Yêu Hận Triền Miên

Chương 27: Phần thưởng,cho cô thế nào?




Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi cái nơi thiếu chút làm cho người ta hít thở không thông kia, Nhược Tuyết cẩn thận theo sau anh ra khỏi tòa thành xinh đẹp.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng như nước mà Tiểu Ngữ khi còn sống thường nhắc tới, tâm trạng của cô dường như càng trầm lặng hơn . Bà giống như đã coi cô là Tiểu Ngữ rồi, chẳng lẽ do không chịu nổi cú sốc mất đi đứa con gái bé bỏng nên mới thành ra như vậy chăng?

Lòng cha mẹ quả thật rộng lớn không gì sánh bằng! Không biết trong khoảng thời gian cô rời nhà, cha mẹ cô liệu vẫn còn mạnh khỏe?

Cô biết rằng mình không thể hỏi! Nhưng trong lòng vẫn nhớ đến họ.

Bởi vì trong lòng chất chứa nhiều suy nghĩ, Nhược Tuyết cúi đầu đi bộ, dưới chân bước đi cũng ngày càng chậm. Đợi cô sực tỉnh nhìn về phía trước, người đàn ông kia đã đi cách cô mười mấy thước.

Bóng dáng của anh thon dài đổ trước mặt, anh đi nhanh như vậy có phải là đang tức giận hay không? Anh đang muốn đi tới nới nào đây? Tại sao bên cạnh anh không có một vệ sỹ? Huống hồ A Cánh lúc nào cũng theo anh như hình với bóng bây giờ cũng không thấy.

Bốn giờ là khoảng thời gian nhàn nhã nhất để uống trà chiều. Hôm nay thời tiết không thể xem là tốt bởi không thấy mặt trời ló dạng, ở đây ngay cả người đi đường cũng khó thấy nhưng lại có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của mùa xuận. Cơn gió mang theo hơi tuyết mát mẻ vờn qua mặt, vốn có thể làm lòng người thư thái, nhưng tâm trạng của Nhược Tuyết lại càng thêm khẩn trương.

Bởi người đàn ông trước mặt cô không nói một lời, cô không biết anh muốn mang cô tới đâu mà chỉ có thể đi theo bước chân của anh. Nhưng mà cũng thật vất vả quá đi ! Tên ác ma người cao chân dài như vậy sao cô có thể bì kịp? Bước 3 bước còn không bằng anh đi một bước, nhưng chẳng lẽ lại gọi anh dừng lại đợi cô? Cô không có can đảm đó.

“Không muốn biết tôi dẫn cô đi đâu ?” Hình như cũng cảm thấy người phía sau rất luống cuống, Lương Úy Lâm chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang thở nặng nề.

“Đi đâu vậy?” Được rồi, nếu anh đã muốn cô hỏi, thì cô cũng chấp nhận hỏi một chút vậy.

“Vừa rồi biểu hiện của cô khá tốt. Có muốn được thưởng không?” Đợi cô đi tới, Lương Úy Lâm duỗi tay vén lọn tóc rơi bên má cho cô. Động tác này căn bản không thể tồn tại ở một người đàn ông như anh, thế nhưng anh lại làm vậy khiến cho cô bất ngờ mà lại càng lo lắng.

“Không. .không cần ..” Trên mặt anh rõ ràng mang theo ý cười lạnh nhạt như có như không, nhưng cô vẫn thấy trong mắt anh tràn đầy lạnh lẽo. Anh lại đang có ý định gì đây?

“Nếu cô không muốn nắm lấy cơ hội này, vậy thì thôi đi” Thả lọn tóc đen mềm như tơ lụa trong tay, Lương Úy Lâm không để ý tới cô nữa, và chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, anh biến mất hút sau bóng cây cao xanh mướt.

Anh định bỏ lại cô ở nơi đất khách quê người thế này? Một đất nước xa lạ như vậy?

Nỗi sợ hãi rốt cuộc vẫn khiến cô nhấc chân đi theo anh.

“A..” thân hình mảnh khảnh vừa mới rẽ chỗ khúc quanh, cô đã đụng phải bức tường thịt, mà bức tường này lại nói với cô: “Tiểu thư xin cẩn thận”

Kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì ra là A Cánh. Hóa ra anh vẫn đứng nơi này chờ từ trước. Quả nhiên Lương Úy Lâm, người đàn ông như vậy làm sao có thể một mình ra khỏi cửa. Anh dù có muốn, những kẻ săn đuổi anh cũng sẽ không bỏ qua.

“Lên xe” Mới đứng thẳng người một lát, giọng nói lạnh lẽo từ trong xe đã truyền ra.

Thì ra cũng không phải là anh muốn bỏ cô ở lại. Sợ hãi trong lòng đột nhiên được trấn tĩnh, Nhược Tuyết không dám chần chờ nửa bước, nhanh chóng chui vào trong xe, chỉ sợ không nhanh anh thật sự sẽ bỏ cô ở lại.

Cửa xe chống đạn cỡ lớn mở ra, người đàn ông lạnh lùng ngồi ở ghế sau đưa ánh mắt chăm chú nhìn laptop siêu mỏng phía trước, tài liệu dày cộp rải rách đặt trên ghế dựa. Mắt anh nhìn màn hình chăm chăm, không để ý gì tới cô.

Lúc này, một Lương Úy Lâm như mãnh hổ tạm thời lười biếng bớt phóng túng, giữ một vẻ bình tĩnh lạnh nhạt.

Xe vững vàng lăn bánh, cô len lén đưa mắt quan sát người đàn ông ngồi trầm mặc, anh ta dường như hoàn toàn không chú ý đến cô. Vừa rồi anh nói muốn thưởng cho cô, không biết hiện giờ còn có hiệu lực?

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, cô không kịp thu hồi ánh mắt, vừa vặn bị bắt gặp cứng đơ người, không biết nói gì.

“Có gì cứ nói” Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng lại khiến cô lạnh sống lưng, hèn nhát mà không dám lên tiếng.

“Bảo cô nói sao không nói?” Laptop đắt tiền lập tức đóng , tài liệu trên bàn cũng rơi vãi đầy đất. A Cánh lái xe phía trước nghe thấy mà cũng như không, ngay cả liếc mắt cũng không có.

“Tôi… Tôi chỉ là….” Rõ ràng giọng của anh nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa, nhưng lại dọa cho cô sợ hồn bay phách lạc

“Tôi chỉ muốn hỏi người nhà của tôi… có phải.. vẫn khỏe mạnh hay không ?” Ai dám ở đó nhìn mà không nói lời nào ? Anh ta chỉ nói không để cho cô trở về thôi, cũng không phải là không thể thăm hỏi chứ ?

“Muốn biết sao ?”

“Phải” Anh sẽ nói ra dễ dàng vậy sao ?

“Buổi tối sẽ nói cho cô biết” Thu lại ánh mắt lạnh lùng, anh lại mở laptop lần nữa, vừa nhìn lên phía A Cánh vừa bàn chuyện công việc.

Đêm tối yên tĩnh trong lành, ánh trăng lung linh cùng muôn ánh sao lấp lánh

Trong phòng tắm ngập tràn hơi thở hoan ái, ánh đèn nhu hòa, hơi nước mờ mịt.

Người đàn ông thấp giọng thở gấp và cô gái khẽ rên rỉ, môi lưỡi tiếp xúc tạo nên âm thanh chỉ cần nghe đã thấy rung động.

Nhược Tuyết quỳ gối trên nền đất lạnh lẽo, cố gắng làm hài lòng người đàn ông phía trên, hi vọng việc lúc chiều anh không đồng ý với cô, tối sẽ nói cho cô biết. Anh sẽ không nuốt lời chứ ?

Cô gái chết tiệt này ! Sau một hồi thở gấp gáp, yết hầu lên xuống liên tục, hơi thở nặng nề của người đàn ông cũng càng ngày càng gấp rút.

Cô gái này quả đã được anh dạy dỗ rất tốt, dù cho anh nghĩ ra bao nhiêu phương thức bắt cô thỏa mãn mình, cô đều đồng ý tiếp nhận, dù chỉ là hôn, cũng có thể làm anh mất năng lực khống chế !

Mất kiểm soát như vậy 27 năm qua anh chưa bao giờ trải qua, hơn nữa còn là với một nữ sinh mới 18 tuổi. Nhận thức như vậy khiến cho khắp người anh thêm bùng phát lửa dục, lại càng hành hạ cô dữ dội. Giống như muốn phát tiết hết bất mãn và tức giận, anh hung hăng đâm mạnh vào cô.

“Anh đã hứa là buổi tối sẽ nói cho tôi biết !” Dù bị dày vò chỉ còn hơi thở thoi thóp, trong tiềm thức Nhược Tuyết vẫn ghi nhớ chuyện anh đã đồng ý với cô.

“Chờ làm xong cô còn hơi sức nghe, tôi sẽ nói”

Anh tin rằng anh nhất định phải làm cho cô cả hơi sức nghe cũng không có. Anh là Lương Úy Lâm, chẳng có gì không làm được, lại càng không thể vì một cô gái anh căm hận mà mất khống chế. Cuộc đời anh sẽ không có lúc nào mất khống chế cả.

Quả nhiên cô không còn hơi sức để hỏi, bởi vì cả đêm không ngủ bị anh giày vò, cô ngoại trừ thở chẳng thể làm gì khác. Rơi xuống một cái hang sâu không đáy cũng không thể quay về, cô không biết mình còn có thể thoát khỏi cơn ác mộng này nữa hay không ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.