Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 132: Để anh giúp em quên hắn




“Vậy nếu bây giờ anh muốn em thì sao?” Ánh mắt Vũ Văn Thành càng thêm nóng bỏng, đến gần Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng có thể cảm nhận được lửa nóng dục vọng, khuôn mặt hoàn mỹ cùng hơi thở nồng đậm của anh.

Nhưng mà, trong lòng cô không thể chấp nhận nổi việc ôm đứa con của Mặc Tử Hiên xảy ra quan hệ như thế với Vũ Văn Thành, kể cả có biết ơn Vũ Văn Thành đến mấy cũng không chấp nhận nổi.

Nhưng, cô làm sao để cự truyệt người đã hi sinh vì cô như vậy đây?

Diệp Hân Đồng khẽ nhíu mày nhìn Vũ Văn Thành thâm tình.

Đột nhiên ánh mắt liếc lên máy vi tính đã sắp hết phim.

Cô lập tức chỉ vào màn hình “Mau bật lên”

Vũ Văn Thành xoay lại bật lên. Nhưng sau dó vẫn không buông tha chuyện vừa rồi, ánh mắt cực nóng đi về phía Diệp Hân Đồng, tim Diệp Hân Đồng đập mạnh hơn, cô lùi về phía sau đến khi đụng phải giường.

Vũ Văn Thành đến trước mặt cô, cúi người, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đầy đặn của cô, mặt ửng hồng, ánh mắtcực kỳ mập mờ.

Diệp Hân Đồng muốn cự tuyệt, nhưng không nghĩ nổi một lý do thích hợp, cô căng thẳng quá đâm ra nóng nảy, nhíu mày.

Cô chống ty vào ngực Vũ Văn Thành.

“Em, không thể” Diệp Hân Đồng rốt cuộc nói ra, nhưng thấy ánh mắt thất vọng của Vũ Văn Thành, cô cũng hết sức áy náy, dù sao Vũ Văn Thành cũng sắp trở thành chồng cô.

“Xin lỗi, bây giờ em đang mang thai, em sợ tổn thương đến đứa bé, sau này…” Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy không nói được, cô lại nhìn ánh mắt nóng bỏng của Vũ Văn Thành “Sau này…”

Vũ Văn Thành đột nhiên mỉm cười, Diệp Hân Đồng giật mình.

“Nếu Diệp Hân Đồng đồng ý, anh mới cảm thấy kỳ quái, làm gì cũng thẳng thắn chân thành, nghiêm túc với tình cảm đó mới là Diệp Hân Đồng mà anh thích, em đồng ý lấy anh, anh đã rất vui vẻ rồi, hơn nữa, anh cũng biết em đồng ý lấy anh, khẳng định sẽ nghiêm túc với anh, anh chỉ hi vọng, ba tháng sau em sẽ tiếp nhận anh.”

“Em không phải không tiếp nhận anh, chỉ là trong bụng em có đứa bé, vận động kịch liệt sẽ làm nó bị nguy hiểm, hơn nữa…” Hơn nữa, từ sâu trong nội tâm, cô vẫn chưa hoàn toàn quên Mặc Tử Hiên. Cô không nói ra câu này, sợ Vũ Văn Thành bị tổn thương.

Vũ Văn Thành nắm tay Diệp Hân Đồng, hô hấp của Diệp Hân Đồng lại bắt đầu trở nên dồn dập.

“Phụ nữ mang thai 3 tháng đầu và 3 tháng cuối tương đối nguy hiểm, ba tháng giữa giống như người bình thường, lúc đó em có thể tiếp nhận anh không?”

Lại nữa.

Diệp Hân Đồng hơi nhíu mày “Đứa bé trong bụng em sẽ thấy, em không thể tiếp nhận có người thứ 3 nhìn, chờ sau này khi em sinh đứa bé ra đã được không? Em đồng ý với anh, sẽ vì anh sinh thật nhiều con, một đứa cô đơn quá, sinh 3, 4 đứa cũng được.”

Mặc Tử Hiên dù ánh mắt Vũ Văn Thành hơi thất vọng, nhưng anh vẫn lúng túng nở một nụ cười. Buông tay Diệp Hân Đồng ra, ngồi lên giường “Là anh quá vội vàng, anh biết rồi, sẽ không làm khó em”

“Cảm ơn anh”

“Ừ, bây giờ anhngủ dưới đất, có cái đệm nào không?” Vũ Văn Thành lúng túng nói, nhưng ánh mắt vẫn nóng bỏng như cũ, anh hi vọng Diệp Hân Đồng có thể giữ anh lại như lần trước.

Diệp Hân Đồng cúi đầu, suy nghĩ hơi phức tạp.

Cô, nếu đã đồng ý lấy Vũ Văn Thành sẽ phải toàn tâm toàn ý, cố gắng quên Mặc Tử Hiên.

Ngủ chung giường đi, ngay tầng 1, nằm dưới đất nhiều khí lạnh, không tốt cho cơ thể, anh ngủ bên phải, em ngủ bên trái.” Diệp Hân Đồng ngại ngùng nói “Em đi tắm trước, tắm xong sẽ bảo anh”

Diệp Hân Đồng chạy vào phòng tắm.

Vũ Văn Thành nở ra một nụ cười, đột nhiên điện thoại của anh đổ chuông, thấy là Lý Đốc sát, anh lập tức nhận.

“Cậu, trễ thế này rồi cậu tìm cháu có chuyện gì không?”

“Thành, cậu có chuyện muốn nóivới cháu, mai tới cục cảnh sát đi, đưa Diệp Hân Đồng đi theo.”GiọngLý Đốc Sat rất sa sút, nghe cảm giác không được tốt.

“Cậu à, chuyện gì vậy?”

“Cấp trên hạ lệnh yêu cầu Diệp Hân Đồng đi bảo vệ Mặc Tử Hiên, nếu không đi, là cãi lệnh, hậu quả rất nghiêm trọng, hơn nữa, vì trực tiếp phê chuẩn cho Diệp Hân Đồng nghỉ phép, việc xem xét thăng cấp của con tạm thời bị gác lại, bây giờ con đang trong thời gian khảo sát, ngày mai về cục cảnh sát sẽ thương lượng lại cụ thể.” Lý Đốc Sát đối với việc này có vẻ bất lực.

Vũ Văn Thành cúp điện thoại, vô cùng tức giận với Mặc Tử Hiên. Hắn thực sự là một kẻ tiểu nhân, hèn hạ vô liêm sỉ, hạ lưu, dùng mọi thủ đoạn.

Diệp Hân Đồng từ phòng tắm đi ra thấy Vũ Văn Thành sắc mặt không tốt đứng ở đầu giường.

“Sao vậy?” Diệp Hân Đồng quan tâm.

“Mặc Tử Hiên đề nghị với cấp trên để em tiếp tục đi bảo vệ hắn.” Vũ Văn Thành tức giận nói “Kẻ này thật không biết xấu hổ”

Trong lòng Diệp Hân Đồng có cảm giác chua xót không nói ra được, cô không muốn nghĩ là Mặc Tử Hiên thực sự thích cô, muốn giữ cô lại mới làm như vậy, nhưng mà, từ trong đáy lòng lại có loại kỳ vọng này.

“Lập tức từ chức thôi” Vũ Văn Thành đứng lên đi về phía Diệp Hân Đồng.

“Nếu em là con gái của ba em, cho dù phải chết cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của ông, cho nên, phương pháp giải quyết tốt nhất là anh chuyển lên trên, bên trên nhất định có người của mặc, anh làm đến vị trí đó là được.”

“Ý của em là em sẽ đi sao? Anh, vì tự ý cho em nghỉ phép nên việc cân nhắc thăng chức gặp chút trục trặc.” Vũ Văn Thành phiền não nói.

“Giám định DNA ở ngoài cần mấy ngày?” Diệp Hân Đồng có vẻ có ý tưởng riêng, thở dài.

“Ngày mai mang đi, anh có một người bạn làm, trễ nhất chỉ ngày kia là có kết quả.” Vũ Văn Thành nói.

“Trước khi biết kết quả đại khái chỉ mất 1 ngày, em có thể đi một ngày cũng được, em muốn biết rốt cuộc hắn đang định làm xiếc gì, nếu không phải em là con gái của cha em, em lập tức từ chức. Nếu như phải, em sẽ im hơi lặng tiếng đến khi anh giúp em rời đi mới được” Diệp Hân Đồng thương cảm nói.

“Không được, anh không đồng ý, anh không thể để dê vào miệng cọp, người đàn ông đó không phải kẻ đơn giản.” Vũ Văn Thành kiên quyết, anh sợ, Diệp Hân Đồng sẽ lần nữa bị những lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt. Hơn nữa trong bụng Diệp Hân Đồng còn có con của Mặc Tử Hiên, cô khó có thể thoát khỏi cái bóng của hắn.

“Nên có một sự chấm dứt hoàn toàn, ta cũng muốn biết hắn rốt cuộc định làm gì, nhiều lần dây dưa với mục đích gì?” Đúng vậy, cô rất muốn hiểu rõ.

“Em không thể quên hắn được sao? Cho nên, nghe thấy lần nữa sẽ đến chỗ của hắn em mới kích động như vậy, em đang mong đợi điều gì? Mong đợi hắn thực sự yêu em, hay mong hắn buông tha ngôi vị hoàng đế ở bên cạnh em, hoặc là, em đợi một ngày trở thành hoàn hậu?” Vũ Văn Thành hơi mât bình tĩnh, nói ra những lời vẫn giấu kín trong lòng.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cô thực sự nghĩ như vậy sao? Cô thừa nhận, cô không quên hắn, cô thừa nhận, cô thực sự muốn Mặc Tử Hiên thích cô, nhưng mà, cô không mong đợi làm hoàng hậu, cũng không kích động.

Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi. Nước mắt long lanh.

Cô nhìn về phía Vũ Văn Thành, cô quá ích kỷ, Vũ Văn Thành nghĩ vây chắc chắn rất đau lòng.

“Xin lỗi, em không nên đi, phải không?” Diệp Hân Đồng dịu dàng nói, trông rất bàng hoàng vô tội.

Vũ Văn Thành ôm lấy Diệp Hân Đồng, ôm thật chặt, Diệp Hân Đồng nghe thấy tiếng tim anh đập dồn dập.

“Anh sợ mất em, mười mấy năm qua, anh tước đoạt quyền được yêu của em, gặp em ở cạnh người đàn ông nào, anh cũng ngăn cản, đến hôm nay, anh mới biết cách bảo vệ của anh ngây thơ đến mức nào, anh không nói gì, cũng không thể hiện, chết vì sĩ diện, sợ mất đi làm càng đẩy em xa hơn, cho đến khi biết em ở bên Mặc Tử Hiên, lòng anh đau muốn chết đi, anh không thể mất em lần nữa, anh sợ không chịu nổi, cho nên, em đừng đi.”

Tim Diệp Hân Đồng đau đớn.

Cô và Mặc Tử Hiên không thích hợp, Mặc Tử Hiên cũng không yêu cô, hắn nhiều lần dây dưa vì lòng tự ái của đàn ông và muốn chinh phục dục vọng, Mặc Tử Hiên 99% sẽ không thực sự thích cô, cô không nên vì 1% cơ hội mà tổn thương Vũ Văn Thành 100% yêu cô.

“Được, em không đi. Kể cả bị xử phạt, em cũng không đi.” Diệp Hân Đồng tựa vào ngực anh.

“Ngày mai, anh dẫn em đến cục cảnh sát, tất cả cứ để anh lo.” Vũ Văn Thành nắm chặt quả đấm, nếu quả thật không thể thay đổi cục diện, anh đã tính toán đến khả năng xấu nhất, cùng lắm thì anh nghỉ việc về nhà buôn bán.

Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, trong lòng rất đau, bàng hoàng, bất lực.

Sau một hồi, Vũ Văn Thành buôn Diệp Hân Đồng ra “Em ngủ trước đi”

“Vâng” Diệp Hân Đồng nằm lại lên giường, đắp chăn.

“Đừng nghĩ đến Mặc Tử Hiên, đừng nghĩ” Lý trí của cô n lần tự nhủ, nhưng, tim lại n lần đau đớn. Từng hình ảnh được cất giấu giữa cô và Mặc Tử Hiên cứ từng chút một hiện ra, nhớ đến những lời ngon tiếng ngọt của Mặc Tử Hiên, những hành động lãng mạn của hắn, sự vô lại, những lời cam kết của hắn.

Nghĩ đến buổi tối Mặc Tử Hiên muốn lấy máu mình, nước mắt Diệp Hân Đồng vương đầy mặt.

Tình yêu của hắn là thật hay là giả, bí mật kho báu hắn đã có, máu của cô hắn cũng đã lấy, hắn còn dây dưa nữa làm gì?

Cô không biết mình còn giá trị lợi dụng gì khác hay là hắn thật yêu cô?

Càng nghĩ càng phiền não, cô không muốn nghĩ, không muốn nghĩ nữa.

“Tôi không muốn” Diệp Hân Đồng bật dậy từ trong chăn, càng nghĩ, tim càng đau, cô không cần, không cần phải đau đớn nữa, cho nến không cần nhớ đến hắn nữa, muốn trăm lần nghĩ đến việc khác, không nghĩ thì không đau nữa.

Diệp Hân Đồng xuống khỏi giường, mở TV.

TV đang chiếu phim Bọt biển.

Nam nữ chính đang hôn nhau đùa giỡn, trong đầu cô lại nhớ đến nụ hôn của Mặc Tử Hiên, lập tức đổi kênh.

Trên TV chiếu thức ăn ngon, cô lại nhớ đến những bữa cơm cùng Mặc Tử Hiên khi ở Hàn cung, những trò phô trương của hắn, cô lại đổi kênh.

Vũ Văn Thành từ phòng tắm đi ra, người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ ngực khêu gợi, vóc người đẹp tráng kiện.

Tại số cô lại nghĩ đến cơ thể Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng hơi há mồm, nhìn đi chõ khác.

“Anh không mang quần áo, cho nên…” Vũ Văn Thành hơi xấu hổ nói.

Nếu là Mặc Tử Hiên, những lúc như thế này hắn nhất định sẽ phô trương, đòi hỏi.

Tại sao cô vẫn nhớ đến Mặc Tử Hiên? Cô không thể như vậy, kiên quyết không thể

“Em giặt giúp anh, mai là mặc được.” Diệp Hân Đồng đi tới phòng tắm.

Vũ Văn Thành kéo tay cô lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi cô “Để anh giúp em quên Mặc Tử Hiên”

“Hả?” Cô hiểu ý tứ của anh, nhưng muốn giả bộ ngu.

Nhưng mà, Vũ Văn Thành không cho cơ cơ hội ngu, hôn lên môi cô, dễ dàng chạm đến đầu lưỡi mềm mại của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.