Yêu Hận Triền Miên

Chương 13: Thoả mãn tôi, tôi đồng ý với cô (2)




“ Gấp như vậy sao?”

Thanh âm lạnh lẽo không mang theo bất kì tình cảm nào vang lên ở sau lưng, không cần phải nói, đã biết là ai. . Nhược Tuyết cúi đầu không dám quay đầu lại cũng không trả lời.

"Sợ? Không làm được. Không làm được thì không cần đến đây.”

Đây có được xem là phép khích tướng không?. Chân thon dài bước một bước, Lương Úy Lâm đã dễ dàng lướt qua người cô, đi về phía phòng bên trái bên trong cùng. Khi anh đi xuyên qua người cô, hơi thở nam tính mãnh liệt khẽ quét qua, khiến trái tim trẻ tuổi của cô run rẩy?

Sợ anh rồi sao?. Không đuổi theo anh? Lương Úy Lâm nhẹ nhàng dùng dùng tay xoay nắm đấm cửa, không quay đầu nhìn cô một cái. Thì ra anh đánh giá cô quá cao, ngay cả lá gan cũng không có

Anh xoay mở cửa phòng ra, chân sau vẫn còn ở bên ngoài, tiếng bước chân vụn vặt mà lo lắng mau mau chạy tới, khi anh đóng cửa phòng lại, thì người đã đứng sau lưng anh. Rất tốt, tối nay có trò vui để chơi rồi!

"Đi vào."

Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu. Nhược Tuyết thở cũng không dám, đi theo vào trong

“ Lên giường chờ tôi”

Có như vậy đã xấu hổ sao?. Cũng không dám nhìn anh. Người phụ nữ của anh sao có thể như vậy. Đợi, anh nhất định sẽ làm cho cô ngay cả chữ thẹn thùng cũng không biết viết như thế nào

Bên trong phòng, đèn ngủ mờ nhạt, Nhược Tuyết liếc mắt nhìn chiếc giường to lớn trong phòng, lập tức qua bên đó ngồi xuống

“ Cởi quần áo xong, chờ tôi ra ngoài”

Cái cô gái này, đối với mệnh lệnh của anh, cô ngoan ngoãn chấp hành, thật là một cô gái ngoan hiếm thấy a! ( Ngoan khi có điều kiện thôi ạ, còn sau này anh sẽ biết chị có ngoan ko =))

“ A…”

Anh ta cố ý mở lớn đèn, tựa hồ muốn nhìn thấu cả nội tâm của con người, khiến Nhược Tuyết bắt đầu cảm thấy khẩn trương

Cô cho là anh ta sẽ không mở đèn, như vậy, mặc kệ có làm gì, ít nhất cô không cần cảm thấy khẩn trương và xấu hổ. Nhưng nguyện vọng này, lại bị hoàn toàn phá vỡ trong tích tắc

“ Ở trên giường của tôi, phụ nữ không cần quần áo. Đừng để cho tôi phải nhìn nó nữa”

Anh cố ý cúi thấp thân thể, ở bên tai của cô thì thầm giống như ác ma, sau đó xoay người đi về phía phòng tắm

Anh ta tạm thời rời khỏi khiến trái tim đang treo lơ lửng của Nhược Tuyết tạm thời buông lỏng, cũng lấy lại tâm tình quan sát phòng của anh

Bố cục và trang trí trong phòng, khiến cho cô cảm thấy bị áp bức, bởi vì chủ nhân của gian phòng này sử dụng màu tối làm chủ đạo, khiến cho lòng của người ta cảm thấy tối tăm theo

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, làm cho cô quên mất việc anh muốn cô làm trước khi vào. Cô cứ ngồi như vậy, ngồi ở trên giường lớn màu đen, gương mặt khẩn trương không biết phải làm sao

Anh nói muốn cô thỏa mãn anh?. Như thế nào mới gọi là thỏa mãn. Dùng tay như lần trước?. Hay là dùng miệng?

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, không cần làm, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô không chịu nổi, khí huyết toàn thân đều xông lên mặt khiến cho mặt cô đỏ bừng ( Em cũng ghét edit cảnh đó lắm ạ. Cho nên em mới không thích edit mấy chương này :-

Bởi vì trầm tư, cho nên cô không lưu ý tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngưng từ lúc nào, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, cô mới khôi phục lại tinh thần, đôi tay gắt gao nắm chặt cổ áo. Trời ạ, anh đi ra, mà cô không có làm theo lời anh

“ Hình như cô không đem lời tôi nói bỏ vào tai a!. Có phải vụ trao đổi này không cần thực hiện không?”

Lương Úy Lâm vừa lau tóc ướt, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm. Thật là một cô gái to gan, dám cãi lại mệnh lệnh của anh nhiều lần

“ Tôi…”

Tại sao một câu cô cũng không nói được?. Cái loại cảm giác hít thở không thông lại áp tới

“ Hoặc là cô cởi quần áo, hoặc là đừng làm phiền tôi ngủ. Trở về phòng của cô. Cô tự chọn đi”

Ác ma thì thầm, ánh mắt của cô khô khốc nhưng lại không nặn ra một giọt lệ nào

“ Tôi cho cô một phút”

Anh đối với cô thật nhân từ a, còn cho cô thời gian để cân nhắc

Trong lòng Nhược Tuyết lập tức hiểu rõ, anh ta chỉ cho cô một phút để suy nghĩ

Thật ra thì, còn gì để suy nghĩ đây?. Cô lựa chọn như thế nào, trong lòng cô đã sớm rõ ràng…. Tay run rẩy, cứng ngắc kéo áo ngủ ra, rất nhanh, quần áo màu giống như cánh hoa nở rộ trên chiếc giường màu đen, trắng đen khác biệt, khiến người ta hoa mắt. Không cố gắng đưa tay che đậy những gì cần che, cũng không ngăn cản cái gì, dù sao ngay cả lòng tự trọng cuối cùng, cũng không còn soát laị

Đây là lần thứ hai cô phơi bày như thế trước mặt anh, nhưng cũng không vì đã có lần thứ nhất mà không cảm thấy sợ hãi, nhục nhã. Cô cố gắng khống chế mình, không để mình run rẩy, nếu như không thể thay đổi vận mệnh, ít nhất cũng nên kiên cường mà đối mặt

Nhưng, không được. Dưới ánh đèn sáng sủa như vậy, cô làm không được. Thân thể non nớt của thiếu nữ giống như đóa hoa mới nở, run rẩy trong gió đầu xuân, điềm đạm đáng yêu như thế

“ Lại đây”

Ném khăn lông trên tay xuống, Lương Úy Lâm dừng lại ở bên giường. Như thợ săn từ trên cao nhìn xuống con mồi của mình

Cô hít vào vài hơi, mới có thể nhấc chân lên, giống như giẫm trên đám mây mềm mại mà bước qua

Bọn họ cách nhau ngày càng gần, gần đến nỗi cảm thấy được nhiệt khí ở trên người anh tỏa ra, đột nhiên anh không hài lòng với tốc độ của cô, đưa tay kéo cô qua, để cho cả người cô ngã vào lồng ngực của anh

Ngón tay chai sần do cầm súng lâu ngày, nâng khuôn mặt mềm mại của cô lên, dùng ngón tay hằn vết chai mà vuốt ve :

“ Biết phải làm như thế nào không?. Tôi đã dạy cho cô rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.