Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 115-3: Nàng cảm thấy mệt mỏi




Diệp Hân Đồng thấy anh đi đường nhỏ, đi về phía trung tâm thành phố.

“Không phải về biệt thự sao?”

Mặc Tử Hiên đặt tay lên tay Diệp Hân Đồng, cười thâm ý.

“Này, rốt cuộc đi đâu vậy, anh nói đi” Anh càng không nói, Diệp Hân Đồng càng muốn biết.

“Sắp đến rồi, em sẽ biết ngay” Mặc Tử Hiên vẫn cười không nói.

Xe nhanh chóng đi qua trung tâm thành phố.

Mặc Tử Hiên dừng ởmột khách sạn quốc tế.

Dắt tay Diệp Hân Đồng xuống xe.

Diệp Hân Đồng vừa bước xuống, nước ở bể đột nhiên phun, phối hợp với âm nhạc, cột nước phun cảm giác rất có tiết tấu.

Diệp Hân Đồng cười “Em biết rồi, hôm nay là sinh nhật em, anh cố ý sắp xếp sao? Tại sao lại mời cơm em ở khách sạn sang trọng thế này?”

Diệp Hân Đồng vui vẻ kéo anh đi tiếp.

Mặc Tử Hiên say đắm trong nụ cười của cô. Ánh mắt càng trở nên nóng bỏng chăm chú.

Tiếp tục đi vào khách sạn, bên trong hơn 100 nhân viên xếp thành mấy hàng chỉnh tề.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc che miệng, quay đầu nhìn Mặc Tử Hiên “Anh làm xiếc gì ở đây thế, vụ này cũng lớn quá đi.”

“Báo cáo” Một giọngnam phát ra.

“Tôi ở bộ phận quản lý khách sạn Ngô Khải Hoa”

“Tôi là bếp trưởng Trương Kiến Hoa”

“Tôi là quản lý Phòng khách Trương Mẫn Minh”

Mọi người nhất nhất báo cáo.

Diệp Hân Đồng càng nghe càng kinh ngạc, Mặc Tử Hiên rốt cuộc muốn làm gì.

“Anh mua khách sạn này cho em. Ở đây đầu bếp từ nước Pháp đến Anh quốc, Nhật Bản thậm chí Ấn Độ đều có, em muốn học gì cũng có thể, dù sao đều là của em, nếu học tập mệt mỏi, đã có sẵn một phòng VIP, em muốn nghỉ ngơi lúc nào cũng được.” Mặc Tử Hiên cười nói.

“Anh cho em? Tại sao?” Diệp Hân Đồng không thể tin nổi.

“Bởi vì anh nhớ em từng nói, muốn có một nhà hàng của riêng mình, em là người phụ nữ của anh, ngay đến nguyện vọng này cũng không thể thỏa mãn thì làm sao có tư cách làm người đàn ông của em nữa.” Mặc Tử Hiên thâm tình nói vời Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng của anh, cô có vẻ nặng nề như suy nghĩ điều gì.

“Sao? Vui đến ngơ ngẩn thế à?” Mặc Tử Hiên cười cưng chiều.

“Em chỉ muốn nói cái khách sạn này rất đắt tiền, anh đã có nhiều tiền như vậy, tại sao còn phải tìm kiếm kho báu?” Diệp Hân Đồng hồ nghi.

Mặc Tử Hiên sửng sốt “Nghe nói, cái kho báu đó cón những khối Lam Bảo Thạch cỡ miệng bát, Dạ Minh Châu như cánh tay, một bảo vật bất kỳ cũng vô giá, hơn nữa, số bảo vật đó đếm không hết.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nói.

“Thật không? Nếu nói vậy, cha em, cha anh, và cả cái người cao thủ lập kế hoạch kia chỉ cần cầm đại cái gì đó thì cả đời không cần làm việc, tại sao ba em còn phải làm cảnh sát.”

“Ba người họ hứa hẹn với nhau sẽ không động đến bất kỳ vật gì bên trong, còn nữa…” Mặc Tử Hiên định nói lại thôi.

“Còn cái gì?”

“Không có gì. Có nhiều thứ bây giờ anh vẫn chưa thể xác định, chỉ có những người đó mới nói rõ được, chuyện kho báu khi nào tìm được nói sau, quà tặng này em thích không?” Mặc Tử Hiên nói sang chuyện khác.

“Thích, nhưng quá giá trị, em không thể nhận.” Diệp Hân Đồng do dự rồi kiên định nói.

“Đây là anh tặng, em dám không nhận, nếu không có phải em muốn, anh cho đại kẻ thứ 5 bước vào cửa.” Mặc Tử Hiên ngang ngược nói.

Nói xong nhìn ra ngoài cửa.

Diệp Hân Đồng do dự nhìn anh.

“Một”

“Hai”

Diệp Hân Đồng cũng nhìn người bên ngoài đi vào.

Tính khí Mặc Tử Hiên thế nào cô cũng biết một chút “Được rồi, được rồi, em nhận là được chứ gì”

Cô thực sự thua anh, không nói nổi cảm giác khác thường.

Mặc Tử Hiên nở nụ cười sáng lạn.

Anh hôn lên mặt cô một cái “Đây mới là tiểu trư của anh”

“Đưa em đến đây còn có cơm ăn không?” Diệp Hân Đồng hồ nghi hỏi.

“Anh tặng quà cho em, dĩ nhiên em phải mời cơm, bây giờ em là bà chủ khách sạn, muốn ăn thì em tự xuống bếp làm đi.” Mặc Tử Hiên xấu xa nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.