Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 140: H muốn biết em đi đâu có được không




Vũ Văn Thành thật muốn làm cho Mặc Tử Hiên biến mất khỏi cuộc sống của mình, làm sao Mặc Tử Hiên cứ như con gián đánh mãi không chết khiến người ta phát ghét.

Diệp Hân Đồng từ sau lưng Vũ Văn Thành đi ra.

“Xin lỗi, đứa bé là của Vũ Văn Thành, tôi sợ anh làm tổn thương tôi, nên mới lừa gạt anh” Diệp Hân Đồng thản nhiên nói.

Mặc Tử Hiên không chống đỡ nổi thân thể, lùi về sau tựa lên cửa “Anh không tin”

“Tôi lấy con mình ra để thề, trước đó tôi chỉ chơi đùa một chút với anh, bây giờ chơi chán rồi, anh chắc cũng vậy, nếu anh vẫn thích tôi, là tôi có lời, nếu không phải, mọi người huề nhau, bởi vì tôi cũng chưa từng yêu anh” Tại sao lúc nói những lời này, trong lòng Diệp Hân Đồng muốn khóc.

Sắc mặt Đinh Đinh Đang cũng chẳng tốt gì, cô không ngờ Diệp Hân Đồng nói đi nói lại lại có thể tuyệt tình như vậy.

Mặc Tử Hiên lúc đầu nhìn rất đau khổ, nhưng đột nhiên anh bật cười, vẫn cái nụ cười điên đảo chúng sinh đó “Là trời cao báo ứng sự đào hoa của tôi sao? Khó mà tin nổi bị người khác đùa bỡn, Diệp Hân Đồng, cô khá lắm, thật sự rất khá.” Mặc Tử Hiên quay đi.

Khoảnh khắc anh quay đi, trong lòng Diệp Hân Đồng thật đau đớn. Hắn thực sự yêu cô sao? Cô có thể tin tưởng hắn sao? Hay hắn chỉ đùa giỡn vờ tha để bắt.

Diệp Hân Đồng kích động muốn gọi anh lại, đột nhiên Vũ Văn Thành nắm lấy tay cô.

“Đi đâu chứ? Cùng ở lại ăn một bữa cơm” Đinh Đinh Đang ngăn Mặc Tử Hiên nói.

Mặc Tử Hiên sửng sốt, ngay sau đó, anh tiếp tục đi con đường của mình. Chỉ có điều mỗi bước xem ra vô cùng nặng nề.

“Mặc Tử Hiên, mới như vậy đã nhận thua, không giống với cá tính của anh” Đinh Đinh Đang kêu lên ở sau Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên tiếp tục bước đi.

Đột nhiên Đinh Tứ Khuê xuất hiện trước mặt anh, ông ta nhìn Mặc Tử Hiên từ trên xuống dưới “Quả nhiên giống với Mặc Ngôn Thông năm đó, đẹp trai phong độ, phong lưu phóng khoáng.”

“Ông là ai?” Mặc Tử Hiên tùy ý hỏi Đinh Tứ Khuê, bây giờ cõi lòng anh đang tan nát thành từng mảnh, anh muốn tìm một chỗ trốn để liếm láp vết thương.

“Chẳng phải cậu đang dốc sức tìm tôi sao? Đinh Tứ Khuê” Đinh Tứ Khuê cười hì hì.

Mặc Tử Hiên nghi ngờ nhìn Đinh Tứ Khuê “Chẳng phải ông luôn lẩn tránh rất bí ẩn sao? Lần này mời tôi đến vì mục đích gì? Chẳng lẽ ông không biết tôi cũng cần máu của ông sao?”

Đinh Tứ Khuê vẫy vẫy tay, thuộc hạ của ông mang đến một ống tiêm, Đinh Tứ Khuê lấy máu ngay trước mặt anh.

“Ở lại ăn cơm tối, cái này sẽ là của cậu” Đinh Tứ Khuê bình tĩnh nói.

“Tôi làm sao biết được ông có thật sự là Đinh Tứ Khuê hay không, nếu ông là giả, máu của ông sẽ làm nổ kho báu, tôi chết không còn nghi ngờ.” Mặc Tử Hiên cảnh giác.

Đinh Tứ Khuê chỉ cười không nói “Ba cậu giỏi phân tích, cậu nhóc đầu óc cũng không tồi. Máu đây, tin hay không là tùy cậu”

Mặc Tử Hiên nhìn máu, nhắm mắt lại.

“Bây giờ quanh cậu tám mặt thù địch, muốn trốn thoát, tôi có thể giúp cậu, chỉ cần cậu nghe tôi” Đinh Tứ Khuê nói tiếp.

Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành vẫn đứng tại cửa, với trực giác của cảnh sát, họ cảm thấy Đinh Tứ Khuê không hề đơn giản.

Đinh Tứ Khuê nhìn hai người bọn họ.

“Các người cũng cùng tôi đi ăn một bữa cơm đi”

Vũ Văn Thành dắt tay Diệp Hân Đồng đi ra, Mặc Tử Hiên cố gắng để mình không nhìn đến Diệp Hân Đồng.

Đinh Tứ Khuê là trưởng bối, ông bảo mọi người ngồi xuống.

Không khí quanh bàn cơm rất lùng túng, không ai nói gì, Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng đều cúi đầu, không ai nhìn ai.

“Hôm nay thật là vui vẻ, đời sau của Diệp Thiểu Hoa, đời sau của Mặc Ngôn Thông và cả lão già khọm tôi đây có thể ngồi cùng bàn, đây là mơ ước chung của cả 3 chúng ta, muốn một ngày đoàn tụ, nhưng vì anh Thiếu Hoa ra đi đã không còn thực hiện được nữa. Nhiều năm qua tôi chỉ có hai tâm nguyện, một là tìm ra hung thủ giết anh Thiểu Hoa, hai là tìm ra Tiểu Mạn, những thứ khác đối với tôi chỉ là nhất thời, không muốn so đo. Mặc Tử Hiên, kho báu rất quan trọng với cậu sao?” Đinh Đinh Đang nhìn Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên ngẩng đầu, thấy Vũ Văn Thành nắm chặt tay Diệp Hân Đồng, lòng đau đớn quay về phía Đinh Đinh Đang, cười cười tà mị: “Kho báu này gián tiếp liên quan đến sự sống chết vinh nhục của nhiều người, đối vơi tôi mà nói dĩ nhiên là quan trọng.”

“Diệp Hân Đồng, nguyện vọng của con là gì?”

Diệp Hân Đồng cũng ngẩng đầu, trực tiếp bỏ qua ánh mắt chăm chú của Mặc Tử Hiên “Tôi không muốn so đo những thị phi ân oán của đời trước để lại, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống vui vẻ bình thường”

“Cho nên, ta giao máu này cho con” Đinh Tứ Khuê đưa ống máu đến trước mặt Mặc Tử Hiên, sau đó quay sang Diệp Hân Đồng “Ngày mai, ta đưa con đến nơi nào con muốn đi. Đây là bữa tối cuối cùng, từ ngày mai mỗi người ai đi đường nấy.”

Nói xong, Đinh Tứ Khuê lại chuyển sang Mặc Tử Hiên, cười híp mất “Nếu cậu hoài nghi máu này, ngày mai tôi có thể đi với cậu một chuyến”

“KHông phải, chẳng qua cảm thấy chuyện quá đột ngột” Nghe được từ nay về sau không còn thấy Diệp Hân Đồng, trong lòng Mặc Tử Hiên vô cùng đau đớn, thậm chí không còn suy nghĩ được gì, anh chuyển ánh mắt sang Diệp Hân Đồng “Thật sự muốn rời khỏi đây ư? Lấy được kho báu xong anh sẽ đi, trả lại không gian cho em, để em được tự do, không muốn xa cách, xin em hãy để cho anh biết là em vẫn sống tốt”

Mặc Tử Hiên nói như cầu khẩn với Diệp Hân Đồng.

Cô không muốn khóc, thật không muốn khóc, nước mắt lại chảy xuống, nhìn về phía Mặc Tử Hiên: “ Tôi tới đâu cũng sẽ sống thật tốt”

“Đừng đi, anh sẽ không làm phiền anh, đừng biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh, điều này cũng không được sao?”

Bộ dạng Mặc Tử Hiên trông rất khổ sở.

Diệp Hân Đồng cảm thấy thật đau, bọn họ yêu nhau sao? Nếu yêu nhau, tại sao phải chịu ly biệt, mấu chốt là họ cũng không yêu nhau.

“Không cần…” Giả bộ. Diệp Hân Đồng vừa nói được hai chữ đã bị Vũ Văn Thành cướp lời.

Vũ Văn Thành sắc bén, chán ghét nhìn Mặc Tử Hiên.

“Đừng giả bộ, đừng dây dưa dài dòng, không nể tình anh sẽ chêt sao? Anh nói vậy là có ý gì? Rằng anh rất thích Hân Đồng? Anh có thể cưới cô ấy không? Để cô ấy làm hoàng hậu ư? Có thể không khiến cô ấy lo lắng vì bị bắt cá hai tay? Không để cô ấy lo lắng bên cạnh anh sẽ có những người phụ nữ ưu tứ khác? Anh không làm được, nhưng tôi làm được. Anh có rất nhiều thứ có thể hấp dẫn, Hân Đống đối với anh mà nói, sẽ chỉ là quá khứ trôi qua rất nhanh, chúng tôi muốn im lặng ra đi, không muốn bị quấy rầy, hi vọng Điện hạ hãy ủng hộ.”

Diệp Hân Đồng liếc nhìn Vũ Văn Thành, Vũ Văn Thành nói rất đúng, thôi, cô không cần suy nghĩ nữa, chỉ là đi qua một đoạn tình yêu, không có gì, sẽ nhanh chóng trôi qua, Vũ Văn Thành tốt như vậy, cô sẽ nhanh chóng quên Mặc Tử Hiên.

“Được, tôi chúc phúc cho hai người” Mặc Tử Hiên nói xong đứng lên, cầm theo ống máu.

Đinh Đinh Đang cũng không thoải mái trong lòng, cô cũng đứng lên theo Mặc Tử Hiên đi ra.

“Đinh Đinh Đang” Đinh Tứ Khuê gọi.

“Mặc Tử Hiên không biết đường đi ra, con đưa anh ta đi.” Giọng Đinh Đinh Đang nghèn nghẹn.

Đinh Tứ Khuê thở dài “Hi vọng hai con tình vững hơn vàng, vui vẻ hơn bất kỳ ai, bởi vì hai người đi đồng thời làm tổn thương hai người khác.”

“Hắn sẽ không thương tâm, diễn trò đến giờ cũng nên kết thúc rồi.” Diệp Hân Đồng đứng lên, xoay người về phòng mình.

Vũ Văn Thành đi theo.

Đinh Tứ Khuê nhìn một bàn thức ăn, căn bản chưa động tới.

“Tiểu mạn, em có thể hiểu rõ những tình cảm này không?” Đinh Tứ Khuê suy ngẫm.

Đinh Đinh Đang đi tới cửa, thấy Mặc Tử Hiên gục trên tay lái, dáng vẻ trông rất chán chường.

Cô mở cửa xe, Mặc Tử Hiên ngẩng đầu lên, sâu trong đôi mắt hơi ướt át, anh lúng túng lau đi.

“Có chuyện gì không?”

Đinh Đinh Đang sửng sốt, bĩu môi “Tại sao các người đều thích Diệp Hân Đồng?”

“Cô cả nghĩ rồi, tôi chỉ mệt mỏi quá, muốn nằm một chút” Mặc Tử Hiên phủ nhận.

“Đi thôi, tôi đưa anh ra ngoài” Đinh Đinh Đang cũng mât hứng.

Mặc Tử Hiên nhìn biệt thự, đột nhiên như nghĩ đến điều gì hỏi “Các người đưa Hân Đồng đi, vậy thì các người sẽ biết cô ấy đi đâu”

Đinh Đinh Đang hồ nghi nhìn Mặc Tử Hiên “ Anh đang nghĩ gì, cô ấy cự tuyệt như vậy, anh thực sự bị knockout rồi.”

“Tôi chỉ muốn biết cô ấy ở đâu, sống có tốt không thôi” Mặc Tử Hiên thương cảm nói, khởi động xe, tâm trạng rất tồi tệ.

Đinh Đinh Đang dường như bị Mặc Tử Hiên làm cho cảm động, ánh mắt lưu chuyển “Anh thực sự tin đứa bé trong bụng Diệp Hân Đồng là của Vũ Văn Thành sao? Tôi đã nói với anh, có một lần bọn họ ở cùng phòng nhưng không xảy ra chuyện đó, tôi vẫn không tin đó là con của Vũ Văn Thành.”

Mặc Tử Hiên nhíu mày “Tôi cũng nghĩ không biết rốt cuộc đứa bé là con ai, cho nên, tôi mới muốn biết cô ấy ở đâu, nếu đứa bé thực sự là con tôi, tôi sẽ giữ họ bên tôi cả đời, nhưng ngộ nhỡ đó là con Vũ Văn Thành thật thì sao? Tôi không thể chấp nhận kết quả này.” Mặc Tử Hiên cảm thấy quá phiền não rồi “Cho nên, xin cô hãy nói cho tôi biết các người định đưa cô ấy đi đâu?”

Đinh Đinh Đang cúi đầu suy tính.

“Tôi biết rồi, đến lúc đó hãy hay, thân phận của cô ấy tạm thời không thể được tự do” Đinh Đinh Đang nói xong thấy ánh mắt hồ nghi của Mặc Tử Hiên “Dù sao tôi biết rõ là được, anh và Diệp Hân Đồng tốt đẹp, tôi mới có thể ở bên cạnh Vũ Văn Thành, sau này tôi sẽ nói cho anh biết”

Mặc Tử Hiên lộ ra khuôn mặt tươi cười “Cảm ơn cô”

Đinh Đinh Đang khoát khoat tay “Không cần cảm ơn, chị đang phiền não đây” Đinh Đinh Đang thả ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

“Rẽ trái… rẽ phải… rẽ phải…” Đinh Đinh Đang chỉ huy.

Sáng sớm ra, Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng cùng chờ điện thoại của Vũ Văn Thành, trong lòng đều căng thẳng.

Khi có kết quả giám định, rốt cuộc cô có phải là con gái Diệp Thiểu Hoa hay không hôm nay sẽ rõ, nếu cô thực sự không phải, Mặc Tử Hiên cầm máu của cô đi, đồng nghĩa với tự tìm đến cái chết.

Diệp Hân Đồng nhớ đến lời tỏ tình của Mặc Tử Hiên, sự phản bội của hắn, từng vẻ mặt, trong lòng vô cùng khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.