Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 72: Sự thật




Từ Thu Tuyết có phần không ngờ khi Ngụy Sinh lại thẳng thắn với mình như thế. Cô ta biết, Ngụy Sinh đối với Ninh Hoắc Đông hết sức trung thành, hành động ngày hôm nay của hắn có thể tính là phản bội Ninh Hoắc Đông vì dù sao Sơ Địch cũng là người phụ nữ được Ninh Hoắc Đông công nhận.

Từ Thu Tuyết hứng thú với lời nói của Ngụy Sinh, cô ta mỉm cười, hỏi.

“Vì sao anh lại muốn để cô ta rời xa Hoắc Đông?”.

“Sơ Địch không xứng được ở bên cạnh Ninh tổng. Từ tiểu thư, cô cũng biết mọi chuyện xảy ra năm xưa ở nhà họ Ninh. Tôi hiểu rõ hận thù của Ninh tổng với Sơ gia, thì cô làm sao lại không hiểu được chứ”.

Ngụy Sinh ban đầu chỉ đơn giản coi Ninh Hoắc Đông giữ lại cho Sơ Địch một mạng sống là vì muốn báo thù, nhưng hắn càng ngày càng phát hiện Ninh Hoắc Đông đã thay đổi rồi. Ánh mắt Ninh Hoắc Đông nhìn Sơ Địch không còn chứa đầy hận thù như trước nữa mà thế vào đó lại là sự cưng chiều vô tận. Ninh Hoắc Đông đáng ra nên hận Sơ Địch mới đúng.

“Ngụy Sinh, tôi muốn biết Hoắc Đông và cô ta đã phát triển đến mức nào rồi?”.

Nói không sợ là nói dối. Từ Thu Tuyết vì sợ Ninh Hoắc Đông thật lòng với Sơ Đich nên mới chạy về đây. Mấy ngày trước, cô ta nhận được tin Ninh Hoắc Đông theo Sơ Địch đến buổi họp lớp, còn ở trước mặt nhiều người thừa nhận thân phận của Sơ Địch khiến trong lòng Từ Thu Tuyết càng thêm hoang mang. Cô ta không chờ thêm nổi, liền trở về nước tìm Ninh Hoắc Đông.

“Ninh tổng đã có ý muốn kết hôn với Sơ Địch rồi. Hôm trước còn ngỏ lời cầu hôn với Sơ Địch. Nhưng cũng may Sơ Địch không đồng ý”.

Ngụy Sinh thở dài. Nếu Từ Thu Tuyết còn không chịu trở về, Ngụy Sinh chắc chắn sẽ đích thân mời cô ta về nước. Thân phận của Sơ Địch không thích hợp ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông. Chỉ có người như Từ Thu Tuyết mới thích hợp.

Gương mặt Từ Thu Tuyết cứng đờ, ánh mắt cũng dần tối đi. Hai bàn tay nhỏ nhắn túm chặt lấy quai túi xách. Cô ta luôn nghĩ rất đơn giản, nghĩ rằng Ninh Hoắc Đông chỉ là nhất thời yêu thích Sơ Địch. Nhưng Từ Thu Tuyết đã nhầm. Ninh Hoắc Đông lần này là hoàn toàn nghiêm túc, nếu không hắn cũng không tính đến chuyện kết hôn.

Từ Thu Tuyết không cho phép Ninh Hoắc Đông kết hôn với Sơ Địch. Chỉ có cô ta mới có thể trở thành cô dâu của Ninh Hoắc Đông.

“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ khiến Sơ Địch vĩnh viễn không thể quay trở lại bên cạnh Hoắc Đông. Ngụy Sinh, lần này tôi trở về tạm thời đừng nói cho Hoắc Đông biết. Nếu không chúng ta sẽ khó giải quyết Sơ Địch”.

Từ Thu Tuyết cẩn thận dặn dò. Cô ta rất hiểu Ninh Hoắc Đông, vậy nên lựa chọn không cho Ninh Hoắc Đông biết cô trở về là sự lựa chọn tốt nhất, vừa không làm mất lòng hắn mà cũng có thể đá Sơ Địch ra khỏi tầm mắt.

“Tôi biết rồi. Từ tiểu thư cứ yên tâm. Cô có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi. Khách sạn tôi cũng đã thu xếp cho cô rồi, để tôi đưa cô trở về”.

“Đi thôi”.

[ … ]

Sơ Địch vì vết thương trêи tay nên mấy ngày nay được Ninh Hoắc Đông cho phép ở trong Ninh gia để tĩnh dưỡng. Hôm nay, tiết trời tương đối đẹp, Sơ Địch đã ngồi bên cửa sổ đọc sách thì có một dãy số lạ gửi cho cô một địa chỉ. Sơ Địch nhìn vào địa chỉ ấy rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy thay đồ rồi rời khỏi Ninh gia.

Sơ Địch theo địa chỉ gọi xe đi đến, chỉ mất khoảng mười lăm phút đồng hồ là đến nơi. Chiếc xe taxi dừng trước một quán trà rất nhỏ. Sơ Địch đẩy cửa bước vào, bên trong ngoài trừ một người nhân viên thì chỉ có một người phụ nữ dáng vẻ vô cùng cao quý. Không cần nghĩ cũng biết người ấy chính là người đã gửi địa chỉ mời cô tới đây.

Sơ Địch bước chậm tới chỗ của người phụ nữ. Cô kéo ghế, ngồi đối diện cô ta.

“Sơ tiểu thư đến nhanh thật”.

Người phụ nữ nở một nụ cười với Sơ Địch. Cô ta vẫy tay, phục vụ liền đi đến đưa cho Sơ Địch cuốn menu nhỏ.

“Một trà ô long nóng”.

Sơ Địch nhìn người phụ nữ nói. Sau khi đồ xong, cô mới âm thầm rời tầm mắt lên người phụ nữ đang ngồi đối diện. Không thể không thừa nhận người phụ nữ này rất xinh đẹp. Mái tóc dài ngang vai màu nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, sống mũi cao, đôi môi đọng màu, nhìn cô ta hệt như một nàng công chúa được bước ra từ chuyện cổ tích.

“Đến tìm tôi là vì Ninh Hoắc Đông?”.

Sơ Địch không biết người phụ nữ trước mặt là ai, nhưng dựa vào trực giác của bản thân, Sơ Địch có thể đoán được mục đích của cô ta.

Từ Thu Tuyết mỉm cười, cũng không hề phủ nhận.

“Sơ tiểu thư thông minh thật đấy, chưa chi đã đoán được mục đích của tôi rồi. Giới thiệu một chút, tôi là Từ Thu Tuyết”.

“Từ tiểu thư có gì thì nói thẳng. Tôi không thể rời khỏi nhà quá lâu, nếu không Ninh Hoắc Đông trở về sẽ lo lắng”.

Sơ Địch cố tình dùng Ninh Hoắc Đông để thăm dò cô ta, quả nhiên hàng lông mi của Từ Thu Tuyết liền khẽ động. Tuy chỉ là một phản ứng cực kỳ nhỏ, nhưng Sơ Địch vẫn hoàn toàn nhận ra cô ta có tình cảm với Ninh Hoắc Đông. Sơ Địch cảm thấy số của cô dạo này có chút đen đủi, mấy hôm trước vừa gặp Nhược Lam, hôm nay đã lại gặp thêm một Từ Thu Tuyết. Nhược Lam còn dễ đối phó, loại người như Từ Thu Tuyết mới khó nói chuyện. Trong lòng Sơ Địch âm thầm xuất hiện sự cảnh giác.

“Xem ra, Hoắc Đông thật sự rất quan tâm đến cô”.

Từ Thu Tuyết rướn người ra phía trước. Cô ta cầm cốc trà lên, thổi cho nguội bớt rồi uống một ngụm lớn. Giọng nói bình thản của Từ Thu Tuyết không nhận ra điểm bất thường, nhưng hàm ý vẫn có một thứ gì đó giống như là đố kị.

“Phải”.

Sơ Địch vẫn tiếp tục thăm dò. Không hiểu vì sao Sơ Địch lại cảm thấy Từ Thu Tuyết có nét rất giống Ninh Hoắc Đông, nhất là cái dáng vẻ giả thần giả quỷ của cô ta. Từ Thu Tuyết càng như thế này càng khiến Sơ Địch cảm thấy ʍôиɠ lung. Cô không đoán nổi lúc này trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

“Cũng đúng thôi. Nếu không quan tâm đến cô thì Hoắc Đông cũng đâu thể vì cô mà buông bỏ hận thù với Sơ gia. Sơ tiểu thư, cô hình như luôn cho rằng Hoắc Đông rất tàn nhẫn khi nhẫn tâm sát hại ba mẹ cô. Nhưng liệu cô có biết ba mẹ cô đã làm gì anh ấy không?”.

Từ Thu Tuyết đặt cốc trà xuống, ‘cạnh’ một tiếng rất nhẹ nhưng lại khiến Sơ Địch sởn hết gai ốc.

“Cô có ý gì?”.

Sơ Địch híp mắt. Một luồng khí nguy hiểm không biết từ đâu vây lấy người Sơ Địch. Từ Thu Tuyết nói không sai, cô từ trước đến nay cô đều cho rằng Ninh Hoắc Đông không có tính người, cô cho rằng hắn vì muốn cướp Sơ thị mà giết hại ba mẹ cô. Nhưng ngày hôm nay những lời mà Từ Thu Tuyết vừa nói khiến Sơ Địch cảm thấy không hề yên tâm.

“Ý tứ rất đơn giản, là ba mẹ cô có lỗi với Ninh Hoắc Đông. Nói đúng hơn, là người nhà họ Sơ các người có lỗi với Ninh gia”.

“Ninh Hoắc Đông rốt cuộc đã cho cô uống thứ gì mà cô lại bênh vực hắn đến mức không biết phân biệt phải trái. Từ tiểu thư, cả thế giới này dù có ngu ngốc cũng biết Ninh Hoắc Đông vì ham tài sản của Sơ gia mà khiến Sơ gia đi vào con đường diệt tộc”.

“Vậy ư? Sơ tiểu thư nói như vậy là không biết năm xưa ba cô – Sơ Kiến Thành đã làm gì rồi. Vậy để tôi nói cho cô biết là ba cô mưu đoạt Ninh thị trước. Sơ Kiến Thành vì muốn sáp nhập Ninh thị vào Sơ thị mà đã giết hại ba mẹ của Ninh Hoắc Đông”.

Chưa đợi Sơ Địch có phản ứng, Từ Thu Tuyết liền nhanh chóng lấy điện thoại, bật một đoạn ghi âm lên cho cô nghe.

[ Sơ Kiến Thành: “Đêm nay nhất định phải giết được ba mẹ của Ninh Hoắc Đông. Nếu như cậu thành công, tôi sẽ tăng số tiền thưởng lên gấp ba lần…” ].

“Sơ tiểu thư không đến mức không nhận ra giọng nói của ba mình chứ? Dù cô có không nhận ra thì cũng yên tâm, tôi đã đi làm giấy kiểm chứng rồi, tờ giấy này đã kiểm chứng đoạn ghi âm vừa rồi 100% khớp với giọng nói của ba cô…”.

Trước mặt Sơ Địch xuất hiện một tờ giấy a4.

Sơ Địch từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ yên lặng nghe Từ Thu Tuyết nói. Sắc mặt cô dần trắng bệch ra, toàn thân cứ run rẩy không ngừng. Những bằng chứng mà Từ Thu Tuyết đưa đích thực đã chứng minh được ba cô là kẻ đã cho người giết hại ba mẹ Ninh Hoắc Đông…

Sơ Địch không tin… Đương nhiên là không dám tin! Trong lòng cô, ba vẫn luôn là một người hiền lành, tốt bụng, làm sao có thể làm ra cái chuyện không có tính người như thế…

Năm đó khi Ninh thị biến mất, Sơ gia đích thực đã phất lên như diều gặp gió…

“Đoạn ghi âm tôi đã gửi qua tin nhắn cho cô rồi, rảnh rỗi cô có thể nghe lại. Sơ tiểu thư, tôi có chuyện, đi trước”.

Nói xong, Từ Thu Tuyết liền rời đi, để lại Sơ Địch một mình trong quán trà. Từ Thu Tuyết đi rồi, Sơ Địch mới run run bật lại đoạn ghi âm, giọng nói quen thuộc cứ thế chầm chậm dội vào trong tai cô. Những giọt nước mắt nóng hổi vội vã nối đuôi nhau rơi xuống.

[ … ]

Khi Sơ Địch trở về Ninh gia, Ninh Hoắc Đông cũng đã trở về. Hắn đang loay hoay trong phòng bếp, không biết là đang nấu món gì những mùi thức ăn thơm phức. Sơ Địch đứng dựa lưng vào tường, chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn theo bóng lưng của Ninh Hoắc Đông. Nhìn hắn bận rộn, hốc mắt cô lại vô thức ửng đỏ.

Ninh Hoắc Đông vừa quay đầu đã nhìn thấy Sơ Địch, hắn bị sự xuất hiện bất ngờ của cô làm cho giật mình. Ninh Hoắc Đông vội tắt bếp, kéo cô ra ngoài.

“Em vào đây làm gì? Tay đang bị thương thì ra ngoài ngồi đi! Còn nữa vừa đi đâu về đấy? A Địch, em khóc đấy ư?”.

Nhìn hốc mắt Sơ Địch đỏ hoe, Ninh Hoắc Đông liền nhíu mày.

“Ở trong nhà bí bách quá nên ra ngoài đi dạo, chắc là bị bụi bay vào mắt rồi”.

“Để tôi xem”.

Dứt lời, Ninh Hoắc Đông liền thổi nhẹ vào mắt Sơ Địch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.