Tại Lãnh gia giờ đây không khí không còn vui như lúc trước nữa mà phải nói là rất rất là vui nữa kìa, vui gấp mấy trăm nghìn lần lúc chưa có bảo bảo nữa, bây giờ có thêm bảo bảo cả nhà ai cũng bận rộn để chơi với cậu bé này, nó con nhỏ mà rất lanh, thông minh y hệt ba của nó vậy.
- Bảo bảo, con chạy từ từ thôi coi chừng té bây giờ đó.
- Bà cụ ơi, bà cụ yên tâm cháu không có té đâu ạ, ở trên trường cháu chạy còn thắng mấy đứa nhóc cùng lớp nữa mà.
- Vậy sao, bảo bảo của bà cụ giỏi quá vậy ta, vậy hôm nay con muốn gì bà cụ sẽ thưởng cho con nè.
- Con muốn tuần tới con được sang Pháp chơi với nhỏ Mia, lâu lắm rồi con không có gặp nhỏ đó.
- Hahaha...con đẻ trước con bé Mia có vài tuần mà làm như lớn lắm đó, bày đặt gọi con bé là nhỏ đó hả?
- Chứ bà cụ nghĩ xem, Mia không nhỏ thì là gì chứ ạ, con kể cho bà cụ nghe, con bé đó nó chơi dơ lắm, hồi trước con được mẹ cho qua bên nhà nó chơi, con thấy nó đang ngồi xây lâu đài cát đó bà cụ.
- Thật là bẩn quá đi, con lớn rồi nên con không có chơi mấy trò đó, chỉ có nhỏ đó còn nhỏ nên mới chơi thôi, con trêu nó có một tí nó cầm nguyên đống cát ướt đó ném vào người con làm dơ hết quần áo của con luôn đó bà cụ.
- Lãnh Hàn, Tuệ Mẫn hai đứa xem con của mình đây này, đi trên Mia cho cố vô để con bé nó ném cát bây giờ đi méc, thằng nhóc này sao lại ngang ngược thế...hahaha...
- Cái tính ngang ngược, ương bướng này là từ vợ con mà ra đó, em hồi đó bướng y chang như vậy, bây giờ vẫn còn đó chứ đừng có nói hồi đó.
- Cái gì, không phải thằng bé có cái tánh đanh đá giống anh hả, con bé Mia đang chơi tự dưng ra nói xiên nói xỏ nó, đâu ra nó chả ném cho nắm cát, làm như anh không có gen xấu nào á, ở đó mà nói em...xí...
- Ba mẹ, bữa nào ba mẹ dẫn con qua nhà Mia chơi nữa nha, con phải trêu cho nó khi nào nó khóc nhè thì thôi.
- Bảo bảo con mà bị Mia bắt nạt nữa là mẹ không có cản đâu đó nha, con trêu nhiều rồi mà có lần nào mẹ thấy con thắng được con bé đâu, toàn về ăn vạ lại chú Mẫn Đức với cô Lona không đó thê.
- Cũng may là cô chú không để cho Mia ăn hiếp con đó, chứ mà cô chú để Mia ăn hiếp con thì con chỉ có mà khóc nhè, chứ đừng có nói là có lá gan tiếp theo mà trêu con bé.
- Lần tới con sẽ làm con nhỏ đó khóc được, ba mẹ cứ tin ở con.
- Mẹ đánh đòn cho đấy nha, con giỡn vui với Mia thì mẹ còn bỏ qua cho con chứ con mà làm con dâu tương lai của mẹ khóc thì con chuẩn bị dọn đồ ra đường ở với ba con đi đấy.
- Cái gì lại qua anh rồi, anh có chung hội chung thuyền gì với thằng bé đâu chứ.
- Em không cần biết, anh mà không quản giáo bảo bảo cho tốt thì tối đến ra sofa mà ngủ cho em.
- Ba lật kèo giữ, bữa ba nói con với ba là cùng hội cùng thuyền, con phải giúp ba ngủ với mẹ để mẹ mau có được em bé bằng cách là con phải ngủ ở phòng của mình, thế mà bây giờ ba lại nói khác đi rồi.
- Lãnh Hàn, anh dạy thằng bé cái gì vậy hả?
- Nói từ bây giờ mốt cho nó khỏi bỡ ngỡ, mà nó khờ khờ như vậy không hiểu gì đâu.
- Khờ con khỉ nhà anh đấy, thằng con trai của anh mới có 5 tuổi mà thông thạo được rất nhiều thứ tiếng rồi, đi học thì thầy cô nói rằng có thể làm bài tập của cấp hai, đến tập đoàn thì có thể hiểu được sổ sách của anh trong tích tắc, anh thử nói xem nó gen ai mà kêu nó khờ hả?
- Không phải em giống như kiếp đẻ thuê sao, nhìn thằng bé có chỗ nào là giống em không, nhìn như bản sao của anh được photo ra từ bản gốc vậy đó, anh nói nó không hiểu em chết liền.
- Hì...hì...vợ à thì anh nói sơ sơ cho con biết chút xíu thôi, nhưng em yên tâm những thứ con biết là những thứ anh cho nó tiếp xúc còn chuyện đó anh không dạy con đâu nên em đừng có lo.
Cô đúng là hết nói nổi với chồng mình mà, anh cái hì cũng nói được hết trơn ấy, cuộc sống của cô và anh cứ diễn ra như vậy mỗi ngày mặc dù là mỗi ngày đều như vậy nhưng cô cảm thấy nó rất vui vẻ và hạnh phúc, nó không còn vô vị như trước kia nữa, nhà cô bây giờ có thêm bảo bối rồi cũng khiến hai vợ chồng vui hơn, cuộc sống mỗi ngày như thế nào thì hai vợ chồng luôn kể cho nhau nghe, chia sẻ cho nhau từng chút một.
Lãnh Hàn vẫn yêu cô sâu đậm như ngày đầu vậy, tình cảm của anh dành cho cô chưa bao giờ với đi mà chỉ có ngày càng tăng thêm mà thôi.
- Vợ à, chúng ta sanh thêm một đứa bé gái nữa nhé, cho bảo bảo có em gái để nó khỏi đi trêu Mia nữa.
- Anh tránh ra cho em, bây giờ đang là buổi trưa mà em bé gì chứ? Anh đừng có mà lấy lí do cũ rích đó ra để lừa em.
- Lần nào anh cũng nói sẽ cùng em sanh em bé, nhưng đến lúc cao trào thì anh lại bắn ra ngoài làm gì để lại giọt tinh tuý nào bên trong cơ thể em mà đòi có em bé cơ chứ, đồ lừa đảo.
Thật ra lúc sanh bảo bảo, Tuệ Mẫn sức khoẻ không đủ nên bác sĩ kêu mổ, nhưng cô không chịu nhất định phải sanh thường, mới đầu Lãnh Hàn kí giấy để cô mổ nhưng cô dù có đau đến mấy cũng không đồng ý, cô muốn con của cô sinh ra một cách bình thường chứ không phải qua dao kéo.
Lãnh Hàn lúc cô sanh đã ở trong phòng cùng cô vượt cạn, chính vì thấy cô quá đâu nên anh mới không cho đẻ thường, nhưng biết sao giờ cô quá ngang bướng một hai không chịu đẻ mổ khiến anh cũng hết cách, sau khi cô sanh xong bác sĩ có kể với cô rằng anh còn không thèm nhìn mặt thằng bé mà chỉ lo cho cô xem cô như thế nào, suốt mấy ngày liền anh chăm sóc cho cô bỏ thằng nhóc con cho lão phu nhân cùng với những người làm khiến cô thấy buồn cười.
Con mình đến liếc một cái anh cũng không thèm nhìn nữa chứ, thật là không nói nổi với anh nữa sau khi bảo bảo cũng được 5 tuổi cô có nói với anh sinh thêm đứa bé gái nữa cho đủ nam đủ nữ cho đẹp, cô không ngờ anh dễ dàng đồng ý như vậy, nhưng nào đâu biết đó là kế của anh chỉ muốn lăn giường với cô cơ chứ, bị nhiều lần anh lừa nhưng lần nào cô cũng tin là anh sẽ cùng cô sinh thêm đứa nữa nhưng chờ mãi mà chưa thấy gì.
- Chúng ta chỉ cần một đứa thôi là đủ rồi vợ à, nếu em muốn có thêm em bé thì em cứ chăm anh đây này, anh cần chăm thì em không chăm, cứ đi chăm cho bảo bảo nó lớn rồi.
- Anh thì có gì phải chăm chứ, anh lớn từng này rồi, làm ba của bảo bảo rồi mà còn so đo với con hả Lãnh Hàn?
- Anh không quan tâm, mới đầu cứ nghĩ em sẽ sinh con gái, ai ngờ đâu lòi ra cái thằng đực rựa đó, đêm nào cũng chiếm tiện nghi của anh hết trơn, làm cho anh có làm ăn được gì đâu cơ chứ, với lại còn không phải tại em hả, nó lớn rồi em còn cho nó ngủ chung với hai vợ chồng mình mà nó ngủ chung nó có biết điều đâu toàn đòi ngủ ở giữa rồi sao anh ôm vợ anh được.
- Thì anh ôm bảo bảo là được rồi, lúc chưa có bảo bảo anh ôm em chưa thấy chán hả?
- Không chán, ôm em lăn giường với em cả ngày anh thấy phấn khích hơn nữa chứ không thấy chán, nên phải tranh thủ bây giờ hành em một chút xíu, chứ không thôi tối bảo bảo nó lại được em cho qua thì anh chắc phải tự xử quá.
Không nói nhiều với Lãnh Hàn, Tuệ Mẫn xoay người chạy ra phía ngoài nhưng nào ngờ tay cô chạm vào khóa cửa thì không mở được, lúc này quay ra đằng sau thấy Lãnh Hàn đang thong thả đi lại gần cô, anh bế cô lên rồi đặt cô lên giường, nhanh chóng thoát y cho cả hai, chuyện gì chứ mấy chuyện này đối với chồng cô thì nhanh lắm, cô còn chưa kịp định hình thì quần áo trên người không còn rồi.
- Em tính chạy sao? anh khóa cửa cất chìa khóa từ khi nãy rồi.
- Em...em đâu có chạy đâu, chồng à để đến tối được không anh...giờ là ban ngày kì lắm...
- Em đừng có mà mượn lí do này mượn lí do kia với anh, chúng ta vẫn làm ba ngày bình thường đó thê chứ đâu phải lần đầu làm ba ngày, với lại anh nhận ra rằng làm chuyện vợ chồng ban ngày rất sung sướng đó bảo bối.
- Thì hôm nay mình rời qua buổi tối đi anh...tối em sẽ không chạy sẽ tự nguyện nằm ra đây cho anh thị phạm...thiệt đó...
- Ưmmmm...chồng...
- Em nói thì em cứ nói đi vợ, anh đâm vào là việc của anh thôi, em chỉ cần nằm thưởng thức thôi là được mọi chuyện cứ để anh lo.
- Tên chết bằm nhà anh, em đang thương lượng với anh mà anh nhét vào rồi thì em còn thương lượng cái gì nữa hả?
- Thì em nói về những tư thế em thích nhất đi, anh sẽ làm cho em thấy sướng rồi vợ chồng mình sinh con.
- Anh đừng có mà lừa em...anh nhấp cho đã rồi sau đó bắn ra ngoài...ưmmm...aaa...
- Chậm lại...mới vào sao lại thúc nhanh như....vậy chứ...aaaa...
- Nhấp nhanh như vậy mới em làm sướng được chứ...nhấp nhanh nhưng không ra nhanh một chút nào hết đó bảo bối.
- Aaaaa...ưmmmm...chậm lại đi chồng...
- Đấy anh lại bắn ra ngoài rồi đấy, em chịu những cúc nhấp này của anh cũng cả tiếng đồng hồ mà anh nhìn xem, có giọt nào vào bên trong em không?
- Xin lỗi vợ, mới vào trận sao anh có thể bắn vào bên trong em nhanh như vậy cơ chứ?
- Nào chổng mông lên, vợ chồng mình đổi tư thế, tư thế này vào sâu hơn thì anh sẽ bắn vào bên trong em.
- Ưmmmm...nhanh quá...nhanh quá...Hàn...aaaa...
- Sao nào bảo bối, em thấy có dễ chịu hơn không?
- Ưmmmm...sao anh lại không nhấp nữa rồi, ngâm trong đó làm gì chứ?
- Em muốn nữa...nhấp đi anh...aaaa...
- Như thế này sao, em cũng thành thật quá rồi đó bảo bối à!
- Em ra...em ra mất...chậm lại...aaaaa...Hàn nhẹ thôi anh...không em...ra đây...aaaa...
Lãnh Hàn cứ thế vật lộn cùng với Tuệ Mẫn từ tư thế này qua tư thế khác từ truyền thống cho tới hiện đại, không có kiểu nào là anh bỏ xót cả, đó chính là nỗi ám ảnh của Tuệ Mẫn khi lăn giường với chồng mình, anh mà cùng cô là hôm sau cô chỉ có thể đi trên đôi chân của anh mà thôi, cái tên đáng ghét này đâu phải cô bắt hắn nhịn đói đâu chứ, mà cứ mỗi lần đè cô ra thì làm rất lâu cả hơn bố đến năm tiếng cũng chưa thây anh xong việc đại sự của mình.
- Ưmmm...đừng có mút nữa...anh có phải bảo bảo lúc nhỏ đâu mà cứ mút chỗ đó của em hoài vậy?
- Chỗ này chỉ có thể là của anh mà thôi, bảo bảo nó chào đời xong là chỗ này của em suốt ngày được nó ti, anh chưa đá đít nó là may rồi đấy.
Tiếng mút mát của Lãnh Hàn trên ngực Tuệ Mẫn tạo ra những âm thanh chóp chép khiến cô đỏ mặt, cũng may là phòng cách âm, chứ không thôi cô sẽ độn thổ mất, anh làm vừa nhanh lại con mạnh khiến cô phải khóc thét mỗi khi ở trên giường, cũng may cách âm chứ không cô chỉ có né anh ra mà thôi.
- Aaaa...anh nhấp chậm lại cho em...Hàn nhanh quá rồi...
- Ưmmm...chậm lại...
- Sao mà chậm được chứ, em phải đền bù cho anh mới đúng, tại Lý Mẫn Đức đáng ghét đó mà anh phải nhịn suốt một năm trời khi mà em sanh xong đó...không phải nói đúng hơn gần hai năm ăn chay của anh chứ ít gì, giờ bù lại là hòa rồi, sợ rằng anh vẫn còn lỗ đây này.
- Em ra đây...em chịu không nổi nữa rồi...aaaaa....
- Đồ cầm thú nhà anh...tối anh cút ra sofa ngủ cho em...
- Thiếu hơi vợ chồng không ngủ được...đuổi anh ra sofa rồi thì ai thoả mãn em...phải không bảo bối...
Chưa để cô kịp trả lời Lãnh Hàn lại bế thốc cô vô phòng tắm, cứ ngỡ rằng anh đã buông tha cho cô nhưng không, anh lại tạo đủ kiểu đủ tư thế trong đó nữa, hai chân của cô nhũn ra rồi anh vẫn còn chưa thoả mãn, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào người anh chứ không thể nào tự hoạt động nổi.
- Rất thích đó bảo bối à!