nhìn cậu. Nép bên cạnh là cô gái nhỏ mặc chiếc váy màu hồng, tóc cột 2 bên với 2 con bướm hồng. Bé nhìn Tuấn đầy ngạc nhiên khi tự nhiên xuất hiện 1 người lạ sống trong gia đình của cô. Trong bữa cơm thân mật có 4 người. Vợ chú Trần gắp đồ ăn liên tục vào bát cho Tuấn.

- Con ăn nhiều vào, nhìn con xanh xao quá.

Tuấn vẫn cúi gằm xuống bát mà ăn, cậu chưa quen cuộc sống mới và cậu chưa thể gọi chú Trần là ba được. Còn cả bé Hạ Linh cũng vậy. Tuấn ghét cô ra mặt.

Đi học về, Tuấn đều nhốt mình trong phòng không giao tiếp với ai. Bé Linh lúc đầu thấy sợ Tuấn nhưng cô không ngần ngại mà chủ động tiếp xúc với anh. Ba mẹ Linh đi làm cả ngày nên cũng ít khi ở nhà. Chỉ có Tuấn, Linh và bà vú nuôi ở nhà. Đến bữa cơm, Linh thường ngồi gần anh Tuấn rồi gắp đồ ăn ngon vào bát cho anh. Còn Tuấn chẳng nói chẳng rằng gì, nhiều khi còn lườm Linh nhưng cô bé cứ ngây thơ mà vẫn bám theo anh.

- Anh Tuấn ăn dưa đi, ngọt lắm.

Linh đưa một miếng dưa hấu đỏ mọng lên nhưng Tuấn hất tay cô bé ra. Miếng dưa rơi xuống đất. Linh vội vàng nhặt miếng dưa lên để vào bát rồi lấy miếng khác đưa cho Tuấn.

- Ba mẹ nói đồ ăn không được bỏ, tội lắm đó. Còn nhiều em bé ngoài kia không có đồ để ăn đâu ạ.

- Anh Tuấn ăn đi, dưa này mẹ mới mua đó ngọt lắm.

Tuấn nhìn Linh rồi khẽ cầm miếng dưa đưa lên miệng cắn. Đúng là bé Linh tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện. Cô được sống trong gia đình giàu có nhưng tính tình không hề chảnh choẹ khó gần tẹo nào, trái lại cô rất mến anh trai của mình.

Tuấn ra siêu thị sách tính mua mấy quyển sách cậu cần. Linh cứ lẽo đẽo theo cậu nhưng sợ anh trai mắng nên cô bé chỉ đi lầm lũi phía sau. Linh bước lên thềm bị vấp mà ngã nhào xuống đất. Tiếng kêu của Linh làm Tuấn dừng lại quay về phía sau.

- A....a...

Tuấn chạy lại chỗ Linh bị ngã, tay phủ bụi còn dính trên váy của em rồi xoa xoa vết thương đã bị xước và chảy máu.

- Có sao không em?

- Em đau lắm anh Tuấn...

- Ừ.... Lên lưng anh cõng về nhà bôi thuốc nào.

Linh leo lên lưng anh rồi được Tuấn cõng về nhà. Về tới nhà, Tuấn vội lấy hộp cứu thương trong tủ ra rồi lấy nước sát trùng rửa vết thương cho Linh. Cô bé bị xót nên mặt nhăn nhó, thi thoảng rít rít hơi xuýt xoa. Tuấn nhẹ nhàng thổi phù phù cho Linh bớt đau rồi lấy băng gâu dán vết thương lại.

- Con gái mà để lại xẹo là xấu lắm. Lần sau em đi đứng cẩn thận nha.

Bé Linh cười típ mắt, đầu gật gật. Đây là lần đầu tiên anh trai của cô chịu mở lòng và nói chuyện với cô. Linh phụng phịu

- Em hết đau, lát anh cho em đi mua sách với anh nhé. Tối anh đọc sách cho em nghe nữa. Em thích nghe anh đọc sách.

Tuấn gật đầu cười với Linh

- Ừ.... Lát anh dẫn em đi.

Linh rất vui vì cô có thêm một người anh trai để cô chơi cùng mỗi khi ba mẹ vắng nhà. Kể từ sau lần đó, Tuấn và Linh đã thân thiết hơn. Cứ về đến nhà là Linh lại theo Tuấn. Có bé Linh trò chuyện, Tuấn cũng vơi đi nỗi nhớ nhà phần nào. Cậu thường hay kể cho Linh nghe về em trai của mình. Tuấn dường như rất tự hào về bé Khang, mỗi lần kể cho em Linh nghe là giọng của Tuấn tràn đầy sinh lực. Linh nghe rất chăm chú, tuy không hiểu được hết mọi chuyện anh Tuấn kể nhưng cô rất thích nghe mỗi khi anh trai mình kể về bé Khang.

Linh còn bắt anh Tuấn buộc tóc cho cô.

Đi học, mỗi khi Linh bị bạn bè bắt nạt cô đều về mách anh Tuấn và anh trai của cô sẽ trị cho chúng 1 bài học vì tội dám trêu chọc em gái của anh. Có hôm, Tuấn đánh nhau với người ta xây xước hết cả người vì dám bắt nạt em gái anh.

Cứ như thế mà Tuấn và Linh lớn lên cùng nhau. Tình cảm anh em càng ngày càng khăng khít không rời. Tuấn đi đâu kể cả là đi chơi với đám bạn thân anh cũng dẫn cô theo. Linh theo Tuấn như hình với bóng đến nỗi nếu như người ngoài nhìn vào họ cứ nghĩ Tuấn và Linh là 1 cặp chứ không phải là anh em.

Còn về bé Khang. Ở trại trẻ mồ côi, bé Bình An ít khi nói chuyện với ai. Lúc đầu, mọi người sợ bé bị trầm cảm nên có cho đi khám ở bệnh viên huyện. Mẹ Hạnh cũng tìm hiểu trên mạng, quyết định cho bé An đi học lớp mẫu giáo ở làng để bé có cơ hội tiếp xúc với các bạn cùng trang lứa. Vì vậy tạo nên môi trường để bé mở lòng hơn. Mẹ Hạnh cũng cố gắng đi làm để chèo lái trại trẻ và nuôi nấng những đứa trẻ ở đây được học hành đàng hoàng. Các mạnh thường quân cũng hay lui tới tiếp thêm chút gạo, chút sữa giúp những đứa trẻ này lớn lên.

Bé Bình An ngày nào giờ đã là chàng trai 18 tuổi. Trong suốt những năm học, cậu bé luôn đứng top đầu của lớp của trường và đạt nhiều huy chương trong các cuộc thi từ trường đến huyện tỉnh. Đặc biệt, năm cuối cấp 3 này, Bình An đã đạt huy chương vàng Toán quốc tế và nhận học bổng toàn phần của trường Đại Học hàng đầu ở Anh.

Ngày tiễn chân cậu bé ra sân bay, bà Hạnh rưng rưng nước mắt. Mới ngày nào Bình còn là đứa trẻ, lúc mới đến với ngôi nhà của mẹ Hạnh, cậu cứ khóc suốt và chỉ đòi ba không thôi. Mẹ Hạnh thật tự hào về cậu bé, Bình là niềm hi vọng và động lực để các em ở trại trẻ mồ côi noi gương. Giọng của cậu nghẹn ngào, tay vẫn nắm chặt bàn tay thô ráp của mẹ Hạnh

- Con đi học hỏi vài năm rồi sẽ kiếm tiền đỡ mẹ nuôi các em khôn lớn.

Bà Hạnh gật đầu, mắt đã nhoè lệ. Em Trang đứng gần đó cũng khóc theo.

- Anh Bình đi mạnh khoẻ, nhớ điện về cho các em ở nhà nhé. Em Trang nhớ anh nhiều lắm.

- Ừ, anh biết rồi. Em Trang ở nhà thay anh chăm sóc mẹ và các em thay anh nha.

Cuộc chia tay bịn rịn mãi không ai muốn buông tay. Mãi đến khi tiếng phát thanh của lễ tân thông báo chuyến bay sắp khởi hành, bà Hạnh mới đứng dậy ôm chặt lấy thằng nhỏ và chào tạm biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.