Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 48: Ảo cảnh




Edit: V.O

"Đi theo ta." Lão phu nhân nửa nâng người dậy, vung tay áo với ta: "Nói thử xem, hai bằng hữu của ngươi có hình dạng thế nào?"

"Đa tạ tiền bối." Trong lòng ta mừng rỡ, rõ ràng lão bà bà này hết sức quen thuộc nơi này, có sự giúp đỡ của nàng, rốt cuộc cũng có hy vọng: "Một nữ tử áo trắng, còn có chút lợi hại, một người còn lại là nhi tử của Nghiêm thái sư, tướng mạo bất phàm, nhìn một cái là nhận ra." Ta vội vàng nói.

"À?" Lão phu nhân cau mày suy tư một lúc: "Bản thân ta cũng có chút ấn tượng với hai người này, nhưng không giống như ngươi nói. Lúc nữ tử đó vào cũng chỉ còn kéo một hơi tàn, về phần nam nhân kia, ấn đường biến thành màu đen, sắc mặt không tốt lắm, cũng là tướng yểu mệnh không sống được mấy ngày." Nàng chậm rãi nói, chỉ là ta nghe thấy, lại càng nóng lòng.

"Tiền bối, hai người bọn họ được phát hiện ở đâu?" Ta lo lắng hỏi.

"Ta nhớ xem..." Nàng nhìn chằm chằm ta, đứng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Ta nhớ hình như bọn họ bị giải đến Âm Thủ Môn."

"Kính xin tiền bối dẫn ta đi cứu người, vãn bối tất sẽ báo đáp ơn cứu giúp của tiền bối." Ta nào biết Âm Thủ Môn gì, nơi này rất quái đản, vẫn phải dựa vào lão bà bà này mới được.

"Cái gì cám ơn với không cám ơn." Lão phu nhân trợn mắt nhìn ta: "Muốn cứu người? Có thể, nhưng ngươi tốt nhất phải chuẩn bị tâm tư, chỗ kia, ta nhớ đó là vùng tử khí nặng nhất Địa cung, phần lớn người đến đó cũng không có đường sống." Lão phu nhân dẫn ta đi sâu vào Địa cung.

"Cho dù thế nào, vẫn phải xác nhận một lần mới được." Ta lên tiếng.

"Xem ra ngươi cũng có mấy phần chân thật, có muốn lạy lão bà tử ta làm thầy không?"Lão phu nhân đi phía trước, đột nhiên giọng nói không run rẩy, hỏi.

"Ý tốt của tiền bối, lòng ta nhận." Ta uyển chuyển từ chối, lại cảnh giác mấy phần, không biết người này đang nghĩ gì, biết người biết mặt không biết lòng, họa hổ họa bì khó họa cốt, kinh nghiệm này ta đã học được ở kiếp trước.

"Hừ." Lão phu nhân hừ lạnh, lại không nói nữa.

Chúng ta đi song song, có lão phu nhân dẫn đường, cũng không đi vào vùng nguy hiểm gì, lối cũng rất dễ đi. Thấy lão phu nhân quen thuộc cửa nẻo, hiển nhiên không biết đã ở chỗ này bao lâu, lại là nguyên nhân gì, khiến nàng oán hận Hồ Mị Nhi như thế, hơn nữa giúp ta giải độc, chẳng lẽ thật là có mưu đồ khác.

"Tiếp tục đi tới trước, chính là Âm Thủ Môn." Đột nhiên lão phu nhân ngừng lại, vươn tay khô cằn, chỉ chỉ lối đi tối đen, nói: "Ngươi đi vào phải chú ý ngậm chặt miệng, không nói một câu, nếu bị đưa vào ảo cảnh, sợ rằng muốn ra sẽ khó khăn."

"Ảo cảnh?" Ta nắm chặt tay.

"Đúng, người chết ở bên trong đâu chỉ ngàn vạn, oán khí cũng cực kỳ khủng bố, bọn họ sẽ xâm lấn thân thể của ngươi, phân chia, chỉ sợ sẽ bị đoạt xá, vì cái mạng nhỏ của ngươi, nên ngoan ngoãn nghe lời của ta đi. Thấy bằng hữu của ngươi ở bên trong, cũng đừng nói, dẫn ra là được." Lão phu nhân giải thích,không biết vươn tay để thứ gì lên người ta, chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, thoải mái rất nhiều.

"Nơi này, ta sẽ không vào. Ngươi có thể ra ngoài thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi, cũng đừng uổng công ta cứu ngươi." Lão phu nhân ngồi ở trên tảng đá lớn, ta chờ ngươi ở đây, bây giờ thời gian không còn dư lại bao lâu, nắm chặt thời gian đi." Nàng nói xong rồi nhắm mắt lại, thật đúng là không để ý ta một phần.

Ta nuốt nước bọt, bây giờ vào đi thôi. Một hơi vọt vào sơn động tối đen.

Ở ngoài động thoạt nhìn bên trong là sương dày lượn lờ, đi vào lại phát hiện bốn phía chỉ là đám sương nhàn nhạt vờn quanh, có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, chỉ không thấy rõnơi xa, chỉ có thể thấy gần. Tìm người dưới tình huống thế này, đúng là không ít phiền phức, lại không thể lên tiếng. Ta tìm kiếm khắp nơi.

Trượt chân, ta vươn tay, giật mình, rồi kéo lấy vật thể gần người, cúi đầu nhìn xuống dưới, vẫn là màu trắng, đều là xương màu trắng, có cái đã ố vàng, có cái còn dính máu. Ta bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện, tay nắm được một tấm vải, ta quay mặt nhìn sang, là một người!

Dường như người này thất thần, mắt trống rỗng, mặc dù nhìn chằm chằm ta, nhưng lại như không nhìn ta. Ta buông tay ra, cũng không thấy hắn có bất kỳ hành động gì. Ta không lên tiếng, cũng không có ý định chọc phiền phức gì, đứng lên muốn đi, nhưng người nọ vội vàng tiến đến gần ta, giọng truyền tới: "Hoàng thượng, oan uổng. . ."

Mắt ta trợn thật lớn, lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, tại sao người này có thể nói chuyện? Lần này ta tỉ mỉ quan sát hắn, người này mặc trường sam màu tím, đầu đội mũ quan, chân mang giày quan, mặc dù sắc mặt trắng bệch, lại có thể thấy được người này không giống người bình thường, giống như là đại thần trong triều.

"Hoàng thượng, oan uổng, sao thần lại ăn thịt người. . .hoàng thượng, thần không phải là yêu quái. . ." Hắn nhắc đi nhắc lại, nói lảm nhảm với ta. Đột nhiên con ngươi trợn trắng, giọng nói bén nhọn: "Là ngươi! Hồ yêu, ngươi hại chết hơn trăm miệng trên dưới cả nhà ta, để mạng lại. . .trả mạng con ta. . ." Hắn xông tới ta, tốc độ tăng vọt gấp đôi.

Ta ân cần thăm hỏi Hồ Mị Nhi chết tiệt nọ hơn vạn lần trong lòng, vừa tránh thoát người nọ tấn công, xoay người chạy thật xa, cho đến khi bóng dáng của người nọ mơ hồ ở trong sương trắng lần nữa. Mặc dù ta có năng lực giết hắn, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng nhìn tình huống của hắn hình như cũng chết oan, nhưng chẳng biết tại sao ở chỗ này.

Lần này ta lại bị lạc ở trong sương mù, nhìn thấy bóng người mơ hồtrước mặt, vừa cảnh giác vừa đến gần, thân hình người nọ rất giống Lan Cốc.

Một cái tay không nhanh không chậm vịn vai ta. Ta xoay người đánh một chưởng, lúc ta định thần nhìn lại, phát hiện dáng vẻ người đến, nhất thời ngừng lại.

Hòa thượng? Sao hắn lại ở đây?

"Tiểu Thanh." Hắn lên tiếng gọi ta.

"Sao ngươi lại ở đây?" Ta cau mày lên tiếng, một giây kế tiếp lại nhớ tới lão phu nhân nói không thể nói chuyện, nhất thời ngậm miệng lại.

"Ngươi chỉ là một vật thay thế, có tư cách gì quản ta ở đâu chứ." Hòa thượng nhẹ nhàng nói, tổn thương ta như lưỡi dao sắc bén. Ta nhìn chằm chằm hắn, cũng không lên tiếng.

"Ngươi đang nghĩ ta có phải ảo cảnh hay không?" Trên mặt hắn lộ ra một tia giễu cợt: "Ta chính là ảo cảnh. Nhưng ta là ảo cảnh trong lòng ngươi. Không phải ngươi luôn nghĩ về dáng vẻ người này, bây giờ ta ở trước mặt ngươi, chỉ sợ lời nói ra cũng là sự thật ngươi mong muốn."

"Ban đầu ta không có nửa phần tình cảm với ngươi, chỉ là trời đất xui khiến, trời đất xui khiến ngộ nhận, hiện giờ tất cả đã trở lại quỹ đạo, ngươi sống hay chết có liên quan gì đến ta?"

"Ngươi trừng như vậy ta làm gì? Ta nói không đúng sao? Đây vốn chính là sự thật, ta là ai, ta là cao tăng đắc đạo, sao lại có thể có dây mơ rễ má gì với loại xà yêu như ngươi, cho dù ta không phải là Pháp Hải, người ta thích cũng không phải là ngươi, ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa." Vẻ ngoài ảo cảnh này làm lòng ta hoảng hốt, nói hết mỗi một câu nói ta sợ nhất, đây không phải là sự thật, dĩ nhiên ta biết, đây không nhất định là thật, nhưng thân thể lại tức giận đến run rẩy, chẳng biết từ lúc nào, bàn tay của ta đã ngưng tụ phép, chỉ tại lằn ranh tâm tình sụp đổ.

Ta chỉ nghe hắn nói: "Ngươi giết ta đi, cho dù ta chết cũng sẽ không có nửa phần tâm tình với ngươi." Thân thể của ta đã động, hung hăng bóp chặt cổ của hắn, ép ngã xuống đất: "Đã như vậy, ngươi hãy đi chết đi." Ta cười lạnh, nâng một cái tay khác lên, nhắm ngay đầu của hắn đập xuống.

"Tiểu Thanh. Dừng lại, mau dừng lại." Ta nghe có người yếu ớt gọi tên của ta. Là ai, ta nháy mắt mấy cái, tay chậm vài phần.

"Tiểu Thanh, bỏ tay ra, Lan Cốc đã không chịu nổi." Giọng nói kia rất quen thuộc, một nửa đầu ta trống không giống như dịch thể, Lan Cốc? Ta nhíu mày, đúng, bây giờ không phải là lúc ra tay.

Ta thu động tác lại, chỉ đột nhiên cảm thấy sương trắng bên cạnh quay cuồng, sau đó tản đi rất nhiều, bên cạnh lại có thêm một người, người này không phải ai khác, chính là Nghiêm Lộ Thành ta tìm kiếm. Thấy ta ngạc nhiên, hắn lắc đầu, ý bảo ta đừng nói nữa, lại dùng ngón tay chỉ bên cạnh ta, ta cúi đầu nhìn sang, nhất thời cảm thấy có chút sợ hãi.

Quần áo màu trắng của Lan Cốc lúc này đã loang lổ vết máu, dấu vết rõ ràng trên cổ nàng muốn làm ta bỏ qua cũng là không thể nào. Chẳng lẽ, ngay từ ban đầu, ta đã ra tay với Lan Cốc? Ta nghĩ lại tất cả những chuyện mới vừa rồi, cảm thấy nếu Lộ Thành không lên tiếng ngăn cản, chỉ sợ có thể ta sẽ tự tay giết nàng. . . ảo cảnh này thật ác độc kinh khủng.

Lan Cốc đã hôn mê, hình như tình huống cực kỳ tệ, rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện, ta cho Lộ Thành một ánh mắt, ý bảo hắn theo sát ta, lại tính cõng Lan Cốc.

Nghiêm Lộ Thành vươn tay ôm lấy Lan Cốc, hắn lắc đầu, ý nói hắn có thể giúp, ta cũng không từ chối, gật đầu, khoa tay múa chân hỏi hắn có nhớ lối ra không.

Hắn gật đầu, ý bảo ta đi cùng hắn. Nếu đã tìm được lối ra, vì sao không đi ra, lại chờ ta tới mới động. Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta, cũng không nghĩ sâu hơn, đi theo tới trước.

Bước chân Nghiêm Lộ Thành có chút không thực, mặc dù hắn thoạt nhìn không có ngoại thương gì, nhưng tinh thần uể oải không phấn chấn, ngay từ ban đầu, hắn đã không ngừng đổ mồ hôi, cứ mãi chảy xuống. Ta quan sát giữa hai mày hắn, đúng như lời lão phu nhân nói, ấn đường biến thành màu đen.

Ta đi theo tới trước mấy bước, cứ như vậy một đường không lên tiếng đến chỗ gọi là lối ra.

Rõ ràng ta nhớ lúc vào là một sơn động, nếu nói nơi này là lối ra cũng là một cái cửa gỗ thoạt nhìn cực kỳ cũ rách, hơi thở mục nát tràn ngập, giống như chỉ cần đụng nhẹ, đã vỡ thành bụi bậm.

Ta hỏi thăm Nghiêm Lộ Thành có phải đi lầm đường hay không, hắn lắc đầu, xác định chính là chỗ này. Ta cũng chỉ phải nghe theo lời hắn, đi tới trước, vươn tay đẩy cửa gỗ.

Nhưng nhẹ nhàng "kẽo kẹt" một tiếng, cửa gỗ cũng không hư hại, ngược lại có một lực chấn truyền đến bàn tay ta, sau đó mở ra.

Ta ngẩn người, cảm thấy thắc mắc nhìn Nghiêm Lộ Thành, mà hắn cũng là vẻ mặt lờ mờ nhìn thẳng vào mắt ta, chỉ chỉ chỗ phía sau cửa gỗ đó, cõng Lan Cốc dẫn đầu đi vào.

Ta quay đầu lại nhìn sương trắng phía sau hoàn toàn biến mất gần như không còn, cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo vào, tính thời gian cũng không còn nhiều lắm.

Trước mắt tối đen, cuối cùng cũng có một chút ánh sáng, ta mở trừng hai mắt, thích ứng, lại nghe thấy giọng khàn khàn của lão phu nhân: "Quả thật là có chút bản lĩnh, thật dẫn người ra, ảo cảnh không khống chế tâm hồn của ngươi." Nàng đứng dậy khỏi tảng đá lớn, quan sát Nghiêm Lộ Thành và Lan Cốc: "Đây là bằng hữu của ngươi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.