Yêu Hơn Cả Bầu Trời

Chương 1




YÊU HƠN CẢ BẦU TRỜI

#yeuhoncabautroi

Chương 1

Phong là anh sinh viên năm 3 khoa xây dựng trường Đại Học Xây Dựng còn Hoa là cô sinh viên khoa kinh tế cùng khoá với Phong. Họ đã có 1 tình yêu đẹp thời sinh viên, yêu hết mình mà không toan tính.

Ra trường, Phong được nhận vào công ty lớn tại thành phố. Với tấm bằng loại ưu nên mức lương khởi điểm của cậu cũng cao hơn hẳn so với các đồng nghiệp khác. Hoa ra trường cũng ở lại thành phố, cô hiện là kế toán cho 1 công ty thương mại. Công việc cũng khá nhàn nhã.

Cả 2 đã bàn đến việc về quê của Hoa để Phong nói chuyện với ba mẹ cô về chuyện của 2 đứa. Anh tính sẽ xin phép cưới Hoa vào năm sau. Tuy Phong là trẻ mồ côi nhưng lại được ăn học tử tế, hiện đã có công việc với mức lương khá nên tuy ba mẹ Hoa có khó tính trong việc kén chọn rể thì cô cũng tin chắc rằng Phong sẽ lọt vào mắt của ba mẹ cô.

Phong và Hoa đã quan hệ trước hôn nhân. Do 1 lần bất cẩn, Hoa đã có bầu ngoài mong muốn. Cô khá hoang mang nhưng Phong đã chấn an cô và hứa sẽ về nhà thưa chuyện với ba mẹ cô hỏi cưới cô làm vợ. Cái thai nay đã được 6 tuần tuổi.

Dưới cái nắng oi ả của tháng 6, chiếc xe máy dừng lại tại 1 căn nhà trắng cao tầng, cổng sắt cao 4 cánh đóng kín. Phong tháo mũ bảo hiểm nhìn vào phía trong. Nhìn xung quanh các ngôi nhà ở đây, anh biết nhà Hoa cũng thuộc hàng giàu có nhất nhì khu này. Hoa vừa bước xuống giọng eo éo gọi người làm.

- Chị Ban.....mở cổng.

1 lát sau, 1 chị dáng người tròn trịa khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn, mặc bộ đồ thùng thình chạy ra. Thấy Hoa, chị liền nở nụ cười phúc hậu giọng nói lớn.

- Bà chủ, cô Hoa về ạ...

Phong được Hoa dẫn vào trong, sau khi rửa chân tay mặt mũi dưới sân giếng thì anh được chị Ban dẫn lên phòng khách. Trong phòng, không khí có chút ngột ngạt khiến Phong lo lắng. Hoa đang ngồi sát mẹ của cô ấy, ánh mắt có chút nước như vừa khóc xong. Mẹ cô không thèm nhìn anh mà nhìn ra phía ngoài. Ba cô ngồi ghế đối diện, tay cầm tờ báo đọc như không có chuyện gì xảy ra. Anh khẽ ngồi xuống ghế, mẹ anh mở lời trước

- Tôi vừa nghe cái Hoa nó kể về việc của 2 đứa. Nhưng quan điểm của vợ chồng tôi là chưa muốn cái Hoa lấy chồng vì nó vừa mới ra trường, chưa báo hiếu gì cho cha mẹ nên không thể nào mà bị anh cuỗm đi như vậy được.

- Đàng này, anh lại là trẻ mồ côi không cha không mẹ, anh chưa có gì trong tay cả. Lấy nó về anh nuôi vợ con anh thế nào. Cái Hoa từ bé đến giờ việc gì cũng không phải lo đến, giờ đùng 1 cái lại bảo nó đi lấy chồng. Theo anh mà khổ thế....nó làm sao mà chịu được.

- Nên là tôi tính,...cái thai tạm thời tôi sẽ đưa nó đi giải quyết. Tương lai nếu anh có đủ khả năng lo được cho nó thì tôi sẽ gả.

Nghe đến đây, Phong như bị ai đó đâm vào tim mình. Giọt máu của anh còn chưa được hình thành thì làm sao lại có thể dứt bỏ nó được. Hoa khóc thành tiếng, tay nắm chặt lấy tay mẹ mà cầu xin.

- Con xin mẹ đồng ý cho con và anh Phong. Khổ thế nào con cũng chịu được.

Bốp.....

- Mày ngu lắm con, mẹ cho mày ăn học đàng hoàng lại quàng phải thằng không cha không mẹ, trong tay cái gì cũng phải lo.

Tiếng tát mạnh của mẹ Hoa làm má cô ửng đỏ, Phong thấy vậy liền chạy tới đỡ lấy cô ánh mắt nhìn Hoa đau xót. Giọng mẹ Hoa vẫn đay nghiến từng từ.

- Mày nhìn con nhà bà Hoà bên kia kìa, học hết cấp 3, lấy chồng Tây giàu nứt vách kia kìa. Hàng tháng gửi tiền cho ba mẹ nó tiêu không hết. Chứ cái thứ này..... chắc chỉ bòn thêm nhà này thôi chứ yêu đương gì mày.

Ánh mắt mẹ Hoa thể hiện sự khinh bỉ Phong ra mặt. Anh biết, Hoa là con nhà giàu lại xinh đẹp. Đúng là về gia thế, anh không thể xứng với cô nhưng anh yêu Hoa thật lòng và muốn ở bên cạnh cô để chăm sóc và là chỗ dựa cho Hoa cả cuộc đời này. Phong thấy tình thế căng thẳng, anh nhìn ba của Hoa rồi nhìn mẹ cô, anh quỳ gối xuống đất, tay vẫn nắm chặt tay Hoa mà cầu xin.

- Con xin cô đừng làm hại đến con của cháu. Nó không có tội tình gì cả, con yêu Hoa.... Con xin cô hãy tác thành cho chúng cháu. Cháu hứa sẽ cố gắng kiếm tiền để lo cho Hoa và đứa trẻ. Cháu xin cô.....

Mắt Phong rơm rớm, khuôn mặt nhìn thật đáng thương. Ba của Hoa đặt tờ báo xuống bàn, tay bưng ly trà lên nhấp vài ngụm rồi đứng lên nhìn cả 3 lắc đầu nói thản nhiên

- Con Hoa đã đến nước này rồi bà con giữ nó lại làm gì?

- Cứ cho nó khổ đi rồi mới biết nó sướng thế nào.

- Bà chiều nó rồi sinh hư. Đúng là mẹ con giống nhau.

Nói xong ba của Hoa đi lên tầng, còn lại mẹ cô miệng lắp bắp không nói được từ nào. Ánh mắt bà nhìn ông có vẻ tức giận. Lúc đó, Phong cũng không hiểu ý của ông là gì. Mãi về sau anh mới biết, trước kia bà cũng từng vụng trộm với ông rồi có Hoa trước khi cưới và chính bà doạ gia đình ông nếu không cưới thì sẽ đi bỏ đứa bé. Ba của Hoa lúc đó chưa muốn cưới nhưng bị ba mẹ bắt ép lại thêm mẹ Hoa ra sức dùng cái thai để ép buộc ông. Từ đó ba của Hoa cũng không động đến người mẹ của cô cho nên Hoa không có thêm đứa em ruột nào.

Buổi nói chuyện hôm đó kết thúc một cách khá nặng nề. Phong và Hoa ở lại nhà đến hết hôm sau thì xin phép lên thành phố đi làm. Trước khi đi, Hoa nói với mẹ cô

- Con sẽ lấy anh Phong dù cho ba mẹ có đồng ý hay không con cũng mặc kệ.

Mẹ cô biết nếu bỏ đứa bé đi thì mang tội lớn, 2 đứa cũng nhất quyết đến với nhau nên hơn 2 tháng sau đám cưới của Phong và Hoa cũng diễn ra.

Mẹ Hoa yêu cầu Phong phải thuê đội đóng giả làm bố mẹ và họ hàng bên nhà trai tham dự buổi tiệc. Bà sợ mọi người sẽ bán tán dị nghị. Sau khi cưới, bà yêu cầu 2 đứa về ở nhà bà vì Phong chưa có nhà, Hoa thì ốm nghén nên xin nghỉ việc luôn ở nhà bà chăm sóc. Đến khi sinh xong, bé cứng cáp rồi tính tiếp. Lúc đầu, Phong không muốn nhưng vì công việc mà anh phải đi suốt, có khi 2, 3 ngày anh mới về nhà còn Hoa đang trong giai đoạn bầu bí nên anh đành miễn cưỡng đồng ý để Hoa nghỉ việc và về nhà ngoại ở.

Cuối tuần, anh thường về thăm Hoa và con. Có những hôm việc nhiều, kết thúc giờ làm cũng đã 8,9 giờ tối nhưng anh không ngần ngại mà bắt xe cả 2 trăm cây số để về với Hoa. Lần nào về, anh cũng dành làm hết mọi việc chăm sóc Hoa từng tí một như đứa trẻ.

Sau 9 tháng 10 ngày, cuối cùng Hoa cũng sinh được 1 bé trai kháu khỉnh nặng 3,2kg. Thằng bé được đặt tên là Tuấn, giống Phong như hai giọt nước. Vợ sinh nhưng anh cũng chỉ cắt phép được 1 tuần về chăm 2 mẹ con. Sau đó anh đi biền biệt. Hàng tháng, Phong vẫn gửi tiền đều cho ba mẹ vợ tiền sinh hoạt của Hoa, giờ thêm đứa bé gánh nặng đè lên vai của Phong càng nặng. Mỗi lần về, mẹ của Hoa đều móc mỉa anh nhưng anh vẫn cố nhịn để ở lại chăm sóc hai mẹ con.

Tuấn được 1 tuổi thì Phong đưa cả 2 mẹ con Hoa lên thành phố. Hoa tiếp tục đi làm, đứa bé được gửi trường tư thục ngay gần nhà trọ. Phong năm đó chấp nhận đi công tác xa nhà 1 thời gian dài để đổi lại anh có được căn nhà trung cư của công ty với giá chỉ bằng 1 nửa so với thị trường và được trả góp trong vòng 10 năm. Đây là cơ hội lớn nên anh không thể bỏ qua, đổi lại Hoa và con anh sẽ vất vả hơn.

10 năm sau

Vào một buổi chiều những ngày cuối năm. Phong dẫn 2 cậu bé đứng bên đường nhìn về phía khách sạn trước mặt. Anh thở dài rồi nhìn Tuấn, tay anh siết chặt tay đứa trẻ mới 11 tuổi. Trên tay Phong là Khang hơn 3 tuổi là em trai của Tuấn và cũng là đứa con trai thứ 2 của Phong và Hoa. Khang bi bô, tay đưa lên bóp mũi ba mình nói

- Ba... Ba...

Phong dí sát mũi mình vào mặt của Khang âu yếm, giọng lắng xuống như sắp khóc

- Ừ... Ba đây... Ba rất yêu các con.

Ba muốn một lần dứt khoát luôn cho xong để sau này các con cũng không trách được ba. Thực sự là ba đã cố gắng chịu đựng hết sức rồi.

Phong kéo Tuấn đến quán nước gần đó ngồi chờ Hoa. Anh đi làm về được chị hàng xóm nói là gặp vợ anh đi với 1 người đàn ông vào khách sạn này. Phong hay đi theo công trình nên thường xuyên vắng nhà. Đã 1 vài lần anh bắt gặp chuyện Hoa đi cặp bồ nhưng cô ấy đều xin tha thứ và hứa là sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Lần nào anh về cũng được các chị hàng xóm kể lại là Hoa thường xuyên đi chơi về rất khuya, ăn mặc có chút phản cảm còn thằng Khang có khi ngủ lại với bà trông trẻ. Tuấn tuy lớn hơn nhưng thường xuyên phải ở nhà một mình, tự đi học tự lo liệu mọi việc. Nhưng được cái, Tuấn rất chăm học, thành tích của Tuấn gần như tuyệt đối nhất trường nên Phong cũng có phần yên tâm.

Chút gió lạnh xoa khắp mặt Phong khiến mắt anh cay cay. Tuấn ngồi im nãy giờ không nói lời nào. Nó chắc cũng hiểu ra chuyện gì sắp xảy ra. Chỉ có Khang là vẫn ngây thơ nghịch mấy cái kẹo lạc đặt ở bàn. Khang tuy còn bé nhưng cũng rất ngoan, không khóc nhè hay nũng nịu gì.

Trời đã nhá nhem tối, đã hơn 3 tiếng đồng hồ trôi qua mà Hoa và tên đàn ông kia vẫn chưa ra khỏi khách sạn. Bà bán nước thấy thằng bé kháu khỉnh nên chơi với Khang nãy giờ. Bà nói

- Vợ chồng anh chị được 2 đứa con thích quá. Chắc hẳn anh chị hạnh phúc lắm đây.

Phong nhìn bà ái ngại không trả lời, anh chỉ cười trừ 1 tiếng rồi nhìn sang 2 đứa con của anh mà lòng có chút nhói đau. Bao năm nay anh đã cố gắng để vun đắp cho gia đình, những đứa con của anh có đủ cả ba lẫn mẹ, có được cuộc sống tốt nhất và hơn hết anh không muốn con anh rồi cũng là những đứa trẻ thiếu ba thiếu mẹ. Nếu có li hôn thì chắc chắn Khang sẽ được mẹ nuôi dưỡng còn Tuấn sẽ theo anh. Dù có theo ai thì anh em cũng bị chia thành 2 ngả. Tim anh đau thắt lại như bị ai đó bóp mạnh khiến anh đến khó thở.

Tiếng Tuấn ngân lên

- Ba, mẹ Hoa kìa....

Tay thằng bé chỉ về phía 2 người đang ôm nhau vừa bước ra từ khách sạn.

Hoa đang được 1 tên đàn ông cao to ôm chặt lấy eo bước đi từ phía lễ tân ra. Phong vội trả tiền bà chủ quán nước rồi bế Khang lên. Tay rút điện thoại ra gọi cho vợ. Phải đến cuộc thứ 2, Hoa mới chịu nghe máy. Giọng cô gắt lên

- Anh nói đi, em đang bận việc.

- Em đang ở công ty à?

- Thế anh nghĩ em đang làm việc ở đâu? Không ở công ty thì ở ngoài đường à?

Giọng Phong vẫn nhẹ nhàng, anh vẫn cố gắng bình tĩnh

- Vậy em nhìn qua bên kia đường đi. Ba bố con anh đang chờ.

Hoa tròn mắt rồi nhìn sang bên kia đường. Phong dẫn 2 đứa con đến trước mặt Hoa và tình nhân của cô. Giọng Phong trầm xuống.

- Chúng ta về nhà rồi nói chuyện.

Mặt Hoa cắt không ra giọt máu, cô biết sự tức giận của Phong đã lên đến đỉnh điểm. Tình nhân của Hoa mặt giang hồ, tháo cặp kính đen ra khỏi mắt rồi chỉ tay vào mặt Phong quát

- Mày là thằng nào? Mày có quyền gì mà đòi người của tao?

Phong mặt lạnh lùng nhìn anh ta, 2 hàm răng nghiến chặt rồi nhẹ nhàng đặt Khang sang tay Tuấn bế, tay anh nắm thành nắm đấm thật chặt đến nỗi gân xanh nổi lên như dây điện chằng chịt, khoé mắt giật giật mấy cái rồi anh vung tay thật mạnh đấm vào mặt tên tình nhân của vợ. Phong quát

- Là vợ tao..... Thằng chó....

Hắn ta ngã nhào xuống đất, Hoa vội vàng chạy đến xuýt xoa rồi nhìn Phong với ánh mắt căm hận. Cô hét lên

- Anh làm cái gì vậy?

Phong không thèm nhìn Hoa lấy 1 cái, anh quay sang bế Khang lên tay rồi nói với Tuấn.

- Ba con mình về thôi.

Tuấn quay sang nhìn ba nó rồi lại nhìn mẹ nó. Một đứa trẻ 11 tuổi có lẽ cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra với gia đình của nó. Tuấn biết mẹ cậu đã cặp bồ với nhiều người nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên cậu thấy ba của mình tức giận mà đánh người như thế. Tuấn bước theo ba mà lòng hoang mang không sao tả nổi, nó đi vài bước thì ngoái đầu lại nhìn mẹ nó rồi nói.

- Mẹ, mẹ về với ba con con đi.

Tuấn níu tay ba lại, Khang nhìn mẹ nó cũng gọi theo, giọng ngọng líu ngọng lo

- Mẹ....mẹ....về......ba...ba....

Phong không thể kìm lòng, 2 đứa con của anh còn quá nhỏ đã phải chịu cảnh mất mát này. Anh ngẩng mặt lên trời để ngăn những giọt nước mắt lăn xuống. Phong cố gắng nuốt nỗi tức giận và thất vọng xuống, anh quay sang nhìn Hoa như 1 sự ban ơn cuối cùng.

- Cô về nhà chứ?

Hoa nhìn anh, ánh mắt từ trước đến nay Phong nhìn cô lúc nào cũng dịu dàng và chân thành nhất. Anh và cô đã từng có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, có anh có em và con. Nhưng cuộc sống này quá khắc nghiệt đã đẩy Hoa vào con đường lầm lỡ, Phong thì đi biền biệt cũng chỉ mong lo cho Hoa và các con có cuộc sống đủ đầy nhất.

Cô gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại trên gò má trắng hồng của cô, gã nhân tình đã đứng dậy và ôm cô vào lòng. Hắn thì thầm

- Em lại tính về với cái máng lợn cũ hay sao?

Câu nói đó khiến Hoa bừng tỉnh, cô hét lên

- Tôi sẽ không về cái gia đình đó nữa. Không bao giờ. Anh là thằng đàn ông không lo nổi cuộc sống của vợ con. Anh có biết, theo anh tôi khó khăn như thế nào không? Tôi không phải là tuýt người thích sự chờ đợi. Chờ đợi từng bữa cơm muộn vì anh bận công việc, chờ đợi anh mỗi đêm khi anh đi công tác xa nhà. Anh có biết tôi cô đơn lắm không? Mỗi lần về nhà, anh dành cho tôi được bao nhiêu phần trong tim anh, tất cả anh dành hết cho bọn nhóc đó.

Phong rút trong túi áo ra tờ đơn li hôn anh đã kí sẵn đưa trước mặt Hoa. Anh lạnh lùng

- Vậy chúng ta li hôn đi. Tất cả tài sản là của cô, tôi sẽ nuôi 2 con.

Hoa nhìn Phong vài giây rồi giật lấy tờ giấy, lấy bút trong túi xách kí xẹc 1 cái rồi đưa trả lại cho Phong. Cô quát

- Tôi sẽ nuôi bé Khang. Anh không được phép mang 2 đứa đi. Dù sao cũng là công tôi mang nặng đẻ đau.

- Cô không xứng đáng làm mẹ chúng.

Hoa gằn giọng

- Chúng ta sẽ gặp nhau ở toà.

Nói xong, Hoa quay người ôm chặt lấy eo của gã tình nhân rồi bước lên xe đi mất. Phong và 2 đứa con vẫn đứng đó, anh không biết phải suy nghĩ như thế nào về những điều Hoa vừa nói. Anh đã cố gắng bao năm qua để cô và các con được sung sướng nhưng nào ngờ đó lại là gánh nặng đối với cô ấy. Là anh đã sai sao, chính anh đã đẩy Hoa đến con đường này sao?

Phong lẳng lặng dắt theo Tuấn về nhà. Căn nhà là cả bao nhiêu sự vất vả cố gắng và hi sinh của anh để có được. Anh cũng đã cố gắng vun đắp cho gia đình nhỏ bé này nhưng có lẽ là không đủ và không thể đáp ứng được những yêu cầu của Hoa.

Bữa tối hôm nay chỉ có rau luộc và món trứng tráng, chỉ có 3 ba con ngồi bên mâm cơm. Tuấn hiểu chuyện vừa ăn vừa chơi với em, thi thoảng lại đút cho Khang ăn 1 thìa cơm chan nước rau luộc. Khang rất ngoan nên cũng không quấy ba và làm khó anh, nó há miệng ăn thun thút. Thi thoảng nó chạy ra ôm cổ anh rồi véo mũi, tai hay má của Tuấn. Phong ngồi nhìn mâm cơm và 2 đứa con thơ mà cổ họng thấy mặn chát, anh đưa lon bia lên uống ừng ực. Giờ này anh cũng không còn tâm trí đâu mà nuốt được mấy thứ này xuống. Một vài lon bia đã bị anh uống cạn lăn lông lốc. Sau khi ăn xong, Tuấn khẽ bê mân đi rửa và dọn dẹp chỗ của Phong ngồi.

Anh khẽ nói

- Ba xin lỗi các con.... Ba thực sự xin lỗi....

Tuấn vòng qua cổ ba mình, giọng run run.

- Ba đừng khóc, con và em Khang sẽ luôn ở bên cạnh ba.

Phong cười nhẹ, đặt bàn tay thô ráp của mình lên tay Tuấn ấm áp

- Các con là động lực duy nhất của ba lúc này. Nếu ba mẹ ly hôn thì có thể con sẽ không được ở cùng em Khang nữa. Nhưng ba sẽ cố gắng thuyết phục toà để được nuôi 2 anh em.

Phong ôm lấy Tuấn vuốt ve, Khang chạy lon ton từ giường ra ôm lấy Phong rồi lắp bắp

- Ba....bế Khang....bế....

Phong nhấc bổng Khang lên đưa cậu bé vào giường, bé chơi với anh 1 lúc rồi lăn ra ngủ, 1 lát sau thì Tuấn cũng chui vào chăn ôm lấy bé Khang ngủ.

Đứng ngoài hiên, Phong dụi tàn thuốc lá xuống, ánh mắt nhìn về phía ánh sáng nhấp nháy phía xa buồn phiền. Không biết rồi đây anh và các con sẽ ra sao, còn tương lai của chúng nó nữa.

Từ đêm đó, Hoa không về lại căn nhà của mình, cô đi đâu với ai Phong cũng không quan tâm. Tết năm đó, trong căn nhà vẫn tiếng cười vang của Khang ngây thơ, vẫn tiếng Tuấn chơi với em nhưng không khí không được như mọi năm. Mùng 2 Tết, Phong đưa 2 con về ông bà ngoại chơi nhưng lúc đó anh cũng mới biết là Hoa cũng không có ở đó. Mẹ Hoa lên tiếng

- Cái Hoa biệt tăm cấm có thấy gọi về cho tao câu nào. Giờ này nó ở đâu?

Phong cũng không quá bất ngờ, anh chậm rãi trả lời mẹ vợ

- Con cũng không biết cô ấy đang ở đâu. Hoa không về nhà ạ?

Mẹ Hoa gào khóc tay đập liên hồi vào lưng anh.

- Mày là thằng chồng vô tâm.... Con gái tao thật vô phước mà.... Đến vợ anh ở đâu anh cũng không quan tâm thì anh có xứng đáng làm chồng không?

Giọng ba của Hoa từ trong nhà vang ra

- Cũng tại con bà mà ra, tự nó chuốc lấy chứ ai bắt ép nó.

- Tự làm thì tự chịu đi.

Ông cầm điện thoại lên gọi cho Hoa.... Mãi không thấy ai cầm máy. Tức giận, ông đập mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà vỡ vụn

- Đến ba mẹ nó gọi, nó còn không thèm nghe thì cái thằng vô dụng này nó coi ra cái gì.

- Cút hết đi....

Phong chết lặng, tay anh ôm chặt lấy 2 đứa con thơ rồi chở về thành phố. Anh có thưa chuyện của 2 vợ chồng anh cho ba mẹ vợ nghe và anh cũng nói rằng lần này anh sẽ đưa đơn ly hôn.

6 tháng sau, toà án gọi cả Phong và Hoa lên để giải quyết ly hôn giữa 2 người.

Hôm nay, tại toà án Phong và Hoa đã chính thức không cùng đi chung 1 con đường, họ chính thức trở thành người xa lạ sau 12 năm nên nghĩa vợ chồng. Phong nói hết nước hết cái để xin được nuôi bé Khang nhưng toà án và Hoa không chịu. Khang còn quá nhỏ cần bàn tay chăm sóc của mẹ nên cậu bé được toà đồng ý cho Hoa nuôi dưỡng. Còn Tuấn sẽ theo ba.

Ngoài cổng của toà án, Khang đang trên tay của Phong thì bị bà ngoại giật lấy. Cậu bé sợ hãi khóc ré lên, chỉ trực trườn người xuống theo ba nhưng không được. Nước mắt nước mũi chảy ra hết khuôn mặt ngây thơ của Khang khiến trái tim Phong vỡ vụn. Khang cố hô hấp rồi gọi theo ba

- Ba....ba....bế Khang.....

Mẹ Hoa nhìn Phong cảnh cáo

- Khang sẽ về bà ngoại chăm, mỗi tháng anh lo mà gửi tiền chu cấp nuôi dưỡng nó.

Nói xong thì Hoa cũng dắt xe ra đến cổng. Cô cũng không thèm nhìn anh cũng chẳng níu kéo gì Tuấn. Dù sao, Tuấn cũng là kết quả đầu tiên của tình yêu giữa anh và Hoa. Từ lâu cô cũng không quan tâm chăm sóc gì Tuấn nên tình cảm mẹ con cũng lạnh nhạt đi nhiều. Cô thấy Khang khóc trong vòng tay của bà ngoại nên hối mẹ mình.

- Mẹ lên xe đi, chúng ta về.

Tuấn đứng đó, mắt đã đỏ au nhưng cậu vẫn cố tỏ ra cứng rắn. Lúc này cậu mới gọi tên em trai mình

- Bé Khang.... Bà ngoại, bà cho con bế em 1 lần nữa ạ.

Phong ôm Tuấn vào lòng, anh biết nó cũng rất yêu và thương bé Khang. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, bảo dứt là dứt sao được.

Hoa thấy vậy liền gắt

- Mẹ lên xe đi, nhanh lên...

Nói xong bà leo lên xe rồi Hoa phóng xe đi thẳng, vệt khói đen mờ ảo hiện ra trước cặp kính đã mờ của Phong khiến tâm trí anh trùng xuống. Tất cả đã đặt dấu chấm hết cho một cuộc tình mà anh đã luôn hi vọng sẽ được hạnh phúc mãi mãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.