Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 70: Vũ Văn Thành tỉnh táo




Vũ Văn Thành vẻ mặt vô cảm đứng ngay cửa, che tầm mắt Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên không vui nhìn Diệp Hân Đồng một cái “Các người ở trong phòng bao làm gì?”

“Hóa giải chút hiểu lầm.” Vũ Văn Thành kiên định trả lời, trên mặt không lộ ra một chút lo lắng nào.

“Hiểu lầm?” Mặc Tử Hiên nhìn về phía Mặc Tử Hiên, con mắt đáng giá nhíu chặt.

“Phải, cho nên, kính xin anh hiểu lễ nghi Trung Quốc một chút, không phải là người phụ nữ của mình thì đừng nên cợt nhả.” Vũ Văn Thành sầm mặt nói tiếp.

Diệp Hân Đồng nhìn về phía Vũ Văn Thành, cô biết là anh đang phân tán sự chú ý của Mặc Tử Hiên.

Nhưng trong mắt Mặc Tử Hiên xem ra đã bị cái tình chàng ý thiếp này làm mờ mắt.

“Có phải là người phụ nữ của anh hay không còn chưa rõ. Tôi chỉ biết có những người không biết quý trọng cũng như không cần trò chơi tình cảm này.” Mặc Tử Hiên ngụ ý.

“Bởi vì quý trọng nên mới dè dặt cẩn trọng, vì quý trọng nên mới yêu sâu đậm, đây không phải là những điều một công tử phong lưu có thể lý giải.” Vũ Văn Thành phản kích, không hề kém cạnh.

“Công tử phong lưu? Vũ Văn Thành, anh cho là đã hiểu tôi sao?” Mặc Tử Hiên cao giọng, bầu không khí trở nên căng thẳng.

“Tôi không cần hiểu anh, tôi chỉ hi vọng những cô gái ảo mộng về anh sẽ nhìn rõ bản chất.” Mặt Vũ Văn Thành không thể hiện biểu cảm gì, vẫn giữ nguyên nhiệt độ 10 độ.

Diệp Hân Đồng đứng sững sờ, hâm mộ Vũ Văn Thành ở bất kỳ tình huống nào cũng luôn tỉnh táo.

“Tại sao anh lại nói vậy?” Mặc Tử Hiên liếc nhìn Diệp Hân Đồng, không thể bình tĩnh.

“Vì bên cạnh anh quá nhiều oanh yến (phụ nữ).”

Mặc Tử Hiên bốc hỏa lên đỉnh đầu, muốn giáng một đấm.

Diệp Hân Đồng lập tức chắn trước mặt Vũ Văn Thành. Quả đấm dừng lại trước mặt cô.

Diệp Hân Đồng nở một nụ cười rạng rỡ với Mặc Tử Hiên: “Đi thôi.”

Mặc Tử Hiên lạnh mặt, xoay người, đi về phòng nghỉ trên thuyền.

Diệp Hân Đồng thở phào nhẹ nhõm nhìn lại Vũ Văn Thành rồi nhanh chóng đuổi theo Mặc Tử Hiên.

Vừa vào phòng, Mặc Tử Hiên xoay người, đẩy cô vào tường, Diệp Hân Đồng không hề chuẩn bị, giật mình, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo, bất đắc dĩ nhìn anh “Anh lại muốn làm gì?”

Cô thong thả nói như không hề sợ anh.

Mặc Tử Hiên dán chặt cơ thể vào Diệp Hân Đồng “Rốt cuộc cô là người ngốc hay ngu xuẩn, đã biết rõ không thích hợp vẫn đi theo anh ta, cô muốn chạy theo hư vinh như vậy không sợ su này sẽ bị tổn thương?”

Diệp Hân Đồng mở to mắt nhìn Mặc Tử Hiên, anh ta đang quan tâm đến mình sao? Hoàng đế chưa vội, thái giám đã cuống. Diệp Hân Đồng mỉm cườithan thản

“Vị sếp núi băng kia của tôi là một chính nhân quân tử, sẽ không làm tổn thương tôi.”

Nụ cười của cô lại chọc giận anh “Vậy sao? Vẫn còn nhớ vụ đánh cuộc của chúng ta chứ?”

Đánh cuộc? Diệp Hân Đồng nhớ lại.

“Nếu trong vòng một tháng, Đề Na có thể quyến rũ được anh ta, cô sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, nếu không, tùy cô yêu cầu.” Mặc Tử Hiên nhắc nhở.

“Loại cá cược nhàm chán này, tôi không thích.” Diệp Hân Đồng đẩy ngực Mặc Tử Hiên, nhưng không nghĩ được là anh chẳng hề nhúc nhích.

“Không đánh cuộc với tôi là vì không có lòng tin? Chỉ cần cô thắng, tôi sẽ lập tức trở về Hàn Quốc, vĩnh viễn không đặt chân lên đất Hàn Quốc.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nói.

“Nhưng mà, việc anh trở về Hàn Quốc, không đặt chân lên Trung Quốc thì có liên quan gì đến tôi?” Diệp Hân Đồng nói xong ngồi xổm xuống, thoát khỏi tay Mặc Tử Hiên.

“Điều đó có nghĩa là không cưỡng ép Diệp Tuyền tuân thủ ước định Hồng sắc Yên Nhiên.” Mặc Tử Hiên quay đầu nói với Diệp Hân Đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.