Yêu Hận Triền Miên

Chương 74: Vị hôn thê?




editor Cát

Nhược Tuyết không nghĩ tới, trở lại biệt thự lại gặp nhiều người như vậy ở đây. Sau đó chỉ thấy 7, 8 người đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, vốn là những âm thanh thưa thớt đang nói chuyện chợt ngừng lại.

Tầm mắt di chuyển, rốt cuộc cũng tìm thấy bóng dáng quen thuộc, mặc áo sơ mi màu đen đang lẳng lặng ngồi hút thuốc lá, thấy A Cánh cùng Nghiêm Quân Hạo đẩy cô cùng nhau đi vào, không có đứng dậy, cũng không có nói một câu, an vị ở nơi nào không nói một lời nhìn cô.

"Tiểu Tuyết, con trở lại! Thật xin lỗi, ta không có đi thăm con." Nhan Thanh Uyển chủ động đứng lên phá vỡ cục diện bế tắc, bà đi tới cười trước mặt Nhược Tuyết: "Tiểu Tuyết, chân còn đau nhức không?"

Trong lúc kinh ngạc vì không có thấy Nhan Thanh Uyển đã trở về, bà kêu một tiếng Tiểu Tuyết làm cho cô lâm vào tình trạng kinh hoảng không rõ đang xảy ra chuyện gì. Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra đây? Chẳng lẽ trí nhớ của Nhan Thanh Uyển đã khôi phục? Vậy sao không có ai nói cho cô biết? Những người trong phòng này là ai? Tại sao ông trời thích mang đến cho cô những vui mừng? Cái này cũng coi là vui mừng sao?

"Dì Lương, đã lâu không gặp. Chú Lương, chú vẫn phong độ như năm đó! Nét mặt của Nghiêm Quân Hạo cười rực rỡ. Trên đời này đoán chừng cũng chỉ có Nghiêm Quân Hạo dám ở trước mặt cha con nhà họ Lương như vậy.

"Quân Hạo, cám ơn cháu đã chăm sóc cho Tiểu Tuyết. Úy Lâm đâu? Úy Lâm, Quân Hạo tới làm sao con không nói gì?" Nhan Thanh Uyển thấy Nhược Tuyết kinh ngạc không nói ra lời, vội vàng xoay người gọi con trai, mà người nhà họ Nhan khi nhìn thấy Nhược Tuyết cũng đều dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, đặc biệt là Nhan lão gia tử giống như là ánh mắt của cố nhân một dạng kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhược Tuyết.

"Quân Hạo là người của mình, không cần kêu." Thuận tay phun vòng điếu thuốc, Lương Úy Lâm cũng không có đứng dậy. Nhìn cô cùng Quân Hạo như thế, giống như rất thân mật! Từ lúc họ mới xuống xe về đến đến đại sảnh này, anh nhìn họ qua máy theo dõi, bọn họ tươi cười nói chuyện! Hiện tại sao lại câm hết rồi?

"Thanh Uyển, con bé là. . . . . ." Nhan lão gia tử không nhịn được trong lòng kinh ngạc đứng lên.

"Cha, con bé là. . . . . ." Nhan Thanh Uyển làm khó nhìn qua con trai, vừa liếc nhìn Lương Ngạo Vũ, ở ánh mắt Lương Ngạo Vũ bà nhìn thấy một ánh mắt tính toán quen thuộc. Vậy bà không phải có thể. . . . . .

"Mẹ của con là Chu Tĩnh Lâm sao?" Thanh âm Nhan lão gia tử run run hỏi. Chu Tĩnh Lâm là học trò của ông, đáng tiếc năm ngoái bất hạnh đã qua đời, cô gái trước mắt này cùng với nó dáng dấp quá giống. Ông nhớ trước kia Chu Tĩnh Lâm đã từng mang con gái của mình tới nhà bọn họ, đáng tiếc đã là chuyện thật nhiều năm trước rồi. Người con gái trước mắt này cùng Chu Tĩnh Lâm có phải có quan hệ gì không?

"Đúng vậy. Ông, . . . . . ." Tên của mẹ từ trong miệng của lão nhân gia nói ra, cô vô cùng khẩn trương cùng lo lắng, trong nháy mắt Nhược Tuyết lại rơi nước mắt. Đã bao nhiêu năm, không có người nào ở trước mặt cô nhắc tới mẹ, nhưng lão gia gia này sao lại như vậy? Cha mẹ đều là giáo viên, học trò ở khắp thiên hạ, thế nhưng lão gia gia không thể nào là học trò của mẹ.

"Chu Tĩnh Lâm là học trò của ta, là một học trò tốt, cũng là một người thầy tốt. . . . . ." Nhan lão gia tử nhìn thấy con gái hơn ba mươi không thấy cũng không có rơi lệ, nhưng nhìn thấy con gái của cố nhân lại để cho ông thiếu chút nữa lão lệ tung hoành rồi. Vợ chồng Chu Tĩnh Lâm hay trò chuyện cùng ông, mà bọn họ năm ngoái thế nhưng lần lượt đã qua đời. Chuyện của nhà bọn họ ông cũng có nghe qua đó, muốn giúp nhưng không biết phải làm sao. Hôm nay, lại gặp được con gái của bọn họ, con gái của cố nhân bọn họ muốn tìm cũng không tìm được, làm sao không kích động đây?

"Ông à, mẹ con, bà đã. . . . . ."

"Ta hiểu, ta biết. . . . . ." Nhan lão gia tử đã kích động đến nói không thành tiếng rồi. Thật sự là thế nào cũng không nghĩ ra!

"Cha, cha trước ngồi xuống đi! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói." Con trai lớn của Nhan gia thấy Nhan lão gia tử kích động vội tới khuyên.

Nghiêm Quân Hạo sờ mũi một cái, chuyện này là sao? Tại sao không ai nói cho anh biết? mà người duy nhất có thể cho anh câu trả lời là cha con nhà họ Lương lại giống như người ngoài cuộc không nói một lời. Đây là sao?

"Tiểu Tuyết, đừng khóc! Tất cả mọi người đang nhìn ! Không sao, không quan trọng. Từ nay về sau dì chính là mẹ con, được không? Con nguyện ý gọi dì là mẹ không?" Nhan Thanh Uyển đưa tay lau nước mắt không ngừng của Nhược Tuyết, nhẹ giọng nói.

Mà Nhược Tuyết trừ khóc, không biết mình còn có thể làm gì nữa. Mẹ, thật có thể gọi bà ấy là mẹ sao?

"Thanh Uyển, đây là sao chứ?” Trường hợp như thế này khiến cho Nhan ông cụ không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tất cả mọi người đang nhìn Nhan Thanh Uyển, gồm có một người chẳng có nói lời nào là Lương Úy Lâm. Tâm lý của anh giống như đang bị tính toán đầy bất an. Dạo này, thanh âm mềm mại yếu ớt tính toán chỉ có mẹ của anh không còn ai khác. Nhưng bà muốn làm gì đây? Mà người phụ nữ kia, có cần thiết mới từ bệnh viện trở về là khóc thành như vậy không?

"Cha, mẹ, Nhược Tuyết là vợ sắp cưới của Úy Lâm”

Lời này vừa nói ra, trong phòng khách an tĩnh bỗng tiếng rút khí nối thành một mảnh, trừ vợ chồng Nhan Thanh Uyển không có nói gì cả Nghiêm Quân Hạo và tất cả mọi người bị những lời này hù sợ. Mà thuốc lá trên tay Lương Úy Lâm cứ như vậy rơi xuống sàn nhà.

Vị hôn thê? Thật là rất buồn cười! Anh không hề có ý định lấy vợ. Cuộc sống của người bình thường đối với anh mà nói chính là một loại trở ngại. Anh không cần cái danh xưng vợ chưa cưới này.

Nhan Thanh Uyển biết chính mình đang nói gì không? Sau chốc lát mất hồn, anh rất nhanh khôi phục tỉnh táo. Mắt nhìn Lương Ngạo Vũ, sau đó sẽ nhìn về Nhan Thanh Uyển, cuối cùng đưa ánh mắt khóa ở trên mặt Nhược Tuyết.

Nhược Tuyết cũng bị câu nói bất ngờ vui mừng mà hù sợ. Vui mừng? Là khủng hoảng mới đúng! Vốn là đang khóc nhưng cũng ngừng lại. Dì Nhan đang nói gì vậy? Cô làm sao có thể sẽ là vợ chưa cưới của người đàn ông kia? Vĩnh viễn không thể nào! Anh đối với cô căn bản vô tình càng không quan tâm, cô chỉ là một người phụ nữ ở bên cạnh anh để cho anh chơi đùa mà thôi.

Cô không nên như vậy, không cần!

Nét mặt người phụ nữ kia là sao chứ? Cho là anh rất muốn làm vị hôn phu của cô sao? Thấy vẻ mặt cự tuyệt của Nhược Tuyết, lửa đốt trong lòng Lương Úy Lâm ngày càng nhiều, giống như muốn thiêu đốt cô.

"Dì Nhan chúng con. . . . . ." Nhược Tuyết muốn mở miệng nói, lại bị Nhan Thanh Uyển đưa tay ngăn cản.

"Được rồi! Nhược Tuyết mới ra viện nhất định là rất mệt mỏi. Úy Lâm, con đưa con bé lên lầu trước được không?” Bà thấy bầu không khí quái dị trong phòng, Nhan Thanh Uyển chỉ có thể lên tiếng trước đem chuyện mơ hồ này cho qua trước. Sắc mặc của con trai cũng không có tốt lắm! Nhưng như bà đã nói, bà thật sự thích cô bé Nhược Tuyết này , hơn nữa con bé cũng đi theo con trai bà nhiều năm như vậy, cho nên cho cô một danh phận vợ sắp cưới cũng không có gì là quá mức chứ?

Nghe được lời của mẹ nhưng Lương Úy Lâm còn ngồi bất động.

"Khụ, Nhược Tuyết, nếu không anh đưa em đi lên?" Nghiêm Quân Hạo liếc mắt nhìn Lương Úy Lâm, cúi đầu ở bên tai Nhược Tuyết nhẹ giọng nói. Thanh âm mặc dù nhẹ, nhưng mọi người đều có thể nghe được. Anh cũng không tin, Lương Úy Lâm còn có thể thờ ơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.