Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 138: Hỗn loạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, đứng vững.

“Không có, lúc cô nói tôi mới biết mình không phải con gái Diệp gia, đến giờ tôi cũng thấy khó mà tin nổi, đợi kết quả giám định ngày mai rồi nói.” Diệp Hân Đồng không muốn nhiều lời, cô chuyển sang Đinh Tứ Khuê “Nếu ngài không còn chuyện gì nữa, tôi nghĩ chúng tôi nên đi”

“Tôi khuyên hai người tốt nhất nên ở lại, cũng không biết cô đắc tội gì ai, hoặc thân thế cô đã bị lộ, hiện nay cả Lý trí vương và Kim Thụy Tường đều đang muốn bắt con.” Đinh Đinh Đang nghiêm túc nói tiếp “Chỉ có ở đây cô mới có thể an toàn”

“Nếu cô thật sự muốn giúp chúng tôi, hãy sắp xếp cho chúng tôi đi, chờ sau khi Mặc Tử Hiên lên ngôi, tất cả sẽ chấm dứt” Diệp Hân Đồng nói với Đinh Đinh Đang.

“Lên ngôi? Mặc Tử Hiên chỉ có thể mơ mộng, hắn nhất định sẽ chết, tìm được kho báu cũng chết, mà không tìm được vẫn chết, chủ yếu là kiểu chết nào đẹp hơn thôi, cô thay vì chờ hắn lên ngôi, nên mong hắn chết nhanh một chút, chờ Lee Yul lên ngôi, có thể cô sẽ được sóng yên biển lặng.” Đinh Đinh Đang không chút khách khí đáp lại.

Nói Mặc Tử Hiên sẽ chết, trong lòngDiệp Hân Đồng đương nhiên không thoải mái, cô đặt tay lên bụng, hơi run rẩy, đáy mắt đầy kiên cường.

“Đối với tôi, bất kể người nào lên ngôi, rời khỏi TQ, cách xa Hàn Quốc là sáng suốt nhất” Diệp Hân Đồng nói.

Đinh Đinh Đang cau mày nhìn về phía Đinh Tứ Khuê “Lão nhân, người nói gì đi chứ, cô ta có thể đi, Vũ Văn Thành không được”

Vũ Văn Thành chán ghét nhìn Đinh Đinh Đang “Chân ở trên người tôi, tôi thích đi đâu cô không cần xen vào. Hân Đồng, chúng ta đi thôi”

Vũ Văn Thành kéo Diệp Hân Đồng ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, 4 cây súng lúc đồng loạt chỉ vào người họ.

Đinh Tứ Khuê nở nụ cười tự tin, đi đến sau Vũ Văn Thành, ra lệnh cho thuộc hạ: “Đưa chìa khóa cho họ, để cho họ đi. Nếu trước khi mặt trời lặn, cácngươi có thể đi ra ngoài, thì tùy các ngươi. Nếu trước 6h các người không ra được, Vũ Văn Thành, cậu ở lại bên cạnh Đinh Đinh Đang, sau đó hai chúng tôi sẽ sắp xếp cho Diệp Hân Đồng sang Mỹ sống, cậu dám cược một lần không?”

Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng khẽ liếc mắt nhìn nhau.

Diệp Hân Đồng khe khẽ gật dầu, Vũ Văn Thành cười nhẹ với Diệp Hân Đồng một tiếng, trong nụ cười mang theo sự đồng tình, tự tin.

Vũ Văn Thành xoay người nói với Đinh Tứ Khuê.

“Con đường cuộc đời tôi như thế nào, ông không có quyền đánh cược với nó, nhưng tôi đồng ý, hi vọng lúc chúng tôi đi, ông có thể tuân thủ cam kết, đừng dây dưa quấy rầy chúng tôi nữa.”

Đinh Tứ Khuê bị ánh mắt của Vũ Văn Thành nuốt chửng, kinh ngạc.

“Tôi bố trí ở đây theo bố cục mê cung, hơn nữa còn kết hợp ngũ hành bát quái, sao cậu có thể tự tin đi ra ngoài được.” Đinh Tứ Khuê nghi ngờ hỏi.

Vũ Văn Thành kéo chặt tay Diêp Hân Đồng “Có thể ra ngoài hay không, một tiếng sau là đủ biết rồi” Vũ Văn Thành lạnh lùng nói.

“Ha ha ha, thanh niên, đừng nên quá tự cao tự đại, ta cá một mình cậu không thể ra khỏi đây” Đinh Tứ Khuê cười to, xoay người, ngồi lên ghế salon, bộ dạng bình tĩnh của một ông lão làm một động tác ‘xin mời’.

Vũ Văn Thành không nói nhảm thêm với ông, kéo Diệp Hân Đồng ra ngoài.

“Lão nhân, người thật sự để anh ấy đi sao?” Đinh Đinh Đang dậm chân bình bịch.

“Tự cao tự đại. Đừng vội vàng, nó không ra được đâu.” Đinh Tứ Khuê không tin hắn có thể tìm ra sơ hở của thiết kế.

Vũ Văn Thành cùng Diệp Hân Đồng đi tới trước xe, một chiếc xe khá tốt.

“Em lái xe với tốc độ 20km/h được không?” Vũ Văn Thành dịu dàng nói với Diệp Hân Đồng, chỉ có lúc nói chuyện với cô anh mới có vẻ mặt khó gặp như thế.

Diệp Hân Đồng gật đầu, nở một nụ cười rực rỡ.

“Sếp, cố lên”

Vũ Văn Thành lúc này tự trấn định “Lên xe thôi”

Diệp Hân Đồng lên xe, Vũ Văn Thành cởi cavat ra, bịt mắt lại.

Diệp Hân Đồng hồ nghi nhìn Vũ Văn Thành.

“Đinh Tứ Khuê thiết kế mê cung rất nhiều bí mật, nếu chờ hiểu được chắc phải mất cả tháng, chúng ta căn bản không có thời gian phung phí với ông ta, bây giờ anh nhớ lại tuyến đường chúng ta đi tới, em nhất định phải đi với tốc độ 20km/h, hơn một chút cũng không được, anh đang tính toán cự lý và phương hướng, sau đó, em cứ lái theo những gì anh nói, đừng quấy rầy anh” Vũ Văn Thành nói xong nhắm mắt nhớ lại.

Diệp Hân Đồng cũng nín thở trầm ngâm, chăm chú nhìn về phía trước, không dám chớp mắt.

Cô làm đúng như những gì Vũ Văn Thành nói, bảo trái thì rẽ trái, bảo phải rẽ phải, xe rất nhanh đã đến rừng cây.

Khoảng cách giữa các hàng cây có vẻ rất nhỏ, căn bản xe không thể đi qua, nhưng nghe theo lời Vũ Văn Thành, quả nhiên xe dễ dàng xuyên qua rừng cây.

Thiết kế của Đinh Tứ Khuê quả nhiên kỳ diệu, không chỉ vận dụng bố cục mê cung kết hợp ngũ hành bát quái mà còn vận dụng cả hình học khiến mắt sinh ra ảo giác.

Xe tiếp tục đi thuận lợi.

Đinh Đinh Đang nghe báo cáo trong phòng báo động, nước mắt sắp rơi ra đến nơi, thấy báo cáo Vũ Văn Thành đã trải qua tuyến 5, bố cục mê cung tổng cộng có 15 tuyến, thế nghĩa là Vũ Văn Thành chỉ cần qua 5 tuyến là có thể đi ra ngoài, thời gian mới mất 45p.

Đinh Đinh Đang lượn qua lượn lại, Đinh Tứ Khuê cũng nổi nóng, ông đã thất bại.

“Lão gia, làm thế nào? Bọn họ sắp ra ngoài, con không thể nghe theo, Vũ Văn Thành nhất định phải là của con đấy. Trừ anh ấy ra, con sẽ không lấy người thứ hai. Anh ấy mà chạy mất, con sẽ không bỏ qua cho người.” Đinh Đinh Đang giận dỗi la ầm lên.

Lại có báo động đã trải qua tuyến 4.

Đinh Tứ Khuê nổi nóng đứng dậy, đến bên hệ thống báo cáo, trăm mối không có lời giải.

“Yên Nhiên, con có tiết lộ bí mật mê cung cho Vũ Văn Thành không?” Đinh Tứ Khuê cau chặt chân mày hỏi.

Đinh Đinh Đang liếc Đinh Tứ Khuê một cái “So với người, con còn hi vọng anh ta không thể ra ngoài hơn, làm sao có thể cho anh ấy biết, chỉ có điều tài liệu nói rõ, thành tích học tập của Vũ Văn Thành luôn đứng đầu, năng lực rất mạnh, học giỏi, võ công giỏi, gia thế tốt, diện mạo tốt” Đinh Đinh Đang càng nói càng dễ nổi nóng “Con mặc kệ đó…, con không thể để anh ấy đi cùng Diệp Hân Đồng được”

Đinh Đinh Đang nói xong quay người đi ra.

“Con đi đâu vậy?” Đinh Tứ Khuê quay ra hỏi Đinh Đinh Đang.

“Người đánh cuộc với bọn họ chứ không phải là con, con đi bắt bọn họ về” Đinh Đinh Đang nói rành mạch.

Lúc này hệ thống lại báo động đã trải qua tuyến 3.

“Kỳ tài, kỳ tài” Đinh Tứ Khuê không buồn bực, ngược lại nở một nụ cười nhạt. Ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt.

(Từ đầu tới giờ mới thấy Vũ Văn Thành có một thứ đặc biệt…)

“Diệp Hân Đồng, Vũ Văn Thành, Tiểu Mạn, Mặc Tử Hiên, Lý trí vương, Kim Thụy Tường, ha ha, xem rat a phải thiết kế một kế hoạch nhắm vào bọn họ mới được, chuyện này càng ngày càng trở nên thú vị, lão già khọm, ông đã về rồi cũng nên lộ diện đi.” Đinh Tứ Khuê cười lấy điện thoại ra gọi cho một người có biệt hiệu là Hắc Hùng.

“Truyền tin tức ra ngoài, nói Đinh Tứ Khuê đã trở về nước”

“Vâng, lão gia”

Hệ thống báo đã qua tuyến 2.

Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng tiếp tục bình tĩnh lái xe, chỉ cần có thể tiếp tục đi qua, chắc chắn đó là con đường chính xác.

Rốt cuộc trong vòng một giờ, Vũ Văn Thành thuận lợi cho xe đi ra, nhưng trước mắt lại là một vấn đề khó khăn mà ông trời cho bọn họ.

Ngay bên ngoài rừng mê cung là 5 chiếc xe, là bạn hay là thù căn bản còn chưa rõ.

Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng cảnh giác nhìn về phía trước.

“Sếp, làm thế nào?” Diệp Hân Đồng hỏi.

“Địch không động, chúng ta cũng không động, xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.” Vũ Văn Thành vẫn sắc bén nhìn mấy chiêc xe trước mặt.

Kỳ lạ là không có ai trong xe bước xuống.

Rốt cuộc, 5 phút sau, một người bước ra từ chiếc màu bạc chính diện, đi từ từ về phía họ, hắn đi rất chậm, rất cảnh giác.

Lúc cách bọn họ chừng 2m, những người ở các xe khác lục tục kéo xuống, bọn họ cảnh giác nhìn, giống như một bầy gói, đang dò xét thực lực của đối phương.

Kẻ đến gần 2m cũng không tiến lên thêm.

Vũ Văn Thành quay cửa xe xuống.

Dáng vẻ người kia thoạt nhìn rất hòa khí.

“Tôi là người của Mặc thiếu, xin Diệp tiểu thư đi theo chúng tôi, chúng tôi thề sẽ bảo vệ sự an toàn cho tiểu thư”

Người nọ vừa nói ra khỏi miệng cũng không hóa giải được thế cục, ngược lại càng căng thẳng hơn, những người khác cũng từ từ đi về phía trước, Diệp Hân Đồng có thể thấy trên mặt người kia đổ mồ hôi.

“Chồn chúc tế gà” (Hình như là cả lũ chồn chen chúc vào đe dọa một con gà :D). Vũ Văn Thành khinh thường nói.

Diệp Hân Đồng nhìn Vũ Văn Thành, không nói gì, thấy những người kia từ từ đến gần, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng phát không thể kiểm soát.

Đinh Đinh Đang mang theo bốn người lái xe gắn máy đi từ trong rừng mê cung đi ra, vừa đến bên cạnh xe Diệp Hân Đồng, Đinh Đinh Đang phóng khoáng nhảy xuống xe.

Cô bày ra khuôn mặt tươi cười, bất cần đời, tính tình có phần giống Mặc Tử Hiên.

“Đều tới sao?” Đinh Đinh Đang quan sát phía trước, chỉ tay từng người.

“Người của Kim Thụy Tường, Lý trí vương, Mặc Tử Hiên, hai người phía sau tôi vẫn chưa biết là người của ai. Nếu đoán không sai, anh là người phía Mỹ, còn anh, có phải là người bên Tiểu Mạn phái tới không?

Tiểu Mạn? Người này có biểu hiện quái dị, từ đôi mắt ẩn sự xa lạ, xem ra hắn có vẻ không biết Tiểu Mạn.

“Tôi đoán sai rồi. Vậy anh không phải là bác Mặc phái tới chứ?” Đinh Đinh Đang tiếp tục suy đoán, nhưng thực tế có thể đoán được từ vẻ mặt xa lạ của hắn.

Sự xuất hiện của hắn khiến những người khác chú ý.

“Cũng không phải sao? Được rồi, có lẽ anh chỉ là một người đi đường mà thôi, tôi cho phép anh đi” Đinh Đinh Đang làm vẻ mặt nghịch ngợm.

Bị cho là đội ngũ của Tiểu Mạn, hai người nhìn nhau một cái, chuyện tức cười xuất hiện, bọn họ tự nhiên quay người lái xe đi thật.

Đinh Đinh Đang che miệng cười, cô nhìn 8 người trước mặt cùng 4 người trong xe “Các người cướp người trên địa bàn của tôi, thật là to gan, hôm nay cục diện thế này, ai cũng không lấy được người, ha ha ha, một mê cung khiến cho những người này từ bóng tối look mặt, các người chọn đi, hoặc loạn đả hoặc từng người ngoan ngoãn rời đi.” Đinh Đinh Đang nghi ngờ nói.

Như thể tất cả bọn họ đều nằm trong lòng bàn tay cô.

Tất cả đều nhìn nhau, đều suy tính, trong xe đã có người gọi điện chờ chỉ thị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.