Yêu Hận Triền Miên

Chương 86: Yêu hận có xa lắm không?




editor Cát

Lần nữa bị giam cầm, cô cũng không cảm thấy khó chịu. Bởi vì cuộc sống đã thành thói quen, nhưng cô lại không thích vú Lâm bưng những thứ an thai bổ khí gì đó tới cho cô ăn.

Đối với đứa bé này, cô thật không có biện pháp để yêu thương nó. Cô căn bạn cũng không muốn nó!

Kể từ đêm hôm đó đi qua, ban ngày trong biệt thự cô không thấy anh, cũng tốt cô thật không muốn gặp anh. Nhưng buổi tối thì lại là thời gian khó khăn.

Mặc kệ cô phản kháng mãnh liệt bao nhiêu, anh nhất định sẽ có biện pháp giữ chặt cô! Thân thể cô rõ rang chán ghét anh đụng chạm, nhưng khi anh dùng thủ đoạn cứng rắn, cô không thể không khuất phục.

Dù không làm được gì nhưng anh lại muốn ôm cô cùng ngủ. Cuộc sống như thế cô thấy quá đủ rồi! Tại sao phải có đứa bé? Tại sao? Nhược Tuyết cảm giác mình muốn điên rồi!

Đặc biệt bởi vì nghỉ ngơi hợp lí bụng của cô càng ngày càng lớn, bảo bảo trong bụng qua máy theo dõi càng rõ ràng, thường xuyên làm cho lòng cô có cảm giác, cô cố gắng kháng cự…

Cô không muốn ở nơi này nữa, cô không muốn gặp lại Lương Úy Lâm.

Vì vậy cô không nghe lời không chịu ăn, tính khí ngày càng hư! Có lúc vú Lâm bưng lên gì đó cô vội đẩy hết xuống đất. Vú Lâm không nói gì chỉ thu thập hết rồi bưng lên chén khác.

Tình cảnh như vậy khiến Nhược Tuyết hận chính mình! Vú Lâm có lỗi gì tại sao cô muốn giận lây sang người khác? Hại cô như thế này là Lương Úy Lâm, cô phải phát tiết trên người anh mới đúng.

Vì thế nén lệ bưng chén thuốc lên uống, nhưng tình cảnh như vậy không ngừng tái diễn. Nhược Tuyết cảm giác mình sắp hỏng mất.

Nhưng người đàn ông kia giống như không muốn để ý tới cô, cứ mặc cho cô náo động như vậy.

Phía ngoài là những ngôi sao sáng rực rỡ, nhưng cô không thể nào bước ra khỏi cửa chính.

Đang ngủ nhưng cảm giác muốn ngồi dậy, Nhược Tuyết đứng ở cánh cửa sổ sát đất sững sờ nhìn ra bên ngoài. Không nói một lời. Cho đến khi đứa nhỏ trong bụng cảm giác hình như mẹ không vui, đưa chân nhúc nhích, đạp nhẹ.

“Nhược Tuyết chúc mừng em! Bảo bảo trong bụng đã lớn, tới tháng này có thể thai nhi đã phát triển hoàn toàn. Xem ra Lương Úy Lâm làm rất tốt.”

Bảo bảo động đậy khiến Nhược Tuyết nhớ lại sáng hôm nay đi khám thai như thường lệ, gương mặt Nghiêm Quân Hạo cười nói với cô.

Cô không muốn đứa bé này có thể làm gì đây? Nó từng ngày lớn lên trong bụng cô! Nhưng nó không biết mẹ nó không cần nó! Đứa bé đáng thương.

“Mẹ không có cách nào, thật không có.” Lảo đảo ngồi vào ghế sa lon, Nhược Tuyết mất hồn ôm bụng. Cô không có cách nào để thích đứa bé này.

“Tiểu thư, cô ăn một chút đi có được không?” Thời gian vào lúc trà chiều, vú Lâm luôn đúng giờ như vậy.

Chén cánh có mùi thơm nhẹ được đặt trên bàn trà trước ghế sô pha, vú Lâm nhẹ giọng nói. Tiểu thư không biết bị cái gì kích thích, tại sao rời xa cậu chủ một thời gian sau khi trở lại liền thay đổi thành như vậy? Chẳng lẽ phản ứng khi mang thai khiến một người có biến hóa lớn như vậy? Có thể nói là hoàn toàn thay đổi!

Nhưng lần này tiểu thư giúp bà một ân lớn như thế nào đi nữa bà cũng phải chăm sóc tốt cho cô ấy.

“Vú Lâm, tôi không muốn ăn. Bà đem đi đi!” Nhược Tuyết nhắm hai mắt nói chuyện. Cô không dám mở mắt ra sợ không có cách nào đối mặt với người quan tâm mình khi mình nổi giận.

“Tiểu thư, cái này không được, thân thể của cô cần ăn nhiều một chút, bằng không thời điểm sinh sẽ chịu khổ! Cậu chủ giao phó nhất định phải cho cô ăn mới có thể đi!” Vú Lâm kiên nhẫn khuyên.

“Tôi không muốn ăn, mang đi đi…mang đi…”Vừa nghe đến người đàn ông kia, tức giận từ đáy lòng vọt lên, ép cô kêu to, giọng nói phẫn hận vang lên.

Cô điên cuồng lấy gối ném xung quanh. Chỉ một động tác, chén trên bàn rơi xuống thảm lông dày, rơi đầy mặt đất, gối rời khỏi tay bay về phía đầu giường, bình hoa chia năm xẻ bảy tan nát dưới đất.

“Tại sao? Tại sao lại đối với tôi như vậy, tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?” Uất ức cùng với không cam lòng như nước dâng, trào trào mà đến cô bật khóc, khóc đến khàn cả giọng, nước mắt rơi như mưa, nhưng không cách nào thay đổi câu bị cấm kia.”

“Tiểu thư, không phải như vậy…cô bình tĩnh có được không? Cô không nên cử động, không nên, cẩn thận thủy tinh. Tôi lập tức đi quét sạch sẽ.” Vú Lâm đau lòng nhìn Nhược Tuyết bỗng nhiên nổi đóa, chỉ cần nhắc đến cậu chủ, tâm tình của cô luôn kích động như vậy.

Cậu chủ đối với tiểu thư đã thay đổi rất nhiều, nhưng tiểu thư không có phát hiện. Trong ánh mắt của cậu chủ đã không còn lạnh lẽo mà bởi vì sợ cô lại kích động nên không có trở về.

Nếu như một người đàn ông không thích một người phụ nữ sẽ không làm như thế? Đặc biệt là một người như cậu chủ? Nếu thích một người, mạnh mẽ đoạt lấy có phải không?

“Vú Lâm, vú Lâm…”Mắt thấy vú Lâm muốn đi ra, Nhược Tuyết kéo tay bà lại: “Thả tôi đi có được không? Cầu xin bà, tôi không muốn ở chỗ này, tôi không chịu nổi. Cầu xin bà….bà để cho tôi rời đi….”

Sợi tóc đen dính trên khuôn mặt yếu đuối bất lực, ánh mắt buồn bã khổ sở, người sắt đá cũng không chịu nổi. Tim vú Lâm đau xót, ngồi chồm hổm xuống ôm cô: “Tiểu thư, cô có đứa bé còn muốn đi đâu? Ở chỗ này tịnh dưỡng tốt để sinh đứa bé ra có được không? Thân thể cô mới là quan trọng? Cô như thế đối với sức khỏe không có tốt, đừng khóc…”

“Cầu xin bà…vú Lâm tôi thật sự một phút cũng không chịu nổi, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy…” Cô ôm vú Lâm khóc đến không kìm chế được.

“Tiểu thư, cô không nên cầu xin tôi! Không cần khóc nữa! Tôi đi ra ngoài lấy đồ dọn dẹp chỗ này” Vú Lâm kéo tay cô ra đứng dậy, tiểu thư cầu xin như thế bà thật không chịu nổi!

Lần này Nhược Tuyết không có kéo bà ấy nữa, khóc thút thít không ngừng được, cô ngồi sững trên mặt đất, nhìn thủy tinh trên sàn hồi lâu…Cô giơ tay chầm chậm cầm một mảnh sứ vỡ, bén nhọn làm chảy máu tay cô, nhưng cô không thấy đau lẩm bẩm “Chảy máu…” Lăng Nhược Tuyết, em định làm cái gì?” Lương Úy Lâm hét lớn một tiếng, vội xông tới bắt lấy tay cô ngăn cô tự sát.

Anh hôm nay không có ra khỏi cửa, an vị trong thư phòng, nhìn cô từ máy theo dõi rời giường, an tĩnh ăn điểm tâm sau đó ngồi trên ban công ngẩn người, buổi trưa cũng an tĩnh ăn rồi đi ngủ. Anh cho là cô có thể nhận thức được nhưng mới vừa rồi vú Lâm đi, cô lại bắt đầu!

Anh nhìn cô khóc thút thít, nhìn cô đau đớn, nhìn cô quỳ trên mặt đất xin vú Lâm để cô đi! Cô bị anh bức đến cực hạn, rõ ràng anh đã buông tay để cô đi, cô có thể sống cuộc sống của cô, tại sao lại phải gặp lại? Ông trời ơi tại sao để bọn họ dây dưa lần nữa?

“Chủ nhân..” Thuộc hạ của anh hình như cũng không kiềm lòng được, rốt cuộc lên tiếng nói.

“Diệc Phi, ngươi đã từng yêu chưa?”Tên của thủ hạ đó là Hàn Diệc Phi. Chủ nhân đã lâu không gọi tên của hắn rồi, kể từ sau khi tiếp nhận Lương thị, hắn cùng chủ nhân không giống như thời còn nhỏ tự do thân cận với nhau. Giữa bọn họ trừ công việc, quản lí tập đoàn lớn như vậy, lợi ích phân tranh, chủ nhân có thể xử lí được gọn gàng một giọt nước cũng không lọt, lượng công việc rất lớn. Mà điều duy nhất hắn có thể làm là bảo vệ tốt cho chủ nhân.

Nhưng chủ nhân hôm nay không có làm việc chỉ ngồi yên trong thư phòng một ngày, đương nhiên có liên quan đến tiểu thư. Hiện tại ai cũng có thể nhìn ra được, tiểu thư đối với chủ nhân là một sự tồn tại.

Có lẽ bọn họ nên hiểu sớm nếu như không phải chủ nhân không truy cứu chuyện tiểu thư lần trước, cũng không vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn với tiểu thư mà buông công việc trở về nước. Dù là cái gì chủ nhân cũng không nói.

". . . . . . Không có." Hàn Diệc Phi cũng không hiểu tình yeu, bọn họ làm nghề này không cần loại tình cảm mềm yếu này. Nhưng chủ nhân… lại nói ra chuyện tình cảm, ngược lại trầm hơn nặng!

“Tôi cũng không biết.” Lương Úy Lâm mệt mỏi nhắm mắt lại. Bản thân thành thật nhất là trước mặt thủ hạ, anh buông nỗi lòng của mình trong nhiều năm ra.

Tình cảm đối với anh đã từng không là gì! Giữa cha mẹ có tình yêu mãnh liệt cũng chỉ làm anh xúc động đôi chút nhưng không có cách nào tin mình một ngày sẽ như vậy.

Chưa từng nghĩ tới, anh thích một người phụ nữ vốn tới để chuộc tội! Anh một mực trốn tránh cảm giác này, cho nên anh ép cô đến như vậy, để cô đi thôi!

Bởi vì anh không khống chế nổi tim mình. Chỉ có lúc đêm khuya an tĩnh anh mới phát hiện mình bị hãm quá sâu, sâu đến sợ mất đi, sợ mình chấp nhận, sợ mình sẽ thỏa hiệp.

Anh lại không dám kéo dài chuyện này thực sự chỉ có thể để cho cô không ở trong tầm mắt của anh. Nhưng vừa nghe đến cô có đứa bé nhưng không muốn sinh thì anh rốt cuộc thành thật với lòng mình lần nữa cường ngạnh ép cô trở về.

Nhưng cô không còn sợ anh nữa, cái người không khống chế được mình thích anh! Cô bây giờ hận anh đến tận xương tủy, thế nhưng anh lại không muốn buông tay lần nữa.

Giằng co như vậy, cuối cùng ai là người khổ nhất? Anh không chống đỡ nổi. Ngoài mặt bình tĩnh nhưng nội tâm của anh sớm đã không an?

“Chủ nhân, tiểu thư..” Hàn Diệc Phi nhìn thấy qua màn hình Nhược Tuyết đang cầm mảnh sứ, vội vàng lên tiếng.

Lương Úy Lâm mở mắt ra không nói gì liền chạy vội ra ngoài: “Lăng Nhược Tuyết em thật muốn chết sao! Chết là có thể giải quyết tất cả sao?” Nhìn chằm chằm cô chảy máu, mặt anh biến sắc, lập tức tìm người mang hộp thuốc tới. “Lương Úy Lâm…” Cô mông lung nhìn thấy anh, vội đẩy anh ra. Chạy không khỏi, đúng là chạy không khỏi vận mệnh đùa cợt.

“Không nên nói nữa! Băng bó vết thương trước đi!” Khuôn mặt đáng thương của cô làm cho anh cảm thấy bất lực không có cách nào lớn tiếng. Thì ra anh giờ đã biết, cô bên cạnh anh cảm thấy khó chịu! Nhưng anh làm sao buông tay đây?

A Cánh rất nhanh đem hộp thuốc tới, sau đó lui ra, động tác Lương Úy Lâm nhanh chóng sát trùng vết thương sau đó dùng băng gạc quấn lại. Dịu dàng tỉ mỉ như vậy để cho cô không thể đẩy ra, không cự tuyệt được.

Lương Úy Lâm anh không ngăn cản được cái chết, không được! Nước mắt lại chảy xuống miếng băng gạc, thấm ướt.

Vú Lâm đem đồ lên dọn dẹp sạch sẽ sau đó ra ngoài, trong phòng im lặng chỉ có tiếng nức nở.

“Đừng khóc!” Anh ném miếng băng gạc trong tay xuống, một tay ôm cô vào trong ngực, vừa ra lệnh vừa uy hiếp. Chưa từng ghét nước mắt của cô như vậy. Làm anh phiền não muốn giết người.

Cô cũng không muốn khóc, nhưng không khống chế được mình, làm thế nào?

“Lương Úy Lâm tại sao anh không muốn buông tha tôi?” Hơi thở phái nam quen thuộc làm cho Nhược Tuyết càng thêm thống hận mình. Tại sao xấu hổ như vậy, rõ ràng rất hận tại sao lại té trong ngực của anh mà khóc?

Tại sao? Tại sao? Anh cũng muốn biết! Đã từng, em gái chết đi, thống khổ to lớn cùng thù hận giống như lửa mạnh hừng hực, cơ hồ muốn cắn nuốt lấy anh, thấy cô làm anh đau khổ, yêu hoặc không yêu, hận hoặc không hận, anh trải qua giãy dụa kéo dài.

Cô tại sao là em gái của hắn ta? Vốn là hận, tại sao lại yêu cô?

"Bỏ qua em? Ai tới bỏ qua anh?" Anh nhắm mắt lại, tay nhè nhẹ vỗ về mái tóc dài của cô. Mỗi một lần đều êm ái như vậy, mỗi một lần giống như cuốn lấy nuối tiếc của anh.

Thì ra đây là báo ứng cho anh! Anh lại mặc thù hận mà yêu cô nhưng không được!

“Tôi đã thử qua nhưng không có cách nào. Tôi không có cách nào ở chung một chỗ với anh.” Sau khi trải qua chuyện đó cô không thể miễn cưỡng ép mình ở cùng anh, tiếp tục như vậy chỉ làm cô thêm khổ sở. Cô sắp điên rồi!

"Lăng Nhược Tuyết, em đã từng thích anh! Em thích đi đâu? Đi nơi nào? Tại sao không thể thích lần nữa? Tại sao? Em nói cho anh biết. . . . . ." Anh không biết sao? Dù có thích nhiều hơn thì đêm đó đã biến mất sau khi bị anh bạo hành, bọn họ không trở về được nữa?

"Thích?" Nhược Tuyết ở trong lòng anh ngẩng đầu: "Lương Úy Lâm, không có, cũng không còn nữa! Anh bỏ qua cho tôi đi! Tôi không thích anh, vĩnh viễn không thể nào nữa thích anh nữa rồi !"

"Không sao, anh yêu em là đủ rồi." Như vậy có đủ hay không? Lần đầu tiên, Lương Úy Lâm đối với một người phụ nữ mà thỏa hiệp đến mức độ này, có đổi lấy chút tha thứ của cô không?

“Lương Úy Lâm, tôi không muốn yêu anh, anh có hiểu không, tôi hận anh. Tôi chỉ muốn rời khỏi anh…” Lương Úy Lâm như vậy quá xa lạ! Anh lại nói yêu cô? Người đàn ông như vậy có thể yêu cô?

Yêu cô tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao lại bức cô đến giới hạn này? Lương Úy Lâm, anh kêu em làm sao để tin anh đây?

Bọn họ có nói thêm có yêu nhiều thì có lợi ích gì? Giới hạn thấp nhất của hai người đã tới rồi, anh muốn bỏ qua hận để yêu cô, nhưng cô không có cách nào tiếp nhận anh, không có đường lui?

Đây là một con đường không có cách nào đi chung.

Tình trái ngang cuối cùng chỉ là nếm khổ đau!

Khoảng cách giữa hai người không thể vượt qua được. Cô từng đối với anh có ước mơ nhưng anh lại tự tay phá hủy hi vọng cuối cùng của cô. Hiện tại anh lại nói yêu cô, thật quá muộn rồi. Giữa họ đã quá xa, vĩnh viễn không gần nhau được.

“Vậy thì cứ hận tiếp đi. Nhưng đừng nhắc lại rời đi.” Anh nhận định trong lòng sẽ không buông tay.

Được rồi nếu cô muốn hận vậy thì tiếp tục để cho cô hận anh đi!

Làm sao mà không hận? Một cô gái non nớt hồn nhiên như tờ giấy trắng lại bị anh làm cho dơ bẩn, hao tổn tâm cơ vô tình khinh nhờm thậm chí ép cô đến giới hạn cuối cùng…

Có thể nào không hận? Đổi lại là anh cũng sẽ hận đến cắng răng nghiến lợi! Hận đi! Nếu như thế có thể làm cho lòng cô thoải mái nếu hận có thể khiến cho khắc cốt ghi tâm trọn đời khó quên vậy thì hãy hận nhiều một chút….Nhiều hơn một chút…

“Lương Úy Lâm, anh không hiểu, anh chính là không hiểu. Anh thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?” Cô ở bên cạnh anh mỗi giây đều là khó chịu. Mỗi ngày ở trong giấc mơ đều thấy cái đêm đầy máu tanh đó, không ngừng chảy, không phải anh mà chính là cô!

“Trừ phi anh chết, anh đã dạy em cầm súng hướng về nơi này mà bắn, chỉ cần anh chết em có thể đi.” Anh rốt cuộc mở mắt nhìn thẳng vào mắt cô, trong tay đưa cho cô khẩu súng lục tinh xảo. Nếu như cô thật muốn đi vậy thì bước qua xác anh đi!

Nếu so về độ biến thái thì Lương Úy Lâm không thua bất luận kẻ nào!

“Tôi không muốn…” Nhược Tuyết rốt cuộc không nhịn được thét chói tai, sau đó mềm mại ngã xuống.

Phòng bệnh cao cấp lầu cuối bệnh viện.

“Mình nói này Lâm, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Nghiêm Quân Hạo nhìn Lương Úy Lâm nãy giờ không nói gì, mấy ngày trước đi khám thai không có vấn đề gì, tại sao lại có dấu hiệu sinh non đây? Đã có bầu 7 tháng rồi, không thể để bị kích động nữa.

Lương Úy Lâm nhìn thân thể mảnh mai nằm trên giường, vẫn không nói chuyện.

“Thân thể của em ấy rất yếu, không thể để xảy ra tình trạng như vậy nữa. Hơn nữa tâm tình của em ấy sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa bé. Cậu không cần kích động em ấy nữa có được không? Nếu cậu thật muốn đứa bé này, nếu như cậu thật mong em ấy bình an sinh hạ đứa bé này thì phải nhớ lời mình nói.” Đối mặt với tình huống như vậy Nghiêm Quân Hạo không có cách nào cười được.

“Quân Hạo, cậu có biết cảm giác yêu một người là gì không?” Anh nhắm mắt lại, lầm bầm thấp giọng hỏi. Không có chú ý đến sắc mặt của Nghiêm Quân Hạo trở nên cứng nhắc có vẻ không tin, sau đó tiếp tục nói: “Là mình cố gắng làm thế nào cũng không khống chế được nội tâm của chính minh, cái loại cảm giác mãnh liệt đó thì ra mình đã hiểu rõ rồi, là lúc hận cũng có thể biến thành yêu. Nhưng đã quá muộn!”

Có lúc hận một người so với yêu dễ dàng hơn nhiều. Ít nhất căm thù đến tận xương tủy có thể có cách để mình phát tiết nhưng yêu….Anh thật rất mờ mịt.

Tình yêu cha mẹ chỉ có thể nói là có thể gặp mà không thể cầu! Yêu quá khó khăn và quá khổ.

"Nhược Tuyết, em ấy. . . . . ." Nghiêm Quân Hạo không biết nên làm sao để an ủi bạn tốt. Nhìn người phụ nữ đang nằm ở trên giường một cái, thật ra thì anh cũng không hiểu yêu là gì, nhưng có thể làm cho người đàn ông như Lương Úy Lâm nói ra lời yêu như vậy, người phụ nữ này thật bướng bỉnh rồi.

“Mình không có biện pháp nào với cô ấy, không có! Mình không muốn làm cho cô ấy rời xa mình nhưng cũng không muốn cô ấy phải khổ sở! Quân Hạo, cậu nói mình nên làm gì?” Rốt cuộc làm sao anh mới có thể bù đắp được tổn thương mà anh đã gây ra, rốt cuộc phải làm gì mới có thể làm cô không căm hận anh nữa?

Người luôn nói nhiều như Nghiêm Quân Hạo thế mà lại trầm mặc, bởi vì anh cũng không biết phải làm sao!

Trăng trong như nước, chiếu sáng khắp nơi! Tơ tình vươn vãi trên đất dọn dẹp thế nào…

Lương Úy Lâm nghĩ anh nhất định là đã bị mê muội. Tinh đẩu đầy trời, anh bất chợt im lặng.

Có lẽ là sai lầm rồi, sẽ không thể vãn hồi nữa!

**

Nhược Tuyết lần nữa mở mắt trời đất đã ngả chiều.

Cảnh trí xinh đẹp như thế này trừ ở biệt thự còn là nơi nào đây? Lương Uy Lâm là sao chứ? Muốn nhốt cô ở nhà tù khác sao? Cảnh trí có tinh xảo hoa lệ thì có ích lợi gì?

Nhắm mắt lại cô không muốn mở mắt nhìn cái thế giới này. Nhưng mộ tiếng gọi dịu dàng làm cho cô không thể giả bộ được.

“Tiểu Tuyết, làm sao con lại ngốc như vậy? Dù con không muốn gặp Úy Lâm cũng phải giữ gìn thân thể của mình chứ! Tại sao lại lấy sức khỏe bản thân mình ra để giày vò?”

Nhan Thanh Uyển ngồi bên giường nhìn vẻ mặt không có chút huyết sắc nào của Nhược Tuyết , thở dài ra tiếng.

Bà không nghĩ tới Nhược Tuyết lại có bầu bảy tháng rồi, hơn nữa trừ bụng đã lớn thì thân thể ngược lại rất gầy. Nhưng tại sao có đứa bé rồi nó cũng không muốn ở cạnh con trai bà đây?

Ngay cả đang ngủ vẫn là bộ mặt khổ sở đau thương. So với Nhược Tuyết trước đây bà thấy hoàn toàn thay đổi? Rốt cuộc có bao nhiêu bi thương?

Đứa con nhà mình sau khi đưa con bé tới đây, cũng không có đi qua xem thử. Hỏi không ra! Chỉ có thể đợi Nhược Tuyết tỉnh lại.

“Dì Nhan…” Mắt giật giật Nhược Tuyết không đành lòng nhìn Nhan Thanh Uyển như thế khổ sở mở miệng. Nhưng “mẹ” cô không thể nào gọi được từ này.

“Tiểu Tuyết con tỉnh lại là tốt rồi. Có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn ăn gì không?” Lo lắng người cũng đã tỉnh lại Nhan Thanh Uyển vội vàng hỏi.

“Dì Nhan…Con không muốn ăn. Thật xin lỗi, làm phiền dì…” Nhược Tuyết muốn ngồi dậy, nhưng thân thể quá nặng thế nào cũng không ngồi dậy nổi, Nhan Thanh Uyển vội vàng cầm cái gối đặt ở phía sau đỡ cô tựa vào đầu giường.

"Tiểu Tuyết, không nên như vậy. Chăm sóc con là chuyện dì nên làm. Có phải Úy Lâm nhà chúng ta khi dễ con? Nói cho dì biết được không?”

"Dì Nhan, con không muốn nói . . . . . ." Rũ mắt xuống, Nhược Tuyết không muốn nói về người đàn ông kia, thật không muốn! Cô không muốn ở trước mặt Nhan Thanh Uyển nói gì.

"Vậy dì gọi người giúp việc đưa canh đi lên có được hay không? Con ngủ lâu như vậy, dù là không đói bụng cũng phải vì đứa nhỏ trong bụng suy nghĩ một chút!" NhanThanh Uyển đau lòng vuốt mái tóc dài của cô. Ai lại lam chuyện đến mức này? Hai người trong cuộc đều không nói chuyện, nên làm gì đây?

“Dì Nhan, thật xin lỗi…Con không có cách nào, đứa bé này, con…” Nhược Tuyết vùi đầu vào trong ngực Nhan Thanh Uyển , nước mắt vừa tuôn ra ra! Cô nên nói như thế nào về đứa bé này? Đứa bé này không nên có, cô đối với nó trừ lo lắng chính là sợ, không muốn đối mặt với nó đang từng ngày lớn lên ở trong bụng.

Mỗi lần cảm thấy nó động, hai tay cô sờ lên bụng, vừa nghĩ tới đêm đó, nghĩ tới người đàn ông kia cô thật sự muốn hung hăng đấm một cái, cô không xuống tay được. Cho nên thật khổ sở!

"Tiểu Tuyết, đứa bé đã bảy tháng rồi, con phải tịnh dưỡng thân thể, sinh đứa bé ra có được không?" Nhan Thanh Uyển cả đời tiếc nuối lớn nhất chính là thân thể quá yếu không thể sinh cho người đàn ông mình yêu thêm mấy đứa bé, mà đứa con gái duy nhất đã mất sớm. Cho nên đối với đứa bé kia bà rất mong đợi!

"Con không biết, con không biết. . . . . ." Sanh ra thì thế nào đây? Tình cảnh hiện tại của cô không thể chăm sóc đứa bé. Cô nghĩ tiếp tục như vậy cô sẽ điên mất.

"Tiểu Tuyết. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ." Nhan Thanh Uyển than thở: "Dì đi gọi Úy Lâm tới đây có được hay không?"

"Không cần, con không muốn thấy anh ấy, cầu xin dì con không muốn, con không muốn gặp lại anh ấy." Thấy Nhan Thanh Uyển đứng dậy muốn đi ra ngoài, Nhược Tuyết vội vàng đứng dậy kéo bà.

"Tiểu Tuyết. . . . . ." Nhan Thanh Uyển bị Nhược Tuyết kéo làm cho choáng váng đầu.

"Thanh Uyển, bà làm sao vậy?" Lương Ngạo Vũ bước vào, trong mắt thấy chỉ có người phụ nữ mình yêu, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng tới đây vịn bà.

"Em không sao. Tiểu Tuyết tỉnh, cho nên em muốn đi xuống để cho người làm đưa chút đồ ăn đi lên." Trong lòng chồng nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Thật xin lỗi, dì Nhan. . . . . ." Nhược Tuyết thấy Lương Ngạo Vũ mới nghĩ đến mình lại kích động hơi quá, vội vàng buông tay ra.

"Lăng tiểu thư, tôi có mấy lời nhất định phải nói rõ với cô." Lương Ngạo Vũ dừng một chút, ông không có biện pháp giống như vợ mình gọi cô là Tiểu Tuyết.

"Ngạo Vũ, anh định nói gì! Không cần hù Tiểu Tuyết." Nhan Thanh Uyển đưa tay muốn ngăn Lương Ngạo Vũ, lại bị ông kéo xuống: “Thanh Uyển, không có gì, để anh tới nói."

Nhược Tuyết chỉ có thể cắn môi không nói lời nào, bởi vì cô không biết Lương Ngạo Vũ muốn nói gì, nhưng không nhìn thấy Lương Úy Lâm đi vào, cô đã bình tĩnh rất nhiều.

"Cô không phải muốn gặp con tôi, con tôi cũng sẽ không đến gặp cô. Nó đã bay trở về Thái Lan rồi. Nhưng nó tạm thời trước khi đi có mấy lời để cho tôi chuyển cho cô, chỉ cần cô an tâm bồi dưỡng thân thể tốt, chờ đứa bé thuận lợi sau khi sanh ra, cô có thể đi. Chúng ta biết cô cũng không muốn đứa bé, cho nên đứa bé chúng ta nhất định sẽ đem nó nuôi dưỡng lớn lên, nó tất cả sẽ không liên quan đến cô nữa! Úy Lâm cũng sẽ không tìm cô làm phiền nữa. Từ nay về sau, hai nhà chúng ta đều không thiếu nợ nhau." Lương Ngạo Vũ không để ý tới nghi vấn của vợ mình, từng chữ từng câu mà đem ra nói rõ ràng.

Dù là, Lương Úy Lâm không có nói như vậy, nhưng đối với hai bên mà nói đều là kết cục tốt nhất! Cũng có thể nói đây chính là kết quả ông muốn, chỉ là cái kết quả này chậm một chút thôi.

Một đứa bé ông đã đồng ý với Uyển Nhi, phải trả một Tiểu Ngữ cho bà ấy! Bây giờ không phải là tới rồi sao?

Hai người nếu là vô tình, sao có thể lâu dài đây? Cường cầu là không thể được! Dù là lấy được, cuối cùng vẫn còn có báo ứng!

"Có phải hay không, chỉ cần tôi sinh hạ đứa bé, các người có thể để cho tôi rời khỏi?" Lần đầu tiên, cặp mắt Nhược Tuyết chăm chú nhìn mặt Lương Ngạo Vũ.

"Tiểu Tuyết. . . . . ." Nhan Thanh Uyển mở miệng, con trai bà không phải nói như vậy chứ? Tại sao Ngạo Vũ có thể nói Nhược Tuyết những điều này?

"Lời nói của Lương Ngạo Vũ đã nói chưa từng có người hoài nghi. Không ngoài ý muốn, chưa tới hai ba tháng, cô có thể hoàn toàn giải thoát! Chỉ cần cô tốt nhất sanh đứa bé ra là được, đến lúc đó cô muốn đến nơi nào sẽ không có người quản cô." Lương Ngạo Vũ vỗ nhẹ lưng vợ mình an ủi.

“Tôi đồng ý với ông. Hi vọng lúc đó các người không đổi ý! Hơn nữa không tìm những người bên cạnh tôi gây phiền toái.” Giọng điệu của cô có hi vọng có kiên định! Cô cũng là bất đắc dĩ ích kỉ nhưng cô không có biện pháp đối mặt với người kia. Cô vĩnh viễn rời khỏi khống chế của anh, đời này kiếp này không gặp lại.

Nhược Tuyết chưa bao giờ biết mình sau lại sẽ khổ sở như vậy, khổ cực như vậy! Nhưng là đã lựa chọn, cũng không có đường rút lui rồi.

"Yên tâm đi! Tôi đồng ý chuyện của cô thì nhất định sẽ làm được! Cô tốt nhất nghỉ ngơi đi, tôi kêu người giúp việc đem đồ đi lên cho cô ăn." Lương Ngạo Vũ nói xong, cùng Nhan Thanh Uyển đi ra ngoài.

Chỉ cần có thể thoát khỏi người kia, để cho cô chết cũng nguyện ý! Huống chi chỉ là sinh hạ đứa bé này mà thôi! Vậy thì sinh đi! Sau khi sanh ra cô có thể giải thoát, vĩnh viễn giải thoát.

Cô muốn rời khỏi ác ma kia thật xa! Cô muốn bắt đầu cuộc sống mới.

Thật sự hận sao? Hận đến muốn dùng con của mình đổi lấy tự do? Cũng đúng, cô cho tới bây giờ cũng chưa có thương yêu đứa bé này! Một người phụ nữ, có thể làm như thế này, cũng coi là nhẫn tâm chứ?

Lăng Nhược Tuyết, cô quả thật nhẫn tâm! Cũng không biết, đến lúc đó tôi sẽ có tâm tình tốt thả cô rời đi đây?

Ngồi ở phòng nghỉ chuyên dụng tại phi trường, Lương Úy Lâm tắt đi máy truyền tin!

"Chủ nhân, chuyên cơ đã chuẩn bị xong! Lúc nào cũng có thể cất cánh!" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, là A Cánh.

Lương Úy Lâm đứng dậy không nói một câu đi ra ngoài. Nếu không muốn nhìn thấy vậy thì không cần rồi !

editor Cát

Phòng bệnh cao cấp lầu cuối bệnh viện.

“Mình nói này Lâm, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Nghiêm Quân Hạo nhìn Lương Úy Lâm nãy giờ không nói gì, mấy ngày trước đi khám thai không có vấn đề gì, tại sao lại có dấu hiệu sinh non đây? Đã có bầu 7 tháng rồi, không thể để bị kích động nữa.

Lương Úy Lâm nhìn thân thể mảnh mai nằm trên giường, vẫn không nói chuyện.

“Thân thể của em ấy rất yếu, không thể để xảy ra tình trạng như vậy nữa. Hơn nữa tâm tình của em ấy sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa bé. Cậu không cần kích động em ấy nữa có được không? Nếu cậu thật muốn đứa bé này, nếu như cậu thật mong em ấy bình an sinh hạ đứa bé này thì phải nhớ lời mình nói.” Đối mặt với tình huống như vậy Nghiêm Quân Hạo không có cách nào cười được.

“Quân Hạo, cậu có biết cảm giác yêu một người là gì không?” Anh nhắm mắt lại, lầm bầm thấp giọng hỏi. Không có chú ý đến sắc mặt của Nghiêm Quân Hạo trở nên cứng nhắc có vẻ không tin, sau đó tiếp tục nói: “Là mình cố gắng làm thế nào cũng không khống chế được nội tâm của chính minh, cái loại cảm giác mãnh liệt đó thì ra mình đã hiểu rõ rồi, là lúc hận cũng có thể biến thành yêu. Nhưng đã quá muộn!”

Có lúc hận một người so với yêu dễ dàng hơn nhiều. Ít nhất căm thù đến tận xương tủy có thể có cách để mình phát tiết nhưng yêu….Anh thật rất mờ mịt.

Tình yêu cha mẹ chỉ có thể nói là có thể gặp mà không thể cầu! Yêu quá khó khăn và quá khổ.

"Nhược Tuyết, em ấy. . . . . ." Nghiêm Quân Hạo không biết nên làm sao để an ủi bạn tốt. Nhìn người phụ nữ đang nằm ở trên giường một cái, thật ra thì anh cũng không hiểu yêu là gì, nhưng có thể làm cho người đàn ông như Lương Úy Lâm nói ra lời yêu như vậy, người phụ nữ này thật bướng bỉnh rồi.

“Mình không có biện pháp nào với cô ấy, không có! Mình không muốn làm cho cô ấy rời xa mình nhưng cũng không muốn cô ấy phải khổ sở! Quân Hạo, cậu nói mình nên làm gì?” Rốt cuộc làm sao anh mới có thể bù đắp được tổn thương mà anh đã gây ra, rốt cuộc phải làm gì mới có thể làm cô không căm hận anh nữa?

Người luôn nói nhiều như Nghiêm Quân Hạo thế mà lại trầm mặc, bởi vì anh cũng không biết phải làm sao!

Trăng trong như nước, chiếu sáng khắp nơi! Tơ tình vươn vãi trên đất dọn dẹp thế nào…

Lương Úy Lâm nghĩ anh nhất định là đã bị mê muội. Tinh đẩu đầy trời, anh bất chợt im lặng.

Có lẽ là sai lầm rồi, sẽ không thể vãn hồi nữa!

**

Nhược Tuyết lần nữa mở mắt trời đất đã ngả chiều.

Cảnh trí xinh đẹp như thế này trừ ở biệt thự còn là nơi nào đây? Lương Uy Lâm là sao chứ? Muốn nhốt cô ở nhà tù khác sao? Cảnh trí có tinh xảo hoa lệ thì có ích lợi gì?

Nhắm mắt lại cô không muốn mở mắt nhìn cái thế giới này. Nhưng mộ tiếng gọi dịu dàng làm cho cô không thể giả bộ được.

“Tiểu Tuyết, làm sao con lại ngốc như vậy? Dù con không muốn gặp Úy Lâm cũng phải giữ gìn thân thể của mình chứ! Tại sao lại lấy sức khỏe bản thân mình ra để giày vò?”

Nhan Thanh Uyển ngồi bên giường nhìn vẻ mặt không có chút huyết sắc nào của Nhược Tuyết , thở dài ra tiếng.

Bà không nghĩ tới Nhược Tuyết lại có bầu bảy tháng rồi, hơn nữa trừ bụng đã lớn thì thân thể ngược lại rất gầy. Nhưng tại sao có đứa bé rồi nó cũng không muốn ở cạnh con trai bà đây?

Ngay cả đang ngủ vẫn là bộ mặt khổ sở đau thương. So với Nhược Tuyết trước đây bà thấy hoàn toàn thay đổi? Rốt cuộc có bao nhiêu bi thương?

Đứa con nhà mình sau khi đưa con bé tới đây, cũng không có đi qua xem thử. Hỏi không ra! Chỉ có thể đợi Nhược Tuyết tỉnh lại.

“Dì Nhan…” Mắt giật giật Nhược Tuyết không đành lòng nhìn Nhan Thanh Uyển như thế khổ sở mở miệng. Nhưng “mẹ” cô không thể nào gọi được từ này.

“Tiểu Tuyết con tỉnh lại là tốt rồi. Có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn ăn gì không?” Lo lắng người cũng đã tỉnh lại Nhan Thanh Uyển vội vàng hỏi.

“Dì Nhan…Con không muốn ăn. Thật xin lỗi, làm phiền dì…” Nhược Tuyết muốn ngồi dậy, nhưng thân thể quá nặng thế nào cũng không ngồi dậy nổi, Nhan Thanh Uyển vội vàng cầm cái gối đặt ở phía sau đỡ cô tựa vào đầu giường.

"Tiểu Tuyết, không nên như vậy. Chăm sóc con là chuyện dì nên làm. Có phải Úy Lâm nhà chúng ta khi dễ con? Nói cho dì biết được không?”

"Dì Nhan, con không muốn nói . . . . . ." Rũ mắt xuống, Nhược Tuyết không muốn nói về người đàn ông kia, thật không muốn! Cô không muốn ở trước mặt Nhan Thanh Uyển nói gì.

"Vậy dì gọi người giúp việc đưa canh đi lên có được hay không? Con ngủ lâu như vậy, dù là không đói bụng cũng phải vì đứa nhỏ trong bụng suy nghĩ một chút!" NhanThanh Uyển đau lòng vuốt mái tóc dài của cô. Ai lại lam chuyện đến mức này? Hai người trong cuộc đều không nói chuyện, nên làm gì đây?

“Dì Nhan, thật xin lỗi…Con không có cách nào, đứa bé này, con…” Nhược Tuyết vùi đầu vào trong ngực Nhan Thanh Uyển , nước mắt vừa tuôn ra ra! Cô nên nói như thế nào về đứa bé này? Đứa bé này không nên có, cô đối với nó trừ lo lắng chính là sợ, không muốn đối mặt với nó đang từng ngày lớn lên ở trong bụng.

Mỗi lần cảm thấy nó động, hai tay cô sờ lên bụng, vừa nghĩ tới đêm đó, nghĩ tới người đàn ông kia cô thật sự muốn hung hăng đấm một cái, cô không xuống tay được. Cho nên thật khổ sở!

"Tiểu Tuyết, đứa bé đã bảy tháng rồi, con phải tịnh dưỡng thân thể, sinh đứa bé ra có được không?" Nhan Thanh Uyển cả đời tiếc nuối lớn nhất chính là thân thể quá yếu không thể sinh cho người đàn ông mình yêu thêm mấy đứa bé, mà đứa con gái duy nhất đã mất sớm. Cho nên đối với đứa bé kia bà rất mong đợi!

"Con không biết, con không biết. . . . . ." Sanh ra thì thế nào đây? Tình cảnh hiện tại của cô không thể chăm sóc đứa bé. Cô nghĩ tiếp tục như vậy cô sẽ điên mất.

"Tiểu Tuyết. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ." Nhan Thanh Uyển than thở: "Dì đi gọi Úy Lâm tới đây có được hay không?"

"Không cần, con không muốn thấy anh ấy, cầu xin dì con không muốn, con không muốn gặp lại anh ấy." Thấy Nhan Thanh Uyển đứng dậy muốn đi ra ngoài, Nhược Tuyết vội vàng đứng dậy kéo bà.

"Tiểu Tuyết. . . . . ." Nhan Thanh Uyển bị Nhược Tuyết kéo làm cho choáng váng đầu.

"Thanh Uyển, bà làm sao vậy?" Lương Ngạo Vũ bước vào, trong mắt thấy chỉ có người phụ nữ mình yêu, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng tới đây vịn bà.

"Em không sao. Tiểu Tuyết tỉnh, cho nên em muốn đi xuống để cho người làm đưa chút đồ ăn đi lên." Trong lòng chồng nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Thật xin lỗi, dì Nhan. . . . . ." Nhược Tuyết thấy Lương Ngạo Vũ mới nghĩ đến mình lại kích động hơi quá, vội vàng buông tay ra.

"Lăng tiểu thư, tôi có mấy lời nhất định phải nói rõ với cô." Lương Ngạo Vũ dừng một chút, ông không có biện pháp giống như vợ mình gọi cô là Tiểu Tuyết.

"Ngạo Vũ, anh định nói gì! Không cần hù Tiểu Tuyết." Nhan Thanh Uyển đưa tay muốn ngăn Lương Ngạo Vũ, lại bị ông kéo xuống: “Thanh Uyển, không có gì, để anh tới nói."

Nhược Tuyết chỉ có thể cắn môi không nói lời nào, bởi vì cô không biết Lương Ngạo Vũ muốn nói gì, nhưng không nhìn thấy Lương Úy Lâm đi vào, cô đã bình tĩnh rất nhiều.

"Cô không phải muốn gặp con tôi, con tôi cũng sẽ không đến gặp cô. Nó đã bay trở về Thái Lan rồi. Nhưng nó tạm thời trước khi đi có mấy lời để cho tôi chuyển cho cô, chỉ cần cô an tâm bồi dưỡng thân thể tốt, chờ đứa bé thuận lợi sau khi sanh ra, cô có thể đi. Chúng ta biết cô cũng không muốn đứa bé, cho nên đứa bé chúng ta nhất định sẽ đem nó nuôi dưỡng lớn lên, nó tất cả sẽ không liên quan đến cô nữa! Úy Lâm cũng sẽ không tìm cô làm phiền nữa. Từ nay về sau, hai nhà chúng ta đều không thiếu nợ nhau." Lương Ngạo Vũ không để ý tới nghi vấn của vợ mình, từng chữ từng câu mà đem ra nói rõ ràng.

Dù là, Lương Úy Lâm không có nói như vậy, nhưng đối với hai bên mà nói đều là kết cục tốt nhất! Cũng có thể nói đây chính là kết quả ông muốn, chỉ là cái kết quả này chậm một chút thôi.

Một đứa bé ông đã đồng ý với Uyển Nhi, phải trả một Tiểu Ngữ cho bà ấy! Bây giờ không phải là tới rồi sao?

Hai người nếu là vô tình, sao có thể lâu dài đây? Cường cầu là không thể được! Dù là lấy được, cuối cùng vẫn còn có báo ứng!

"Có phải hay không, chỉ cần tôi sinh hạ đứa bé, các người có thể để cho tôi rời khỏi?" Lần đầu tiên, cặp mắt Nhược Tuyết chăm chú nhìn mặt Lương Ngạo Vũ.

"Tiểu Tuyết. . . . . ." Nhan Thanh Uyển mở miệng, con trai bà không phải nói như vậy chứ? Tại sao Ngạo Vũ có thể nói Nhược Tuyết những điều này?

"Lời nói của Lương Ngạo Vũ đã nói chưa từng có người hoài nghi. Không ngoài ý muốn, chưa tới hai ba tháng, cô có thể hoàn toàn giải thoát! Chỉ cần cô tốt nhất sanh đứa bé ra là được, đến lúc đó cô muốn đến nơi nào sẽ không có người quản cô." Lương Ngạo Vũ vỗ nhẹ lưng vợ mình an ủi.

“Tôi đồng ý với ông. Hi vọng lúc đó các người không đổi ý! Hơn nữa không tìm những người bên cạnh tôi gây phiền toái.” Giọng điệu của cô có hi vọng có kiên định! Cô cũng là bất đắc dĩ ích kỉ nhưng cô không có biện pháp đối mặt với người kia. Cô vĩnh viễn rời khỏi khống chế của anh, đời này kiếp này không gặp lại.

Nhược Tuyết chưa bao giờ biết mình sau lại sẽ khổ sở như vậy, khổ cực như vậy! Nhưng là đã lựa chọn, cũng không có đường rút lui rồi.

"Yên tâm đi! Tôi đồng ý chuyện của cô thì nhất định sẽ làm được! Cô tốt nhất nghỉ ngơi đi, tôi kêu người giúp việc đem đồ đi lên cho cô ăn." Lương Ngạo Vũ nói xong, cùng Nhan Thanh Uyển đi ra ngoài.

Chỉ cần có thể thoát khỏi người kia, để cho cô chết cũng nguyện ý! Huống chi chỉ là sinh hạ đứa bé này mà thôi! Vậy thì sinh đi! Sau khi sanh ra cô có thể giải thoát, vĩnh viễn giải thoát.

Cô muốn rời khỏi ác ma kia thật xa! Cô muốn bắt đầu cuộc sống mới.

Thật sự hận sao? Hận đến muốn dùng con của mình đổi lấy tự do? Cũng đúng, cô cho tới bây giờ cũng chưa có thương yêu đứa bé này! Một người phụ nữ, có thể làm như thế này, cũng coi là nhẫn tâm chứ?

Lăng Nhược Tuyết, cô quả thật nhẫn tâm! Cũng không biết, đến lúc đó tôi sẽ có tâm tình tốt thả cô rời đi đây?

Ngồi ở phòng nghỉ chuyên dụng tại phi trường, Lương Úy Lâm tắt đi máy truyền tin!

"Chủ nhân, chuyên cơ đã chuẩn bị xong! Lúc nào cũng có thể cất cánh!" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, là A Cánh.

Lương Úy Lâm đứng dậy không nói một câu đi ra ngoài. Nếu không muốn nhìn thấy vậy thì không cần rồi !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.