Yêu Hai Lần!

Chương 6




Anh bước vào căn nhà của Diệp gia nơi anh không bao giờ muốn đặt chân vào. Nếu không phải ông ta dùng bảo bối của anh để đe dọa anh căn bản sẽ không bao giờ muốn gặp mặt ông nội của mình.

"Về rồi sao. Cuối cùng thì con cũng chịu quay về." Diệp Minh ngồi trên ghế sofa tay cầm một điếu sì gà. Xung quanh là những cô gái, chàng trai có gương mặt thanh tú đang uốn éo lấy lòng.

Anh căn bản không hề quan tâm đến đời sống chăn hoa của ông ta.

"Có chuyện gì có thể nói nhanh lên, con rất bận." 

Diệp Minh kêu tất cả ra ngoài, chỉ chừa lại một người vệ sĩ thân cận của ông ta.

"Nghe nói con đã kết hôn rồi" Diệp Minh không nhanh không chậm hướng cháu trai của mình nói.

Anh chỉ im lặng, không lộ ra biểu tình gì. Anh biết rõ ông nội mình là người như thế nào chỉ cần biểu hiện ra một chút sơ suất liền bị ông ta nắm thóp.

"Haha con vẫn luôn là đứa ta thích nhất." Ông rít điếu sì gà một hơi, nhả khói ra chậm rãi vẻ mặt đang vô cùng tận hưởng hương vị của điếu sì gà trên tay. Sau đó đứng lên đi tới chỗ của Diệp Vũ, đặt tay lên vai anh nói tiếp:

"Cha con là kẻ bất tài lại yêu một người phụ nữ làm gái bao" nói đến đây ông ta dừng lại quan sát biểu tình trên mặt anh, vẫn không hề thay đổi.

"Vậy mà con sinh ra lại là một thiên tài, Diệp gia từ khi con tiếp quản đã vô cùng phát triển"

Anh vẫn chỉ im lặng giống như bỉ ngoài tai những điều ông ta vừa lảm nhảm, ông ta lại tiếp tục.

"Phải thiên tài... Đúng là thiên tài, không chỉ phát triển tập đoàn mà thế lực trong hắc đạo của con cũng làm ta đây phải kinh sợ Diệp-Vũ-à."

Diệp Vũ chỉ ảm đạm hỏi một câu "rốt cuộc ông muốn gì?"

"Chúng ta có hôn ước với Tiêu gia, ta và nhà bên đã bàn chuyện hôn sự của con với vị tiểu thư họ Tiêu."

"Đừng mong tôi đồng ý." Gương mặt vẫn không chút biểu cảm nhưng ánh mắt đã hiện lên cơn tức giận, anh đứng lên rời đi.

"Không muốn? Ta e rằng không thể. Hahahahaha."

_____

Cậu thức dậy toàn thân đều đã rã rời, hôm qua Diệp Vũ đi đâu đó quay về thì lại uống say, người toàn mùi rượu nồng nặc. Sau đó liền đè cậu ra làm một trận hoan hoan ái ái hại cậu thân thể không tốt.

Cậu đi xuống phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu cho anh cùng một ít cháo, dặn dò người làm là phải nói anh ăn hết. Sau đó liền tự mình đến công ty.

Cậu biết anh mệt, anh chưa bao giờ uống rượu say đến mức đó tửu lượng của anh rất tốt. Vậy nên có chuyện gì cậu sẽ hỏi anh sau tạm thời bây giờ cậu không muốn làm phiền anh.

Vệ sĩ anh dặn dò bảo vệ cậu đều đã chuẩn bị sẵn sàng đưa cậu tới công ty, thật ra anh đã mua cho cậu một chiếc xe cậu có thể tự lái nhưng chung quy thì cậu vẫn chưa lái bao giờ.

Trên đường đi bỗng nhiên có rất nhiều xe chặn đường cậu, những người áo đen từ trong xe bước ra yêu cầu cậu xuống xe. Vệ sĩ thân cận của cậu đã hạ gục hết bọn chúng, dù gì người anh cài bên cậu cũng là những người ưu tú nhất bên kia số lượng đông gấp ba lần nhưng họ vẫn không nhầm nhò gì.

Nào ngờ trong lúc bất cẩn cậu bị dính thuốc mê đến lúc tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Một người phụ nữ bước vào gọi cậu:

"Cậu Bối ngài Diệp cho gọi cậu. Mời cậu đi theo tôi"

Cậu hoang mang. Ngài Diệp là ai? Chắc chắn không phải là anh, anh sẽ không làm vậy.

Cậu được dẫn tới một căn phòng sang trọng, trên ghế sofa có một người đàn ông có một vết sẹo trên mặt. Cậu rất sợ ông ta. Nhìn thấy cậu ông ta lên tiếng.

"Cậu là Bối Gia Bảo?"

"V..vâng" cậu lễ phép đáp lại.

"Hahaha quả thật rất mê người hèn gì cháu trai ta lại yêu cậu đến vậy."

Đến bây giờ cậu rốt cuộc cũng hiểu ra mình đang đối mặt với ai, là ông ta người cướp anh khỏi cậu.

"Ngồi xuống đi."

Cậu không khách khí ngồi xuống, người này không hề có hảo cảm tốt trong lòng cậu, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào ông ta hỏi: "tại sao lại bắt tôi đến đây?"

Diệp Minh đứng lên tiến lại gần nâng cầm cậu lên "quả nhiên ánh mắt cũng giống nhau, đều nhìn ta như vậy hahaha"

"Trả lời câu hỏi của tôi" cậu tức giận.

"Quả nhiên Diệp Vũ quá cưng chiều ngươi cho nên ngươi không xem ai ra gì." Buông cậu ra ông ra trở về ghế ngồi.

"Muốn biết tại sao Diệp Vũ từ nhỏ lại sống ở trại mồ côi không, ta chắc là nó chưa từng kể cậu nghe"

Cậu im lặng, đúng là anh chưa từng kể cậu nghe và cậu cũng chưa bao giờ hỏi. Cậu cảm thấy như bây giờ rất tốt không nghĩ về quá khứ của anh, cậu luôn muốn anh tự động kể với mình mọi việc, tự mở lòng mình ra.

Ông ta quan sát vẻ mặt của cậu, giống như Diệp Vũ, Diệp Minh cũng giỏi nhất là đọc vị người khác.

"Con trai ta là một kẻ bất tài ngu dốt nó không thể tiếp quản công ty này, lại còn đem lòng say mê một con điếm. Nó yêu cô ta say đắm, bọn chúng bỏ trốn có con. Cuối cùng thì ngươi biết sao không hahaha..."

"Vào cái ngày mà Diệp Vũ chào đời ta đã cho nó lựa chọn giữa người phụ nữ đó và con trai nó,n ó đã không ngần ngại chĩa súng vào con trai của nó. Mẹ của cháu ta, người phụ nữ đã giật lấy cây súng.... Tự tay ả bắn chết con trai của ta hahaha"

Mặt cậu trắng bệch, giọng run rảy "sa...sau đó anh ấy như thế nào?"

Ông ta châm điếu sì gà lên rít một hơi, sau đó chỉ vào vết sẹo trên mặt mình "thấy vết sẹo này không là con điếm đó ban cho, nó đã dùng một mảnh thủy tinh rạch mặt ta và ôm đứa bé tẩu thoát, cho đến khi ta tìm được ả đã là chuyện của 5 năm sau, Diệp Vũ chứng kiến mẹ nó vì bảo vệ nó mà tự tử ngay trước mắt mình nó đã hận ta biết bao hahaha" gương mặt ông ta lúc này vừa vặn vẹo vô cùng khó coi.

"Thật độc ác...." giọng nói của cậu như nghẹn lại.

"Hửm?"

"Tôi nói ông THẬT ĐỘC ÁC" cậu hét vào mặt ông ta, cậu căm phẫn cậu muốn giết ông ta ngay lúc đó.

"Chưa hết, chưa hết thật ra lúc đó ta muốn giết đứa cháu đó đi luôn rồi nhưng ta trước giờ không giết trẻ con, ta để nó sống, để nó tự sinh tự diệt...ấy vậy mà sau đó nó vẫn còn sống lại còn vô cùng xuất sắc nữa."

Cậu khóc rồi, thật sự người con trai đó đã phải trải qua những gì, thật quá tàn nhẫn.

"Khóc sao? Ngươi khóc cái gì nếu không phải vì ngươi thì nó sẽ không quay trở về đây, dấn thân vài đẫm lầy của cá sấu này... Vì bảo vệ ngươi nên nó đã ra đi, ngươi đúng là át chủ bài. Suốt 10 năm qua chỉ cần nhắc đến ngươi đã có thể điều khiển nó."

"Ngay cả hôm nay cũng vậy." Miệng của ông ta đã nhếch lên bây giờ vẻ mặt của ông ta vô cùng đáng sợ.

"...hôm nay cũng vậy?" Cậu không hiểu rõ lời ông ta nói, bỗng màn hình ti vì hiện lên.

LÀ ANH, anh đang bất tỉnh nằm trong một căn phòng trắng, có vẻ giống phòng phẫu thuật.

"Ông muốn làm gì anh ấy?" Cậu hoảng hốt nắm lấy cổ áo của ông ta.

Vệ sĩ giữ cậu lại, cậu vẫn không chịu thua.

"Ta sẽ tẩy não của nó, để cho nó quên đi ngươi.... Nghe thú vị không, sau đó ta đây sẽ từ từ điều khiển nó hahaha"

Nhìn trên màn hình tivi quá trình tẩy não đã được tiến hành, cậu nghe thấy anh đau đớn gào thét tên cậu... Cậu cứ thế lặng người xem hết quá trình đó.

.... Vậy thôi sao, anh quên cậu rồi sao? Cũng tốt có lẽ bản thân cậu là sao chổi gây xui xẻo cho anh, ngay từ đầu đã không nên gặp mặt.

Nhưng cậu không can tâm, cậu không can tâm để người đọc ác này điều khiển lừa dối anh.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với ông được không?" Cậu hướng ông ta nói.

Diệp Minh gật đầu kêu vệ sĩ lui ra.

"Nói đi, ta sẽ không giết ngươi bây giờ, ít nhất ta muốn cho ngươi xem khi không có ngươi nó vẫn sống rất tốt."

"Ông sẽ không làm đau anh ấy chứ?"

"Không, ta hứa"

"Ông không cần hứa vì ông sẽ không thể làm anh ấy đau nữa... Không bao giờ"

ĐÙNG!!!

Tiếng súng phát ra người bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Diệp Minh đang nằm dưới đất...ông ta chết rồi. Cậu cười, cười rất tươi cười đến mê người, cười đến mức điên dại.

Vệ sĩ của Diệp Minh đưa nòng súng về phía cậu, cậu lẳng lặng tiến lại gần.

"Giết....GIẾT TÔI ĐI HAHAHA"

Cậu lấy ra sợi dây chuyền đeo trên cổ, cậu biết đây là vật gia truyền của Diệp gia có nó không ai có thể đụng vào.

"Diệp Minh ông ta cũng đã chết, bây giờ chỉ có người thừa kế của Diệp gia mới có thể xử lý tôi"

Quả nhiên tất cả các vệ sĩ đều buông súng xuống. Tên vệ sĩ thân cận nhất lên tiếng

"Tạm thời nhốt hắn vào hắc lao, đợi thiếu gia về giải quyết"

Đầu óc cậu trống rỗng, khi Diệp Vũ về sẽ mang theo ký ức gì nhỉ, anh từng yêu cậu say đắm... Anh sẽ nhớ cậu chứ?

________

Mở mắt ra thấy mình ở trong căn phòng tăm tối, đã 1 tháng rồi. Người cậu chằn chịt vết thương bị đánh đập. Bữa sáng của cậu đã đặt ở sẵn ngoài cửa phòng giam. Là một ly sữa đã ôi thiu ngày nào cũng vậy.

Cậu đói đến mức không còn sức lực để có thể nhấc ly sữa lên miệng. Cánh cửa phòng giam mở ra, một người đàn ông đá vào bụng cậu.

Cậu ngã xuống làm rơi ly sữa trong tay, từng mảnh trai từ ly sữa cắm thẳng vào tay cậu. Cậu ngước mắt kên nhìn người đàn ông kia.

"Nhìn gì mà nhìn hôm nay Diệp tổng sẽ đến xử lý ngươi, ngươi quá bẩn thiểu sẽ làm Diệp tổng kinh sợ mất. Mau ra đây"

Nói rồi hắn lôi cậu ra để mặt cho cậu kêu lên vì đau đớn. Cậu được đưa tới một căn phòng tắm rửa cho cậu sau đó đưa cho cậu một bộ quần áo cũ.

"Mau mang hắn ta đi, đừng để Diệp tổng đợi"

Họ mang cậu đến căn phòng đó, căn phòng mà chính tay cậu đã kết liễu một mạng người. Anh đang ở đó...

Diệp Vũ của cậu ở đó, anh ấy vẫn vậy, cậu thấy anh an ổn là cậu yên tâm rồi. Chỉ là anh không nhìn cậu với đôi mắt ôn nhu nữa, không cười với cậu nữa. Anh bây giờ hoàn toàn quên cậu rồi.

Thuộc hạ đẩy cậu ngã xuống mặt đất, cậu gắng gửi dùng chút sức lực của mình chống hai tay lên nhìn anh.

Anh đi đến ánh mắt mang theo sự sắc lạnh đến bức người, chưa bao giờ anh nhìn cậu như thế.

"Diệp Vũ....D... Diệp....V...Vũ...Á"

"Ai cho phép mày gọi tên Diệp tổng" tên thuộc hạ ở cạnh cậu vừa đá vào đầu cậu một cái thật mạnh.

"Một viên đạn vào đầu, không hề lệch lạc, không hề run tay, cậu đã mang bao nhiêu câm hận mà bắn ra phát súng đó?" Anh cuối người xuống dùng giọng nói sắc lạnh nhả từng chữ vào tay cậu.

"E .... Vũ...em không...

CHÁT! một cú tát giáng xuống mặt cậu khóe môi cậu chảy máu.

"Làm sao bây giờ tôi trước giờ không hề thích ông ta, cậu biết không ông ta giết mẹ tôi, bức bà đến chết. Lẽ ra tôi nên cảm ơn cậu mới đúng."

Diệp Vũ nâng cầm của cậu lên "cậu quả nhiên rất đẹp, cậu là tình nhân của ông ta sao?"

Tình nhân? Chuyện quái gì vậy cậu hoàn toàn không hiểu cậu bây giờ đã không còn sức lực để biện minh nữa rồi. Anh đã nghe những gì từ lũ người kia, rốt cuộc anh đã nghe được cậu kinh tởm đến mức nào từ miệng của bọn họ.

"Không nói gì sao?" Anh lạnh lùng ngồi trên ghế như một vị vua ngước xuống nhìn tội nhân của mình.

"Vũ... Nghe em nói, em yê....a" lại một cú tát nữa, tay của cậu đã hết sức chống đỡ.

"Vốn muốn cho ngươi một phát đạn vào đầu cho ngươi chết một cách trọn vẹn, nhưng thật ra ta đang rất buồn chán." Anh túm lấy tóc cậu khiến cậu la lên vì đau đớn.

"Đôi mắt của ngươi thật đẹp, tại sao một kẻ giết người, một tình nhân của lão già đáng kinh tởm đó lại có đôi mắt đẹp đến mức này?"

Anh thả bàn tay đang nắm lấy tóc của cậu ra, lạnh lùng hướng đám thuộc hạ bên dưới ra lệnh:

"Tùy tiện chơi đùa, đừng để lại sẹo trên mặt"

Đám thuộc hạ nghe thấy thế như dã thú tiến tới cấu xé hết quần áo trên người cậu, chẳng mấy chút đã lộ ra cơ thể trắng như băng ngọc, đẹp đến mê người. Cậu dãy dụa, kháng cự càng làm chúng điên cuồng chà đạp.

Đùng! Đùng! Đùng!

Từng tên thuộc hạ bị bắn chết, anh nâng đầu súng xuống cầm của cậu

"Đúng là một thằng điếm sinh ra để phục vụ đàn ông"

"Khóc sao? Tại sao khi cậu khóc tôi lại thấy khó chịu vậy chứ....?"

"Vũ....làm ơn cứu em.... Em không...sai...em bảo...vệ...anh.... Vũ.." cậu cố gắng nói chuyện với anh, cậu muốn anh nghe mình nói, nhưng không anh không nghe.

"Ồn ào quá.... Có cách nào làm cho cậu ta câm đi không?"

Phải hoảng sợ nhìn anh. Không đây không phải Diệp Vũ của cậu. Diệp Vũ của cậu trước đây chưa từng như vậy.

"Đủ rồi, mai ngài phải đi xem mắt hôm nay nên nghỉ ngơi thôi." Đó là Hạ Trình trợ lý thân cận của Diệp Vũ cũng là người biết rõ thân phận của cậu.

Diệp Vũ quay qua nhìn Hạ Trình rồi lại quay lại nhìn cậu, thân thể đang không có một mảnh vải che thân. Quả nhiên dục vọng của anh đã che mất mọi thứ.

Anh kéo cậu vào phòng đẩy ngã cậu trên nền đất lạnh lẽo, không dạo đầu không chuẩn bị gì mà mạnh mẽ xáp nhập. Cậu đau đớn kêu gào cho đến khi không thể kêu nữa chỉ để mặc cho anh hành hạ.

Không biết anh đã kéo dài chuyện này trong bao lâu.

_______

"Thức dậy ăn tối" một dòng nước lạnh tạt thẳng vào cơ thể cậu cậu rùng mình thức dậy.

Cậu vẫn ở trong căn phòng giam một tháng nay, bữa tối vẫn là một ly sữa thiu cậu gắng gượng uống hết ly sữa đó. Bỗng nhiên cổ họng cậu khô rát đến mức đau đớn.

"Ưm....ưm...a....ưm..." Giọng của cậu. Cậu không thể nói được nữa...

"Hahaha Diệp tổng nói phải làm cho ngươi câm miệng lại cho nên tụi ta mới bỏ một chút thứ đặc biệt vào trong sữa. Sao? Ngươi ngon miệng không?"

Tên thuộc hạ rời một lúc sau Hạ Trình trợ lý của Diệp Vũ đi vào.

"A...aaaa...ưm" không thể nói cậu muốn nói với Hạ Trình cứu cậu với. Nhưng không thể.

Hạ trình cởi áo vest của mình xuống khoác lên thân thể của cậu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu.

"Chịu đựng một chút, Diệp gia là một đầm lầy cá sấu, đợi Diệp tổng giải quyết xong sẽ đến cứu em"

Ngừng lại những giọt nước mắt, cậu không hiểu rõ lời Hạ Trình nhưng nếu cứ như vậy mà anh được an toàn thì được thôi.

Hạ Trình mỉm cười đưa một sợi dây chuyền trong sợi dây có một cái nhẫn ra, đeo lên cổ cậu.

"Tạm thời Diệp tổng nhờ em giữ nó, em làm được không?"

Cậu nhìn chiếc nhẫn trên dây chuyền là cùng một cặp với cái trên tay cậu, là chiếc nhẫn năm đó cậu tặng anh luôn đeo bên mình. Cậu hướng Hạ Trình gật đầu, dùng tay giữ chặt lấy nó. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ giết chết cậu nhưng không sao cả..... Từ lúc gặp anh cậu đã rất hạnh phúc, vậy là được rồi...

Hạ Trình nhìn ngắm từng biểu cảm trên gương mặt cậu, sau đó rời khỏi nhà giam.... Bất giác một nụ cười hiện lên trên gương mặt anh tuấn của Hạ Trình.

"Vốn dĩ Diệp gia bây giờ là vương triều của hắn. Chỉ là hoàng hậu của hắn sớm muộn sẽ thuộc về tôi thôi!."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.