Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 122: Cướp đoạt




Anh nắm chặt tay Diệp Hân Đồng, cướp đi thứ gì đó trên tay cô.

“Làm sao tôi biết đây có phải máu của cô hay không? Lấy nhiều hơn đi” Mặc Tử Hiên tức giận quát.

“Cô ấy không thể…” Vũ Văn Thành nóng nảy nói.

“Tôi rút ra” Nhưng bị Diệp Hân Đồng ngắt lời. Ánh mắt Diệp Hân Đồng lấp lánh có hồn nhìn Mặc Tử Hiên, hắn có thể tàn nhẫn hơn nữa với cô, càng tàn nhẫn cô càng nhanh chóng quên được hắn.

Diệp Hân Đồng nhận lấy ống tiêm trên tay lão Kim, tự đâm vào tay mình lấy máu.

Cô đã lấy một lần, lần này chưa lấy xong đã lảo đảo muốn ngã.

Vũ Văn Thành lập tức đi lên đỡ được. Nhổ hết ống kim ra.

“Mặc Tử Hiên, đủ rồi, thứ ngươi muốn đã có.” Vũ Văn Thành quát lên với Mặc Tử Hiên.

Diệp Hân Đồng nằm trong ngực Vũ Văn Thành từ từ nhắm mắt.

Mặc Tử Hiên nâng khóe miệng châm chọc.

“Trước đây còn cảm thấy có lỗi vì đã lừa gạt cô cho nên mua khách sạn bồi thường cho cô, không ngờ cô lại họ Thủy Dương hoa, quay người một cái lập tức kết hôn với người khác.” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói, nhưng giọng lại rất tức giận.

Diệp Hân Đồng căn bản không thèm để ý.

“Vũ Văn Thành chúng ta đi” Diệp Hân Đồng yếu đuối đứng thẳng dậy dịu dàng nói với Vũ Văn Thành.

“Ừ” Vũ Văn Thành gật đầu với Diệp Hân Đồng.

Một giây sau, Mặc Tử Hiên nhanh chóng xông lên, kéo tay Diệp Hân Đồng, mắt ửng đỏ, không biết vì tức giận hay còn có tâm trạng gì khác”

“Có phải tôi đã quá nhân từ với cô không, cho nên trong nháy mắt cô đã quên tôi?” Mặc Tử Hiên biết mình nên lý trí, nhưng mà, bây giờ lý trí của anh không còn, khi thấy chiếc nhẫn trên tay họ, tim anh như muốn nổ tung.

Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng xoay người nhìn Mặc Tử Hiên.

“Buông tay” Cô bình tĩnh nói, tim đã vỡ vụn, không chống đỡ nổi tâm tình bi thương.

Cô không dễ dàng cam kết, nhưng giây phút đồng ý với Vũ Văn Thành, quyết tâm sẽ làm được.

“Buông ra” Vũ Văn Thành quát, anh dùng sức kéo tay Mặc Tử Hiên nhưng hắn giữ rất chặt, anh không dám quá mạnh tay làm tổn thương Diệp Hân Đồng.

Mặc Tử Hiên khổ sở nhìn chằm chằm khuôn mặt ảm đạm tái nhợt của Diệp Hân Đồng.

“Mặc Tử Hiên, những thủ đoạn hèn hạ của anh đã phơi bày giữa ban ngàyban mặt, dây dưa nữa càng khiến người khác thêm chán ghét anh.” Vũ Văn Thành nói.

Mặc Tử Hiên không nói gì chỉ chằm chằm nhìn sự biến đổi trên gương mặtDiệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng nhàn nhạt nhìn Mặc Tử Hiên.

“Thật ra tôi cũng đã sớm biết trong lòng anh chỉ có ngôi vị hoàng đế, quyền lợi, sao tôi phải bỏ ra toàn tâm? Tôi vì anh thương tâm 1 giờ, anh nên cảm thấy an ủi. Mặc Tử Hiên hãy làm đúng cam kết của mình, cầm thứ anh muốn và ra khỏi thế giới của tôi, cái khách sạn đó của anh, nếu trong lòng thấy không công bằng hãy mang về đi, tôi không quan tâm.”

Giọng cô rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều găm vào tim Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên nới nhẹ tay, ánh mắt bi thương.

Diệp Hân Đồng rút tay ra, trên tay cô hằn 5 vết đỏ.

Mặc Tử Hiên cay mày, quay đi.

“Lúc nào kết hôn?” Anh rất muốn lạnh lùng nói, nhưng giọng lại có vẻ nghẹn ngào.

“Tôi cũng không định mời anh, chonên anh không cần biết” Diệp Hân Đồng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, xoay người, nhẹ nhàng, lạnh lùng.

Tim cũng đang đau đớn, vết thương ở tay không còn cảm giác gì.

Vũ Văn Thành đến bên đỡ Diệp Hân Đồng lên xe.

Mặc Tử Hiên xoay người, nhìn xe của Diệp Hân Đồng biến mất khỏi tầm mắt.

Mặc Tử Hiên chạy vào biệt thự.

Đấm, không ngừng đấm, bao cát trước mặt không ngừng lắc lư.

“A” Mặc Tử Hiên dùng toàn lực vung một đấm thật mạnh rồi lại tiếp tục đấm cho đến khi không còn sức lực bị chính bao cát quật ngã.

Lão Kim vẫn đứng ở cửa, nhìn đồng hồ đeo tay, đi vào phòng tập.

“Thiếu gia, chúng ta nên lên đường, có hẹn ăn cơm với Đinh Đinh Đang”

Mặc Tử Hiên lại đấm một phát lên bao cát, mồ hơi rơi như mưa, không thèm để ý tới lão Kim.

“Thiếu gia, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, bây giờ chỉ còn thiếu máu của Đinh Tứ Khuê, mục tiêu đã đến rất gần chúng ta, không thể chậm trễ, càng không nên để người không một chút tác dụng ảnh hưởng”

Mặc Tử Hiên đứng trước bao cát thở dốc, trầm tư.

“Tôi không muốn cô ấy lấy Vũ Văn Thành” Mặc Tử Hiên kiên định nói.

“Chuyện của cô ấy đã không còn liên quan đến Điện hạ.” Lão Kim khuyên can.

Mặc Tử Hiên sắc bén nhìn Lão Kim, trong mắt đầy oán hận, đẩy mạnh bao cát, bước nhanh ra khỏi phòng tập.

“Thiếu gia, thiếu gia…” Mặc Tử Hiên căn bản không để ý.

“Điện hạ?” Lão Kim nóng nảy kêu, lập tức chạy đến, lúc này biểu hiện của Mặc Tử Hiên rất không bình thường, ông sợ Mặc Tử Hiên sẽ kích động làm hỏng việc.

Lão Kim đuổi đến dưới lầu, Mặc Tử Hiên đã lái xe bỏ đi.

Lão lo lắng lập tức lái xe đuổi theo.

Mặc Tử Hiên lái xe rất nhanh, chạy với tốc độ 160km/h.

Hướng đi của anh rất rõ ràng, lúc sắp đến nhà Vũ Văn Thành, rốt cuộc Mặc Tử Hiên cũng nhìn thấy xe anh.

Nhanh chóng chạy đến, vượt qua Vũ Văn Thành, đột nhiên quay ngang xe.

Vũ Văn Thành đạp phanh.

Mặc Tử Hiên xuống xe, mở cửa xe Vũ Văn Thành, kéo Diệp Hân Đồng ra, tất cả động tác làm một mạch.

Vũ Văn Thành cũng lập tức xuống xe.

“Đi theo anh” Mặc Tử Hiên kiên định nói với Diệp Hân Đồng, ánh mắt thâm tình, chân thành, nóng bỏng như sao sáng.

Diệp Hân Đồng yếu đuối nhìn Mặc Tử Hiên, không muốn giãy giụa.

“Tôi vì sao phải đi theo anh? Buông ra”

“Bây giờ, anh vì mất đi em mà cảm thấy khốn quẫn, trước mắt anh không muốn thả em đi, chờ anh, chờ anh lên vương vị.” Mặc Tử Hiên rối rắm nói.

Vũ Văn Thành đột nhiên kéo tay Mặc Tử Hiên ra.

“Đừng quay lại nói xằng nói bậy nữa, đừng cho rằng sáng sớm cho một cái tát, bây giờ cho một viên thuốc thì không còn chuyện gì nữa, tất cả mọi người đều không phải là con nít, không phải kẻ ngu, Mặc Tử Hiên, anh chơi đã đủ chưa?” Vũ Văn Thành quát lên với Mặc Tử Hiên.

“Không hề, sao, anh mặc đồ của tôi có cảm thấy thoải mái không, tôi đã dùng nhiều lần rồi sao anh còn muốn tranh giành, anh không có tự trọng hay thích bị coi thường.” Mặc Tử Hiên không chịu yếu thế quát lại Vũ Văn Thành.

“Bốp”

Một bàn tay nóng hừng hực tát lên mặt Mặc Tử Hiên.

Diệp Hân Đồng cũng cảm thấy lòng bàn tay mình nóng rát, cái tát này cô đã muốn làm khi hắn nói đùa bỡn với cô.

Mặc Tử Hiên khổ sở nhìn Diệp Hân Đồng càng thêm khổ sở, anh biết lời nói vừa rồi của mình là quá đáng.

“Tôi che giấu, cho nên, không muốn nghe bất cứ kẻ nào nói xấu với chồng tôi.” Diệp Hân Đồng hóa giải, nhẹ nhàng, tim vẫn rất đau.

Nghe nói vậy, Mặc Tử Hiên không hề cảm thấy áy náy, lúc nào lại thay thế bằng sự tức giận.

“Chỉ với cái tát này, tôi có thể khiến cô muốn sống không được, muốn chết không xong” Mặc Tử Hiên mang theo ánh mắt sát khí.

Diệp Hân Đồng lạnh lùng cười “Anh cho rằng mình thực sự có bản lĩnh như vậy sao? Thay vì tốn nhiều công sức ở trên người tôi như vậy, sao không suy nghĩ cách đối phó với Lý trí vương đi, bởi vì đã từng biết, có lẽ tôi sẽ đến phần mộ của anh thắp một nén nhang.”

Mặc Tử Hiên rất khổ sở. Đột nhiên, anh ngửa mặt lên trời cười to.

“Bây giờ tôi mới biết, phụ nữ một khi đã trở mặt thật tuyệt tình”

Anh thê lương, châm chọc, Diệp Hân Đồng bây giờ lại biết đứng đây rủa anh chết, trong lòng anh vô cùng đau, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng, âm u nhìn Diệp Hân Đồng “Em yên tâm, anh trước khi xuống địa ngục, nhất định sẽ kéo theo em, nếu trong địa ngục không có em chơi cùng, anh sẽ rất cô độc”

“Tôi vinh viễn sẽ ở cùng cô ấy. Không đến lượt anh.” Vũ Văn Thành ôm lấy Diệp Hân Đồng.

Cực kỳ chán ghét nhìn Mặc Tử Hiên.

Hai bọn họ đứng với nhau trông rất hài hòa, nhìn chiếc nhẫn sáng chói trên tay họ, Mặc Tử Hiên cảm giác mình sắp điên đến nơi.

Anh không để ý đến Vũ Văn Thành, kéo tay Diệp Hân Đồng đến xe.

Vũ Văn Thành nhanh chóng đánh nhau với Mặc Tử Hiên.

Loại tình huống này, Diệp Hân Đồng không ngăn cản được, cô trực tiếp lên xe Vũ Văn Thành, lái đi.

Diệp Hân Đồng vừa đi, lão Kim cũng lái xe đến, nhanh chóng xuống xe, hơn nữa lập tức tiến lên, giúp Mặc Tử Hiên kìm hãm Vũ Văn Thành.

“Thiếu gia, chúng ta thật sự không có thời gian, lấy đại sự làm trọng”

Mặc Tử Hiên hơi sửng sốt, nhìn hướng Diệp Hân Đồng biến mất, vẻ mặt rối rắm, quay người lên xe.

Lão Kim buông Vũ Văn Thành ra, đuổi theo.

Mặc Tử Hiên đến địa điểm hẹn là khách sạn Khải Hào.

Vừa vào cửa, Đinh Đinh Đang đã bình tĩnh ngồi ở vị trí chủ nhân, trước mặt cô để rất nhiều món ăn đã nguội lạnh.

Lúc thấyMặc Tử Hiên, Đinh Đinh Đang rất kinh ngạc, trong điều tra của cô, Mặc Tử Hiên rất chú trọng dáng vẻ, có nụ cười chết người không đền mạng, thế mà bây giờ hắn quần áo nhăn nhúm, đầu bù tóc rối.

“Có ai chọc Mặc tổng sao? Cứ nói tên. Có lẽ tôi có thể giúp ngài giải quyết.” Đinh Đinh Đang xoay xoay lọn tóc trên bả vai, phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người.

Mặc Tử Hiên hơi gợi khóe miệng “Tôi vẫn rất muốn có cơ hội gặp gỡ Đinh đại Tiểu Thư, đã lâu không gặp Đinh Tứ Khuê cha cô.”

“Đinh Tứ Khuê? Tôi không biết người này, ba tôi là Kiệt Sinh, tên tiếng trung là Đinh Toàn Vượng. Hôm nay không biết anh gặp tôi có chuyện gì không?” Đinh Đinh Đang phủ nhận hoàn toàn, cô cũng không rơi vào bẫy người khác.

“Tôi còn tưởng cha cô là bạn thân của cha tôi, thì ra không phải. Vậy không cần thiết phải gặp mặt” Mặc Tử Hiên nói xong đứng lên.

“Đã đến như vậy rồi, ăn cùng nhau một bữa đi, tôi mời” Đinh Đinh Đang bình tĩnh ngồi, cô chuyện trò vui vẻ, lâm nguy không loạn.

“À phải, tôi nghe nói cô rất có hứng thú với Vũ Văn Thành, đáng tiếc hắn sắp kết hôn, nếu không, căn cứ vào diện mạo, thân phận, bối cảnh của hai người thật là xứng đôi.” Mặc Tử Hiên kìm nén sự chua xót trong lòng.

“Kết hôn? Anh ta? Với ai? Không thể nào?” Đinh Đinh Đang vẫn mỉm cười như cũ.

“Diệp Hân Đồng, hắn từ nhỏ đã xem Hồng sắc Yên Nhiên là vật chỉ hôn” Mặc Tử Hiên phát hiện Đinh Đinh Đang có chút khác thường.

“Cô ta không phải cặp với anh sao? Sao lại ở bên Vũ Văn Thành rồi, các người cãi nhau?” Đinh Đinh Đang quan sát Mặc Tử Hiên thương tích đấy người bằng một ánh mắt khác thường.

“Vợ tương lai của tôi là con gái tổng thống Hàn Quốc Kim Thụy Tường – Kim Lệ Châu, cùng loại cỏ rễ bình dân dáng dấp như heo Diệp Hân Đồng đó bắn đại bác cũng không tới.” Mặc Tử Hiên ghen ghét nói, như thể nói thế thì trong lòng sẽ tốt hơn chút, nhưng nói xong, trong lòng lại càng chua xót hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.