Yêu Hận Triền Miên

Chương 28: Năm tháng đi qua, cảnh người còn mất




Editor Cát

“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .”

Buổi sáng 10 giờ, trong phòng ngủ rộng lớn vẫn còn tràn ngập hơi thở sau cuộc hoan ái nhiệt tình hôm qua. Vú Lâm đi vào gọi Nhược Tuyết rời giường nhưng không ngờ cô vẫn duy trì tư thế nằm sấp ở trên giường, mái tóc đen nhánh giống như tơ lụa thượng hạng xõa ở phía sau, chăn mỏng ở trên người bởi vì thân thể cử động mà tụt xuống, lộ ra những vết hoan ái trên lưng trắng mịn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

“Vú Lâm, đỡ con vào phòng tắm”

Toàn thân đau quá, Nhược Tuyết đau đến nỗi không muốn mở mắt ra. Nhưng khắp người bị dinh dính khiến cô không tắm thì không thể nào ngủ thoải mái được.

Sáu năm rồi, sáu năm đằng đẵng. Vậy là cô đã ở bên cạnh anh suốt sáu năm rồi. 2000 ngày đêm, cô ở trong lồng giam xinh đẹp này đã lâu như vậy.

Thời gian trôi qua nhanh như nước, như cát lọt kẽ tay. Cô đã không còn là cô gái thanh xuân non nớt. Trải qua nhiều chuyện, đã sớm bị thời gian bào mòn, có cái gì đó lặng lẽ nảy sinh, cũng có cái gì đó từ từ nguội lạnh, trở lên lạnh lẽo đến tận xương cốt.

Tối hôm qua, cô nói cô muốn rời khỏi anh, người đàn ông luôn cường thế bá đạo, đương nhiên sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, mà thủ đoạn của anh chính là muốn ở trên giường, giống như mấy năm qua khiến cô khổ không thể tả. Chỉ có đau khổ thôi sao? 6 năm tưới tiêu, lòng của cô đã không còn nữa, thân thể cũng dần dần quen với động tác thô bạo của anh.

Khi anh chiếm giữ cô, thì luôn như sóng to gió lớn, như mưa bão, một người đàn ông bình thường luôn bình tĩnh kiềm chế không ngờ khi lên giường dục vọng lại mãnh liệt như vậy.

Mỗi một lần đều cuồng dã muốn cô, mỗi một lần đều ép cô mất khống chế mới vừa lòng. Người đàn ông ham muốn nhiều như vậy, anh ta sẽ có rất nhiều phụ nữ bên ngoài.

Với thân phận địa vị của anh, làm sao có thể không có? Nhưng vì sao anh ta vẫn không chịu buông tha cho cô? Anh ta muốn cô đương nhiên là vì trả thù nhà họ Lăng, chỉ muốn sỉ nhục cô mà thôi, chẳng lẽ bởi vì anh ta yêu cô? Lăng Nhược Tuyết, lẽ nào cô bị giày vò còn chưa đủ sao? Thế nhưng trong đầu lại nghĩ anh ta thích cô?

Nhược Tuyết thấy mình thật ngốc nghếch, nhận thức điều đó khiến cô cảm thấy thật đáng buồn cho bản thân mình!

Cha mẹ cô đã không còn, anh trai cũng không, không có gia đình, cô sống trên cõi đời này còn ý nghĩa gì nữa? Trong tay anh, còn có gì có thể uy hiếp cô sao? Không, không, cô không thể gặp cha mẹ lần cuối trước khi họ chết, cô tuyệt vọng, đời người u ám như thế, chính mình đã không còn bao nhiêu sức để tìm kiếm lý do để sống nữa rồi.

Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên ào ào. Ánh sáng trải khắp phòng, bên cạnh chậu rửa mặt bằng sứ trắng tinh khiết, là một bồn hoa xanh biếc vô cùng tươi tốt, Nhược Tuyết ngâm mình ở trong bồn tắm, chăm chú nhìn nó thật lâu, cô thật hâm mộ cành lá rậm rạp của nó, tràn đầy sức sống, sống được như vậy thật tốt, sức sống tràn trề như vậy, thật sự là một tấm gương tốt.

Ánh mắt như nước dần dần trở nên mơ hồ, dường như Nhược Tuyết không còn cảm thấy đau nữa, buông lỏng tay phải, cô nhìn về phía dao cạo râu của anh rớt ở trên mặt đất, cô cúi đầu, nhìn nước trong bồn, nước màu đỏ nhạt, càng lúc càng nhiều thêm màu đỏ kiều diễm, từ cổ tay trái cô chảy ra, sau đó cô suy yếu ngã về phía sau…..

Tất cả đều dừng lại, mọi thứ đều trở nên yên lặng. Ai bảo anh gọi cô tới phòng của anh. Ai bảo anh kiêu ngạo, còn cô ở trước mặt anh chuyện gì cũng không dám làm? Chỉ có thể nhẫn nhục ở trước mặt anh, sống cho qua ngày tháng? Cô đã không còn mục tiêu sống, tại sao cô lại không dám làm chứ?

Lương Úy Lâm, hãy để cho tất cả mọi thứ đều kết thúc đi, không có yêu, cũng không có hận. Mọi thứ đều trở về điểm xuất phát của nó.

Dường như nước vẫn ào ào không ngừng chảy, hình như có người phá cánh cửa bị cô khóa trái, xông vào ôm lấy cô từ trong nước ra ngoài, lấy khăn lông dùng sức đè xuống vết thương trên cổ tay cô.

Người kia tựa hồ rất tức giận, nhưng vẫn không nói gì, toàn thân toát ra khí lạnh đủ làm cho cô sợ hãi. Là người đàn ông kia sao? Anh làm sao có thể quan tâm đến sự sống chết của cô?

Nhược Tuyết không khỏi tuyệt vọng nhớ lại, vì sao không để cho cô chết đi? Cô mệt mỏi quá…. Cô đã thấy bố mẹ còn có anh trai đang vẫy tay với cô. Tại sao không để cho cô chết?

Dường như có thêm người nào khác lại tới nhẹ nhàng đi lại ở trong phòng, mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng, kim tiêm sắc bén lạnh như băng đâm vào mạch tay của cô, còn có tiếng người nói chuyện, làm cho cô ngủ không được.

“Như thế nào?”

Vẻ mặt Lương Úy Lâm xanh mét đứng ở bên giường, người phụ nữ đáng chết thật đúng là to gan! Tối hôm qua còn dám đòi rời khỏi anh? Bây giờ thì hay rồi, dám tự sát ở trên địa bàn của anh. Nếu như không phải vú Lâm nói với vệ sĩ ở phía ngoài là cô vào đã lâu còn chưa ra, cửa cũng đã khóa, vừa đúng lúc để cho anh nghe được, nếu không, có lẽ bây giờ ở trước mặt anh đã là một thi thể lạnh lẽo rồi?

Trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giống với vẻ mặt của em gái anh năm đó ở bệnh viện, chồng chéo lên nhau, điều này làm cho trái tim luôn luôn nguội lạnh của anh cũng dâng lên một nỗi sợ hãi.

“Không sao, may mắn là phát hiện kịp thời, miệng vết thương cũng được băng bó rồi, chỉ có điều có lẽ buổi tối sẽ phát sốt, phải chú ý quan sát”

Bị khẩn gấp gọi tới, vẻ mặt của Nghiêm Quân Hạo trở nên bất đắc dĩ, anh thật là xui xẻo, mỗi lần trở về nước, lúc nào cũng bị Lương Úy Lâm kêu tới làm việc, hơn nữa lại là chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, thật sự là làm nhục y thuật của anh.

“Cần đưa đến bệnh viện không?”

“Trước mắt vẫn không cần, để cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều, ….. cậu có vẻ cực kì quan tâm đến cô ấy?”

Nghiêm Quân Hạo cất kĩ hòm thuốc y tế của mình, không có ý tốt nhìn về phía người đàn ông không có biểu tình gì trên mặt, nếu như chỉ là nợ nần bình thường, thì món nợ kia, cũng sớm trả hết rồi chứ?

“Tôi đếm đến ba, cậu cút ra ngoài cho tôi”

Người đàn ông lạnh nhạt mở miệng, trên tay không biết khi nào đã có thêm khẩu súng lục chỉa về phía Nghiêm Quân Hạo.

Quan tâm? Nhất định là cô nghe lầm, tại sao có thể có người quan tâm đến cô? Ý thức của Nhược Tuyết dần dần trở nên mơ hồ, cô không muốn nghe nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, cuối cùng không cần tỉnh lại, cũng không cần đối diện với cuộc sống như thế, vì vậy, cô để mặc cho chính mình chìm vào trong bóng tối dài đằng đẵng kia…..

Cô ngủ mê man, cô nằm mơ thấy bố mẹ và anh trai đã mất, còn có nụ cười ngọt ngào của Tiểu Ngữ, nhưng bọn họ đều không cần cô, mặc kệ cô gọi như thế nào, kêu như thế nào, bọn họ cũng quay đầu lại. Bọn họ càng chạy thì bóng lưng càng xa, khiến Nhược Tuyết không có cách nào đuổi kịp, chỉ có thể đứng cô đơn tại chỗ, nức nở khóc.

Lúc này, bện cạnh có bàn tay vỗ về gò má mềm mại của cô, tỉ mỉ giúp cô lau nước mắt, cũng vỗ nhẹ vai và lưng cô, nói nhỏ dỗ dành cô, dụ dỗ cô an ổn lại.

Trong lúc hoảng hốt, dường như Nhược Tuyết chỉ cảm thấy mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi, nhưng đến tột cùng lại không nhớ là của người nào, thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực, ngay cả mở mắt cũng không nổi nữa.

Nhưng cô biết, bàn tay dịu dàng kia bón cô ăn, bón cô uống thuốc, uống nước, giúp cô thay đổi quần áo ướt đẫm do phát sốt, sau đó vẫn nắm lấy tay cô.

Trên đời này, còn có ai có thể mang đến ấm áp cho cô như vậy? Thật ấm áp, cho dù là nằm mơ cô cũng thỏa mãn. Cô tham luyến thở ra tiếng, lại mơ hồ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.