Yêu Hoặc Cửu Trọng Sơn Tuyết Nguyệt

Chương 2




Năm sau Hán vương đại hôn, muốn xây dựng tẩm cung cho quân vương, dự tính dùng đá Lãnh Nguyệt hiếm thấy làm vật liệu chính. Thiên hạ Đại Chu nơi có đá Lãnh Nguyệt nổi tiếng nhất lại là Tân thành nhỏ bé này, mà nhiều thế hệ Giang gia lại nắm trong tay quyền khai thác đá Lãnh Nguyệt của cả Tân thành này, cho dù lấy quyền lực của Hán vương cũng phải tự mình xuất tiền ra mua. Lần này cần một lượng lớn vì vậy mới tạm thời tuyển người, chuẩn bị ngày đêm đẩy nhanh tốc độ khai thác đá để tẩm cung có thể hoàn thành trước đại hôn của Hán vương.

Vì để bố trí nhóm nhân công mới khai thác đá, Giang gia ở dưới chân núi chuyên khai thác đá dựng chòi để bọn họ ở tạm. Mà Yến Thập Nhị vì mang theo hai người không tiện ở cùng mọi người, liền được phân đến một cái nhà gỗ nhỏ đơn độc rách nát. Có giường gỗ bàn gỗ, mặc dù cũ mục nhưng sau khi dọn dẹp cũng hơn xa so với miếu thổ địa.

Ngày hôm sau, Yến Thập Nhị liền bắt đầu đi làm. Mặc dù vẫn là đi sớm về trễ nhưng so với việc chạy ra chạy vào trong thành trước kia vẫn tốt hơn chút.

Từ sau khi lấy xích sắt ra khỏi xương bả vai, ngoại thương của Phong Minh liền khôi phục rất nhanh, kỳ lạ nhất là miệng vết thương sau khi khép lại và tróc vảy xong thì hoàn toàn không để lại sẹo, còn trắng nõn mềm mịn hơn so với làn da bình thường. Đây là điều mà trong một lần Yến Thập Nhị lau chùi thân thể cho nàng đột nhiên phát hiện ra. Tuy hắn cảm thấy có chút kỳ quái lại không hỏi nàng, giữa bọn họ vốn rất ít nói chuyện với nhau.

Nhưng mà mặc dù ngoại thương khép lại không có vấn đề nhưng gân tay gân chân bị đứt không cách nào nối lại được, có thể đoán trước được Phong Minh có khỏi bệnh thì cũng thành một phế nhân rồi.

Yến Thập Nhị đã chuẩn bị tốt sẽ nuôi nàng cả đời.

Khí trời rất nóng, ánh mặt trời chiếu thẳng trực tiếp vào khu khai thác đá bên sườn núi, tất cả mọi người đều đang bận rộn mồ hôi như mưa.

Yến Thập Nhị đang dùng khoan đục một lỗ trên vách đá đột nhiên cảm giác được hai luồng ánh mắt còn nóng hơn ánh mặt trời không chút che giấu rơi trên người mình. Hắn không hề ngẩng đầu nhìn, mà chỉ nhờ vào chuyển động trong nháy mắt, dùng khóe mắt thấy toàn bộ.

Là hai nữ nhân. Một người là giám sát của khu khai thác, người còn lại chưa thấy qua, mặc hoa phục, nhìn bộ dạng giám sát lễ độ cung kính che dù, hiển nhiên địa vị không nhỏ. Mặc dù là bị dù che chắn nhìn không rõ diện mạo nhưng vẫn có thể nhận rõ ánh mắt nóng hừng hực kia là do nàng phát ra.

Trái tim hơi trầm xuống, Yến Thập Nhị không chút dấu vết thu hồi lực chú ý.

Mỏ đá của Giang gia có một hiện tượng không thể để người ngoài biết, Yến Thập Nhị trước khi vào đây cũng không hề biết. Giang phủ có thông lệ tuyển chọn nhân công khai thác đá đến bên chủ trạch, đa phần vì dung mạo tuấn tú đẹp mắt, thời gian làm việc ngắn dài mỗi người đều khác nhau, có người có thể làm một hai tháng, có người không quá hai ba ngày đã bị trả trở lại. Bởi vì bên kia cuộc sống nhẹ nhàng, tiền lương cũng cao hơn bên này nhiều, vì thế rất nhiều người mới vào đều hi vọng mình được gọi.

Yến Thập Nhị đến đây gần được một tháng, tới tới lui lui đã đổi ba vị. Ở bên kia làm gì, cho dù người trở lại kín miệng đến cỡ nào, mọi người loáng thoáng cũng có thể đoán được. Chỉ là nếu như muốn ở chỗ này làm lâu, có chỗ ở yên ổn ở Tân thành, mọi người không thể không giữ cái miệng cho tốt. Cho nên, người đi thì thản nhiên mà người không đi thì trông mong thèm muốn, oán than phụ mẫu không cho mình một bề ngoài đẹp đẽ.

“Yến Thập Nhị, ngươi qua đây!” Giọng nói cao vút của giám sát đột nhiên vang lên, bay bổng trên bầu trời khu mỏ đá, tiếng gõ đá thanh thúy nhất thời ít đi rất nhiều, có người dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Yến Thập Nhị để lộ ra hâm mộ cùng ghen tị.

Chu Tam mới đi hôm trước đã trả trở về, tiếng gọi như vậy cũng biểu thị Yến Thập Nhị là ‘người may mắn’ tiếp theo.

Yến Thập Nhị khẽ nhíu mày, Diệp Cửu đang giúp ở bên cạnh đi tới, tiếp nhận dụng cụ trong tay hắn tiếp tục khoan. Lúc ánh mắt hai người giao nhau, Diệp Cửu nháy nháy mắt ám muội với hắn.

“Làm cho tốt, đừng giống Chu Tam vô dụng như vậy.” Tiếng thì thầm đủ thấp chỉ để hai người nghe khiến Yến Thập Nhị trong nháy mắt đỏ đến mang tai, trong mắt mơ hồ tức giận.

Đi đến gần mới nhìn rõ nữ nhân kia rất xinh đẹp, mày ngài mắt sáng, thân thể thướt tha, giống như bước ra từ trong tranh vậy. Chỉ là môi nàng chứa phong lưu, đáy mắt lanh lợi, làm người ta không dám khinh thường.

“Yến Thập Nhị, mau mau bái kiến gia chủ.” Giám sát trách móc, tự nhiên đổi sang bộ dáng vênh váo tự đắc.

Yến Thập Nhị không chút động tĩnh khom lưng hành lễ, lại không mở miệng. Gia chủ Giang gia, Giang Cửu Cảnh, là nhân vật phong lưu có tiếng ở Tân thành, không chỉ trong nhà có một phu chín lang, lại còn thường thường qua đêm ở nhà này ngõ kia. Nữ nhân sống trong nhung lụa như vậy mà lại tự mình đến nơi nam nhân đổ đầy mồ hôi, nếu không phải vì tuần tra sản nghiệp của mình thì chính là tự mình tới lựa chọn nam nhân.

“Ngươi tên là Yến Thập Nhị?” Giang Cửu Cảnh mở miệng, giọng nói ngọt ngấy yêu nhiễu, rung động tâm hồn.

“Vâng.” Yến Thập Nhị chỉ cúi đầu, nhìn qua có vẻ phục tùng.

“Nghe nói thê chủ trong nhà ngươi đang bệnh liệt giường, còn có một nhi tử, ngày tháng sống rất gian nan?”

Thê chủ? Yến Thập Nhị ngẩn ra một lúc, lấy im lặng đối đáp. Mặc dù giữa hắn và Phong Minh không có gì nhưng mà không nói tới những ngày này hắn vẫn luôn chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày, lau rửa đi vệ sinh, cái nên nhìn không nên nhìn, nên làm không nên làm đều đã làm sạch sẽ cả rồi, chỉ là hai người ở chung một phòng đã đủ cho hắn hết đường chối cãi. Loại sự tình này vẫn không nên giải thích thì hơn, cho dù Phong Minh từng rõ ràng biểu thị nàng sẽ không lấy hắn.

“Yến Thập Nhị, gia chủ đang hỏi ngươi…” Giám sát ở một bên không vui, giương giọng trách mắng lại bị Giang Cửu Cảnh giơ tay ngăn lại.

“Ngươi ngẩng đầu lên.” Nàng nói, ngữ điệu nhu hoà làm cho người ta có hảo cảm.

Khuôn mặt Yến Thập Nhị cực kỳ bình thường, không có bất luận điểm nào hấp dẫn người, nếu như cặp mắt kia không bình tĩnh ôn hòa. Giang Cửu Cảnh ban đầu vốn tỏ vẻ thất vọng, ngay sau đó ánh mắt dừng trên đôi mắt hắn. Ánh mắt không kiêu ngạo không tự ti, không tránh không né, khiến cho một nữ nhân đã nhìn quen dáng vẻ nơm nớp lo sợ a dua nịnh hót cảm thấy hứng thú.

“Yến Thập Nhị, nếu bổn chủ nói cho ngươi đến chủ trạch làm việc, ý ngươi thế nào?” Ban đầu nhìn trúng hắn là vì thân hình mặc dù gầy nhưng khôi vĩ của hắn, mà lý do chân chính khiến nàng hạ quyết định là muốn tận tay xóa đi sự bình hòa trong đôi mắt đó. Nam nhân như vậy, nếu động tình chắc chắn sẽ đặc biệt hấp dẫn người.

Yến Thập Nhị nặng nề nhíu mày, không hề thấy vẻ vui mừng.

“Thập Nhị ở đây tạ ơn hảo ý của chủ nhân, nhưng sinh hoạt trong nhà của một lớn một nhỏ không thể tự làm, nếu như đi xa sợ không tiện chăm sóc.” Ý khước từ trong lời nói rất rõ ràng.

Giám sát ngẩn ra, khẽ thu lại sự khinh bỉ trước đó, lần đầu tiên thật sự đánh giá Yến Thập Nhị.

Khóe môi phong lưu của Giang Cửu Cảnh khẽ nhếch, vẻ không vui lóe qua rồi biến mất, nhưng lại không cách nào phản bác sự thoái thác của hắn. Đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân cự tuyệt, mặc dù cảm giác mới lạ nhưng lại không dễ chịu chút nào. Giống như trong mắt người đàn ông này mị lực của nàng giảm xuống không rồi.

“Nếu như vậy thì không miễn cưỡng rồi.” Nàng chậm rãi phun ra từng chữ buồn bực trong lòng. Nàng trước giờ không ỷ thế ép buộc nam nhân, nhưng phàm là người bị nàng nhìn trúng chưa một ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay nàng, sẽ có một ngày nàng khiến hắn một lòng thần phục dưới chân nàng.

Cuối cùng, lúc Giang Cửu Cảnh xuống núi không mang theo người nào. Ánh mắt những người khác nhìn về phía Yến Thập Nhị nháy mắt trở nên phức tạp.

Mặt trời như lửa nướng đất đai, tiếng leng keng thanh thúy vang vọng giữa núi rừng. Phong Minh ngồi trên phiến đá gần cửa ra vào, híp mắt nhìn người khai thác đá ở giữa sườn núi cách đó không xa, trong lòng không nghĩ ngợi gì.

Vì để cho nàng không đến mức cả ngày buồn chán ở trong phòng, Yến Thập Nhị trước khi đi làm sẽ ôm nàng đặt lên phiến đá rộng rãi bên ngoài, phía dưới có lót một lớp áo cũ, để cho nàng có thể ngồi có thể nằm. A Đại ở đống gạch nát xung quanh chơi, thỉnh thoảng tìm thấy một hai khối đá hình thù quái lạ đem đến cho nàng xem.

Phong Minh cảm thấy chính mình trước giờ chưa từng nhàn nhã như vậy. Linh lực của nàng đã bắt đầu vận chuyển trong người, năng lực phục hồi cường đại khiến cho vết thương của nàng khép lại với tốc độ cực nhanh, nhưng mà nàng vẫn luôn khống chế không để nó tiếp xúc với gân cốt bị phế ở chân tay. Trên thực tế, nàng của hiện giờ chỉ cần một ý niệm đã có thể nối chúng lại.

Nàng còn cần thời gian. Mức độ phức tạp của nhân thể vĩnh viễn vượt xa tưởng tượng của nàng, trước khi khống chế hoàn toàn nó, nàng không cách nào phát huy tối đa uy lực của linh lực. Nếu như nói trước khi chưa nối lại gân cốt, linh lực ẩn núp giống như nước lặng không rước lấy sự chú ý của người, vậy sau khi nối lại, nó không có gì cản trở vận chuyển trở lại sẽ giống như con sông lớn mênh mông, sẽ sinh ra hiện tượng giống như một quả cầu lửa nhỏ rõ ràng, thu hút ánh mắt của người có tâm cơ.

“Dì Phong, có người tới.” ‘Bịch bịch bịch’, A Đại cầm trong tay cục đá tròn như viên bi chạy tới, thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng đến đỏ bừng.

Theo phương hướng y chỉ, Phong Minh nhìn thấy thấy hai nữ nhân che một cái dù đang đi tới hướng của tòa nhà gỗ này. Đó là đường xuống núi, có thể thấy được hai người này là từ trên núi đi xuống.

Chỉ cần không phải là Phong Ly thì không có ai đáng để Phong Minh bận tâm.

“Ta khát nước.” Nàng cúi đầu nói với A Đại. A Đại vội vàng vào phòng lấy nước.

Lúc A Đại cho nàng uống nước, hai nữ nhân đã đi tới gần. Một người rắn chắc cao lớn, Phong Minh đã thấy qua, biết là giám sát khu khai thác đá, đã từng đến nơi này kiểm tra. Còn người kia quyến rũ động lòng người, lúc giơ tay nhấc chân tự tin hư ảo, vừa thấy đã biết không phải nhân vật bình thường.

“Cô là thê chủ của Yến Thập Nhị?” Giang Cửu Cảnh đứng cách một bước nhìn xuống nữ nhân tàn phế đang mặc đồ cũ rõ ràng là của nam nhân, sắc mặt vô ý lộ ra sự kiêu căng nhàn nhạt.

A Đại không thích hai người trước mắt kia, theo bản năng núp sau người Phong Minh.

Phong Minh chậm rãi giương mắt lên, lạnh lùng đảo qua hai người, rồi sau đó hướng về phía dãy núi xanh thẳm phía chân trời.

Cái nhìn kia khiến cho hai người đang đứng không khỏi rùng mình, khó chịu giống như một con rắn lạnh lẽo bò qua sống lưng. Giang Cửu Cảnh thầm rùng mình, lúc này mới thật sự đánh giá nữ nhân tàn phế trước mắt này.

Mày thêu tóc mai, mũi cao thanh tú, môi mỏng da trắng, yêu kiều đến độ tản ra khí khái thanh tú nhàn hạ, nếu như ánh mắt không lạnh như vậy, tứ chi không bị tàn phế, nàng chắc chắn là một nhân vật điên đảo chúng sinh. Chỉ đáng tiếc…

“To gan…” Giám sát toát mồ hôi lạnh trên lưng, thầm nghĩ đôi phu thê này sao đều không coi ai ra gì như vậy? Lo lắng bản thân bị liên lụy, không thể không lớn gan khiển trách, lại bị Phong Minh ngoái đầu nhìn lại, quên mất cả lời phía sau. Giống như bị ánh mắt tử thần nhìn trúng, giống như bị hơi thở tử vong âm u ép tới khiến nàng ta cơ hồ không thở nổi, toàn thân bắt đầu lạnh run.

“Rời khỏi đây.” Ngữ khí Phong Minh khẽ lạnh, rõ ràng không kiên nhẫn. Gần một vạn năm nay nàng đều độc lai độc vãng, Yến Thập Nhị và A Đại hoàn toàn là ngoài dự liệu, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ thích sự tiếp cận của con người, nhất là hai người có thái độ không tốt trước mắt này.

Giang Cửu Cảnh mặc dù cũng cảm giác được cỗ áp bách này nhưng vẫn trấn định, liếc mắt nhìn thủ hạ sắc mặt trắng bệch bên cạnh, nàng thản nhiên cười nói: “Nếu bổn chủ đi rồi, ai sẽ đến trị tay chân cho các hạ?” Ánh mắt nàng sắc bén cỡ nào, chỉ cần một cái nhìn đã biết tay chân Phong Minh không phải bị liệt bẩm sinh mà bị thương mà thành. Lập tức ném ra miếng mồi ngon dụ người, mục đích chẳng qua là muốn thấy người trước mặt mất khống chế mà thôi. Đương nhiên, cũng bao hàm mưu đồ với Yến Thập Nhị trong đó.

Ở Tân thành bé nhỏ này, cuộc sống của nàng quả thực có hơi nhàm chán, cho dù biết người trước mặt không dễ chọc lại không dễ dàng buông tha. Đối với việc mời đại phu trị bệnh, đối với Giang gia giàu nứt đố đổ vách bất quá chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Đúng như trong dự liệu của Giang Cửu Cảnh, không chỉ Phong Minh lần đầu dời lực chú ý đến nàng, ngay cả tiểu hài tử trốn sau người Phong Minh cũng thò đầu ra, nửa tin nửa ngờ nhìn nàng. Áp lực của giám sát vừa nhẹ đi, hai chân liền mềm nhũn, bịch một tiếng ngồi trên mặt đất, hồi lâu vẫn không bò dậy được. Giang Cửu Cảnh lại cảm thấy hô hấp bị chèn ép, tựa hồ như có một tảng đá lớn đột nhiên đè lên ngực. Nàng vận công chống cự, không rảnh quan tâm đến sự thảm hại của giám sát.

“Người nói thật sao? Người thật có thể mời đại phu chữa bệnh cho dì Phong?” A Đại sợ hãi hỏi, trong lòng y rõ ràng sợ hãi lại nghe thấy tay chân Phong Minh có thể chữa được, cũng không nghĩ ngợi được nhiều.

Dì Phong? Mi tâm Giang Cửu Cảnh khẽ nhếch lên, trong lòng nghi hoặc, “Đương nhiên.” Nàng cười hòa ái dễ gần, ánh mắt nhìn về phía Phong Minh lại có vẻ đăm chiêu.

“Điều kiện?” Phong Minh lạnh lùng nói, vốn không tính để ý tới, lại đột nhiên tò mò người này có mục đích gì. Nếu như nói Yến Thập Nhị cứu nàng là không mưu cầu gì, nữ nhân trước mắt này lại không cho nàng cảm giác như vậy. Cứu mà không nói, nói rồi mới cứu, cái này ở mức độ nào đó chính là biểu hiện thái độ con người nên có.

Giang Cửu Cảnh lại mỉm cười, cũng không quanh co, “Bổn chủ muốn mượn Yến Thập Nhị một thời gian, không biết ý kiến của cô thế nào?” Lời nói rõ ràng minh bạch như vậy, chỉ có người có địa vị độc tôn một thời gian dài mới có thể không e dè mà nói ra. Nghĩ tới nàng đường đường là người đứng đầu Tân thành, cần gì phải sợ một người tay chân tàn phế.

A Đại chớp chớp mắt to, không hiểu. Mượn phụ thân… Tại sao lại muốn mượn phụ thân?

Phong Minh không hề bất ngờ, lòng người tham lam, không bao giờ biết đủ, “Yến Thập Nhị không phải vật phẩm của ta, không cần mượn ta.” Nàng chậm rãi nói, không vui không giận, dáng vẻ thờ ơ.

Nụ cười của Giang Cửu Cảnh khẽ cứng lại, giám sát ngồi dưới đất cũng há hốc miệng. Những nhân công trước đây được Giang Cửu Cảnh nhìn trúng, thê chủ của bọn hắn ai chẳng bám lấy hận không thể vơ vét về nhiều hơn một chút, sao có thể gặp qua người không thèm suy xét gì đã đẩy người đi.

Phong Minh không để ý các nàng nữa, ánh mắt hướng về sườn núi cách đó không xa. Nơi đó là nơi Yến Thập Nhị đang làm. Là hắn không đồng ý đi, nếu không các nàng sao lại tìm đến nàng.

Giang Cửu Cảnh vậy mà thở một hơi, không tự giác giơ tay lên lau trán, rõ ràng đổ mồ hôi lạnh. Hóa ra, nàng không phải không sợ.

“Bọn họ đến tìm cô?” Yến Thập Nhị vừa đút Phong Minh ăn cơm vừa hỏi.

Hắn còn chưa vào cửa, A Đại đã thì thầm với hắn chuyện buổi chiều. Hắn biết nếu hắn không hỏi, Phong Minh sẽ không mở miệng nói, ở chung với nhau gần hai tháng, cũng ít nhiều hiểu rõ tính nết đối phương thế nào.

“Ừm.” Phong Minh nhàn nhạt đáp lại một tiếng, lại không nói lời nào.

“A Đại nói…” Yến Thập Nhị ngừng lại, giương mắt nhìn nữ nhân vẻ mặt hờ hững, chần chờ một hồi mới nói: “Bọn họ bằng lòng trị tay chân cho cô. Vì sao cô không nhận lời?” Phải biết rằng cơ hội một khi đã bỏ lỡ, nàng có khả năng cả đời này sẽ như vậy. Mặc dù quan hệ hai người trong sạch nhưng trong mắt người khác, hắn chính là người của nàng, nàng đồng ý rồi thì ý của hắn đâu còn quan trọng.

“Cái ta muốn, không cần người khác cho.” Ngọn đèn lờ mờ, gương mặt Phong Minh phủ lên một tầng sắc vàng làm giảm đi vài phần lạnh giá.

Yến Thập Nhị yên lặng. Không hiểu rõ ngữ khí cuồng vọng như vậy vì sao từ miệng nàng nói ra lại có thể khiến người cảm thấy là đương nhiên?

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nhai nuốt của A Đại đang ngồi ăn cơm ở cuối giường. Phong Minh bất luận ăn cái gì đều im hơi lặng tiếng, điều này làm Yến Thập Nhị không khỏi đoán rằng nàng tất nhiên từng được giáo dục rất tốt.

Đồ ăn chỉ là rau dại và cơm khô, A Đại ban ngày lúc đi chơi hái trở về, mùi đắng nhàn nhạt phiêu lãng trong phòng. Yến Thập Nhị mỗi ngày trời chưa sáng đã ra khỏi cửa, trời chưa tối chưa về, căn bản không có thời gian xuống núi mua đồ ăn, nếu như A Đại không hái rau dại, bọn họ chỉ có thể ăn khoai lang và cơm. Khoai lang và gạo lại là chuẩn bị trước lúc mới lên núi, đủ cho ba người ăn một hai tháng. Tiền công khai thác đá theo ngày khiến cho cuộc sống của bọn họ so với trước kia dư giả khá nhiều, không cần phải nấu cháo rau dại loãng tới mức có thể thấy bóng người để lót bụng, Yến Thập Nhị cũng miễn cưỡng có thể ăn no. So với những chỗ khác, Giang gia đối xử với nhân công vẫn còn khá tốt.

Hồi lâu, lúc cơm trong bát đã vơi hơn một nửa, Yến Thập Nhị mới thấp giọng nói câu gì.

“Hửm?” Phong Minh không nghe rõ, không khỏi giương mắt dò hỏi.

Mặt Yến Thập Nhị chợt đỏ bừng, một hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Ta kiếm tiền chữa cho cô.” Lời này không nghi ngờ gì là một lời hứa hẹn mập mờ, Yến Thập Nhị xưa nay bình tĩnh lại không khỏi bởi vì lời nói mạnh dạn như vậy của mình mà có hơi ngượng ngùng.

“Ừm.” Phong Minh phản ứng như thường, không hề cự tuyệt.

Yến Thập Nhị lặng lẽ thở phào một hơi, ý cười trong mắt trầm tĩnh. Hắn cứu Phong Minh vốn không cầu gì, mặc dù sớm đã hạ quyết định nuôi nàng cả đời, nhưng trước giờ lại chưa nói ra miệng. Mãi đến khi Giang Cửu Cảnh xuất hiện mới đột nhiên nhận thấy sự cuồng ngạo của Phong Minh.

Cái ta muốn không cần người khác cho.

Một câu này làm hắn kinh ngạc, rõ ràng biết nàng hiện tại ngay cả ăn cơm mặc y phục cũng cần người giúp nhưng lại không cách nào hoài nghi tính chân chật trong lời nói của nàng, cơ hồ nàng thật sự có thể làm được như vậy.

Trong tích tắc ấy, hắn đột nhiên phản ứng kịp, mặc dù hắn đã chuẩn bị nuôi nàng, cũng cần có sự đồng ý của nàng mới được. Nhưng kỳ lạ là, nàng không chút do dự đồng ý khiến trong lòng hắn ấm áp. Có một người bầu bạn, cho dù hắn sẽ khổ cực hơn một chút, cũng còn hơn là mang thân phận góa vợ dẫn theo A Đại không nơi nương tựa, bị người xem thường.

“Con cũng phải cố gắng kiếm tiền để dì Phong chữa bệnh.” A Đại phía sau đột nhiên xen vào, vô cùng nghiêm túc nói.

Yến Thập Nhị nhìn thấy Phong Minh bởi vì câu nói đó mà vẻ mặt có chút giật mình không khỏi mỉm cười, “A Đại muốn kiếm bạc thế nào?” Hắn quay đầu ấm áp hỏi, trong lời nói không hề có ý đùa cợt.

A Đại nhảy xuống giường, đặt bát đũa xuống ghế ở một bên, sau đó quỳ trước giường, khom lưng kéo một đống đồ ở dưới giường ra.

Lại là một đống đá hình dạng khác nhau. Phong Minh biết, đó là đồ A Đại thu gom rất nhiều ngày.

“Con muốn dùng cái này đi đổi bạc.” A Đại ngẩng cái cằm nhỏ lên, đắc ý tuyên bố. Y tận mắt nhìn thấy trên núi chuyển xuống rất nhiều đá, cũng nghe người ta nói bán mấy khối đá này lấy tiền, liền cho rằng tất cả đá trên núi này đều có thể đổi thành tiền.

Yến Thập Nhị bật cười, giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của A Đại, “Đá sao có thể đổi bạc được? A Đại.”

A Đại không hề nhụt chí, lại đẩy hết đống đá vào dưới giường, đứng lên, phủi phủi đất trên đầu gối.

“Có thể đổi.” Y vô cùng khẳng định. Đá trên ngọn núi này đều có thể đổi bạc, y nghe thấy bà bà giám sát từng nói với mấy thúc thúc làm việc như vậy, bà ấy không thể nói dối với nhiều người lớn như vậy được.

Yến Thập Nhị thở dài, không muốn tiếp tục phá hỏng ảo tưởng của A Đại, có lẽ để cho y cảm thấy bản thân có ích, có thể giúp người lớn cũng không tính là chuyện xấu.

Nghe đoạn đối đáp của hai người, trong lòng Phong Minh dâng lên cảm giác cổ quái. Gần vạn năm nay đây là lần đầu tiên có người thật lòng thật ý giúp nàng, quan tâm nàng, lại không cầu báo đáp. Loại cảm giác này đối với nàng mà nói rất kỳ dị mà… lạ lẫm.

Đôi khi xem lời nói của tiểu hài tử không có gì to tát có thể sẽ xảy ra tình huống ngoài dự liệu. Cũng giống như A Đại vậy.

Sáng hôm đó Yến Thập Nhị vừa đi làm, A Đại đã mang một gáo nước đến bên người Phong Minh, liền ôm một bao đồ xuống núi.

“Dì Phong, con vào thành chơi, buổi trưa sẽ trở về.” Y nói như vậy với Phong Minh.

Phong Minh xưa nay đều thờ ơ với hết thảy xung quanh mình, đương nhiên cũng sẽ không hỏi y tại sao đi, liền càng không nghĩ tới một đứa trẻ như y đi xa có thể sẽ xảy ra chuyện. Nàng chỉ ngồi ở đó giống như mỗi ngày trước đó hết sức chuyên chú dùng chút linh lực mỏng như tơ để tra xét cấu tạo não bộ cùng thần kinh của nhân loại, ý đồ mau chóng nắm giữ huyền bí trong đó để dùng cho mình.

Mãi đến khi mặt trời lặn ở phía tây, giữa sườn núi thắp lên đèn đuốc, nhà gỗ nhỏ bị bao phủ giữa cảnh hoàng hôn xanh mênh mông, A Đại vẫn chưa trở về. Thời điểm đó Phong Minh mới cảm thấy không ổn.

Theo lệ thường, Yến Thập Nhị vẫn còn một giờ nữa mới trở về.

“A Đại..” Phong Minh thì thầm.

Ngẩng đầu nhìn sườn núi phía đối diện, tiếng đục đá vẫn không chút mảy may yếu đi, xem ra nếu đợi Yến Thập Nhị về mới đi tìm đứa bé kia đã không kịp rồi.

Nghĩ đến đôi mắt to sáng ngời của A Đại lộ ra thần sắc hoảng sợ, nàng không khỏi khẽ thở dài, linh lực vận chuyển giống như thủy triều mạnh mẽ tuôn trào về phía các khớp xương tứ chi, lấy sức mạnh cường đại kéo khép gân cốt, sau đó chữa trị.

Chỉ thời gian nửa chén trà trôi qua. Trời càng thêm tối.

Hai chân Phong Minh chạm đất, vươn người đứng dậy, hoạt động một chút các khớp ngón tay cổ tay, sau đó thân mình khẽ động, như một tia chớp vụt xuống chân núi.

Tân thành bị màn đêm bao phủ yên lặng mà tường hoà.

Trong khu dân cư hai bên đường lộ ra điểm đèn mờ nhạt, những người ra ngoài làm việc đều đã trở về nhà, từ cửa và cửa sổ mở rộng có thể nhìn thấy trên bàn rất nhiều gia đình đã bày cơm canh nóng hôi hổi, cũng có gia đình đang ngồi ăn cơm tối ấm cúng bên nhau. Trên đường thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gọi hài tử đang chơi bên ngoài về ăn cơm cùng với tiếng hài tử non nớt không tình nguyện đáp lại. Cũng có nữ nhân đã ăn cơm xong phe phẩy cây quạt ngồi ở ngoài cửa hoặc dưới gốc cây, vừa nói chuyện phiếm vừa hóng mát.

Phong Minh chậm rãi bước trên đường, bộ quần áo cũ rách của Yến Thập Nhị như cái lồng treo trên người nàng, nhưng lại không làm giảm đi khí phách cường đại tản mát ra trên người nàng. Chỗ đi qua, mọi người im bặt.

Phiến đá bị mặt trời chiếu nóng làm bỏng gan bàn chân băng lãnh của nàng, ánh mắt của nàng lại như băng kiếm đảo qua từng người một trên đường, ngay cả góc tối cũng không bỏ qua.

A Đại! Ở đâu?

Nếu A Đại không còn, nàng muốn cả Tân thành chôn cùng! Sát ý mãnh liệt từ người Phong Minh tản ra khiến cho sự ấm áp trên cả con đường mà nàng đi qua biến mất, giống như rơi vào địa ngục âm lãnh.

“Oaa…” Một đứa trẻ đang chơi đùa trước mặt cách đó không xa bị dọa khóc lên, cùng với mấy đứa trẻ khác đều đứng đó run rẩy, trơ mắt nhìn Phong Minh tiếp cận, ngay cả động cũng không thể.

“Cô muốn làm gì?” Một nữ nhân đột nhiên từ bên cạnh vọt ra, ôm lấy bé gái đang khóc không ngừng kia, sợ hãi cất cao giọng chất vấn.

“A Đại ở đâu?” Cước bộ của Phong Minh không dừng, ung dung đi về phía trước.

Tiếng bước chân hoảng loạn lại nổi lên, có mấy người lớn xông ra ôm lấy hài tử của mình bỏ chạy. Chỉ có nữ nhân kia tinh thần bị Phong Minh khóa chặt, vậy mà chỉ có thể ngồi chồm hổm tại chỗ, không nhúc nhích được.

“Không biết… A Đại, tôi không biết A Đại là ai…” Nữ nhân hoảng sợ phát hiện tình cảnh của bản thân, dự cảm mãnh liệt nói cho nàng biết, chỉ cần một câu trả lời không đúng kết quả có thể chính là đầu thân hai nơi.

“A Đại, nam hài, xuống núi bán đá.” Phong Minh chậm rãi nói. Mặc dù nàng đối với chuyện bên mình thờ ơ nhưng không có nghĩa là nàng không biết, trong cái đầu nho nhỏ của A Đại có ý niệm gì làm sao có thể chạy khỏi mắt nàng được. Mới hôm trước nói muốn đem đá đi đổi bạc, sáng sớm hôm nay đã cố gắng mang cái bao nặng nặng kia xuống núi chơi. Hài tử đó thương nàng, nếu như thật sự muốn chơi, sao lại có thể yên tâm bỏ nàng một mình cả ngày như vậy.

“Ta, ta không…” Nữ nhân cảm thấy toàn thân mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, khớp hàm không cách nào khống chế run lập cập, theo bản năng muốn phủ nhận, lại nhìn thấy sát khí trong mắt Phong Minh mà bỗng nhiên im bặt.

“Hài tử bán đá kia… hài tử kia buổi trưa có qua đây, sau đó, sau đó hình như… hình như đi về phía đường Thập Hương rồi…” Bên cạnh có một nam nhân đột nhiên mở miệng.

Ánh mắt Phong Minh đột nhiên chuyển hướng sang hắn, nữ nhân phía trước lập tức thở nhẹ ra, mệt lã ngã xuống đất, phát hiện quần của chính mình và hài tử đã ướt rồi. Lúc này có một nam nhân từ một bên nửa kéo nửa ôm các nàng về bên cạnh.

Nam nhân mở miệng kia vóc dáng không cao, cực kỳ gầy, nhưng mặt mày thanh tú, bị ánh mắt của Phong Minh nhìn tới, ngực lập tức bị kiềm hãm, thiếu chút nữa thở không nổi.

“Ta nhớ rõ… nhớ rõ y, bởi vì… bởi vì y tìm ta… tìm ta xin nước uống…” Hắn lắp bắp nói, không ngờ rằng hậu quả của việc tốt bụng lắm lời là rước họa sát thân cho mình.

“Ngươi đi theo ta.” Thần sắc Phong Minh khẽ hoãn lại, chỉ vào nam nhân nói.

Lời kia không có bất kỳ chỗ thương lượng nào. Nam nhân quay ra sau nhìn nữ nhân của mình, thấy mặt nàng như màu đất, giống như không có ý định xuất đầu vì mình, trong lòng mặc dù mất mát nhưng lại không thể không nơm nớp lo sợ đi theo sau Phong Minh.

Dò hỏi suốt một đường Thập Hương, hai người cuối cùng tìm thấy A Đại đang cuộn mình giống như ngủ say ở trong một con ngõ nhỏ tối. Trong lòng nam nhân nhẹ nhàng thở ra, biết mạng của mình được bảo toàn rồi.

“A Đại.” Phong Minh thấp giọng gọi, đi nhanh lên trước ôm y lên, duỗi ngón tay ấn vào mạch cổ tay, biết y chỉ ngủ say, không hề chịu bất kỳ thương tổn khác, trong lòng liền khôi phục lại trạng thái bình tĩnh không gợn sóng.

“Ngươi đi đi.” Nàng nói với nam nhân phía sau. Cho dù biết sự tình không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài, nhưng A Đại không có việc gì, vậy thì không cần phải rước thêm phiền toái nữa.

Nam nhân cảm giác được khí âm hàn vẫn luôn bao phủ trên người Phong Minh đã thu lại, toàn thân nhẹ nhõm, mềm nhũn dựa vào một bên tường. Một bàn tay đột nhiên duỗi ra đỡ lấy hắn, hắn quay lại nhìn, hóa ra là thê chủ của mình. Trên mặt nàng đều là lo lắng, hiển nhiên là theo suốt dọc đường. Trong lòng không khỏi xúc động, thiếu chút nữa là rơi lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.