Sáng hôm nay cũng như mọi ngày của cửa tiệm nhỏ này, cô tới cửa tiệm hoa của mình rồi bắt đầu check lại đơn đặt hoa của khách hàng lát nữa họ sẽ ghé lấy thì bỗng nhiên trước cửa tiệm có người gọi tên của cô, cô quay ra thì khá bất ngờ khi là bà lão hôm đó, bà tới tận đây mua hoa sao?
- Tuệ Mẫn bà vào được không con?
- Dạ con chào bà, con mời bà vào trong ạ, bà ngồi chờ con một lát con lấy cho bà cốc nước ạ.
Tuệ Mẫn chạy vào trong lấy cho bà một cốc nước ấm, vì bà cũng cao tuổi rồi nước ấm sẽ tốt cho tuổi của bà hơn, cô còn cắt thêm lát gừng bỏ vào cho bà nữa, bà nhìn cô chu đáo tỉ mỉ như vậy thì thật sự thích đến nỗi mà tức sao thằng cháu mình nó ngốc vậy nhỉ.
- Được rồi cảm ơn con, ta ở nhà buồn quá không có ai để trò chuyện cùng nên tới đây ngồi nói chuyện và bán hoa với con, con thấy có phiền không?
- Dạ không đâu bà ơi, con ở đây bán có một mình cả ngày thôi, nên cũng buồn lắm, được bà qua đây chơi và trò chuyện với con, con thấy vui lắm ạ.
- Mà sao bà biết con làm ở đây vậy ạ, rồi ai chở bà tới đây ạ.
- Tài xế của nhà bà đưa bà tới đây, bữa thấy con gần khu vực này nên hỏi thử mọi người ở đây xem có ai biết con không nên mọi người chỉ ta tới đây ấy mà.
Lão phu nhân tìm hiểu về cô hết rồi, thì đương nhiên tiệm hoa này bà phải biết nó ở đâu chứ, nói với cô như vậy chứ mà nói là do ta điều tra con thì chắc con bé chạy mất dép.
- À Tuệ Mẫn, nhà con ở đây sao?
- Dạ không phải đâu ạ, ba mẹ con mất sớm nên từ nhỏ con được các dì ở cô nhi Hướng Dương nhận nuôi, khi lớn lên thì con đi làm thêm rồi mở được một tiệm hoa nhỏ này ấy ạ, con vẫn chưa dọn ra ngoài ở riêng vẫn đang ở cô nhi phụ với các dì chăm mấy em nhỏ nữa ạ.
- Thương con quá đi Mẫn nhi, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã phải bươn trải rồi, sao con không đi học tiếp đi con mới có 22 tuổi thôi mà.
- Dạ con cũng được các dì cho học xong cấp 3, nhưng mà vì muốn thực hiện ước mơ nhỏ của mình là mở một tiệm hoa nên cô đã quyết định ra ngoài và tập trung vào nó, bà thấy đó con cũng đã duy trì nó được 5 năm rồi đấy ạ, tiệm hoa của con cũng được mọi người yêu quý nên cũng buôn may bán đắt lắm ạ.
- Phải rồi chứ sao nữa, bà già này gặp con có một lần mà đã quý con rồi thì coi như bà cháu mình có duyên vậy ha...khi nào rảnh con ghé nhà bà chơi được không, thằng cháu bà đi làm cả ngày suốt không à, đâu có ai trò chuyện cùng bà đâu nên bà cũng chán lắm.
- Dạ vâng ạ, có dịp con sẽ qua chơi với bà ạ, bà ơi bà thấy tiệm hoa của con có cần gì nữa cho đẹp thêm không ạ, tại con nghe người ta nói người lớn tuổi rất khó trong mọi thứ nên là những gì họ chọn thì mình cứ làm theo là sẽ rất tốt cho mình ấy ạ.
- Hahaha...con bé này làm bà cười chết thôi...đúng là người già rất khó tính và bà già này cũng không ngoại lệ, nhưng mà riêng đối với con bà cái gì cũng ưng hết ấy, không chê được ở con một cái gì luôn.
- Ngại quá đi, bà khen con như vậy con nở mũi to chắc bằng cái bát đấy cơ...hahaha...
Hai bà cháu nói chuyện rất hợp gu nhau, nguyên ngày hôm nay bà ở đây chơi với cô, phụ cô bán hoa và tính tiền, cô làm gì bà cũng làm theo cô hết, cô còn chỉ bà cách cắm hoa nữa cơ, bà thích quá nên có mua của cô vài bó hoa đủ màu sắc cũng như bình mà cô bán về nhà để cắm, cô không lấy tiền nhưng bà cứ một mực đưa cho mà còn là gấp 10 lần số tiền của bông và bình nữa nhưng biết sao giờ bà không chịu lấy nếu cô không nhận nên cô đành phải nhận thôi.
Cô và bà hôm nay bán hơi muộn một chút xíu nên bà có về nhà hơi muộn, đợi tài xế đến đón bà rồi cô mới yên tâm mà đi về, công nhận hôm nay bán trễ hơn mọi ngày lận mấy tiếng lận, mải trò chuyện với bà quá nên cô cũng không để ý giờ.
Tại Lãnh gia lúc này, Lãnh Hàn đang trách mắng kẻ ăn người ở tại sao để lão phu nhân ra ngoài mà giờ chưa thấy về, hỏi thì tất cả ai cũng không biết lão phu nhân đi đâu, không biết Lãnh gia nuôi những kẻ vô tích sự này làm gì, anh đi làm về từ chiều mọi lần về hay thấy bà ngồi ngoài vườn chăm cây rồi cho cá ăn mà nay lại không thấy, cứ nghĩ bà ở trong phòng nên vô nhà lên phòng bà nhưng cũng không thấy đâu.
Hỏi người làm thì mới biết bà đi ra ngoài từ sáng với tài xế Ninh đến giờ chưa về, không một ai biết bà đi đâu luôn, bây giờ cũng tối quá rồi mà tài xế vẫn chưa chở bà về không biết bà đi đâu, gọi điện thì bà còn tắt ngang máy của anh nữa chứ.
Đúng lúc này chiếc xe của Lãnh gia đã chạy vào trong sân, Lãnh Hàn chạy ra mở cửa đỡ bà xuống, điều khiến anh bất ngờ là trên tay bà đang ôm một đống hoa và mấy cái bình cắm hoa nữa làm anh chẳng hiểu chuyện gì cả.
- Bà sao bà mua những thứ này làm gì ạ.
- Hoa thì gọi là hoa, những thứ này là những thứ gì, bông của cháu dâu ta đẹp như vậy mà gọi gì kì vậy hả thằng trời đánh này.
- Sao cơ ạ, bà về trễ thế này bà đừng nói với con bà ở tiệm hoa của cô ta từ sáng tới tận tối mịt như này nha.
- Đúng rồi, ta qua đó chơi với cháu dâu của ta cho đỡ buồn, khi nào con bé về đây làm thiếu phu nhân Lãnh gia thì bà già này sẽ không đi nữa được chưa.
Hai bà cháu đấu khẩu với nhau nhưng mà Lãnh Hàn vẫn không quên giúp bà cầm những bó bông với mấy cái bình này vô nhà, vừa đi vừa nói khiến người làm ở đây buồn cười, thiếu gia của họ chỉ sợ mỗi lão phu nhân mà thôi, nên nhìn thiếu gia bất lực trước lão phu nhân mà họ vừa vui vừa thấy tội, nhưng làm sao dám thể hiện ra mặt cơ chứ.
- Phúc quản gia, bà đem xuống cắt rồi cắm vào bình trang trí ở phòng khách, phòng của tôi nữa nghe không, nâng niu hoa của cháu dâu ta đấy, con bé đã lựa những bông đẹp nhất đưa ta đó, không được bỏ đi một bông nào cả.
- Dạ vâng lão phu nhân tôi sẽ đi làm ngay ạ.
- Dìu ta lên phòng nhanh lên thằng bé này.
- Sao bà không kêu cháu dâu của bà đi ạ, đứa cháu trai này bây giờ bà cũng có thèm liếc một cái đâu chứ, mấy cây hoa xấu xí đó bà cứ nhìn thôi còn cháu bà thì bà chả thèm quan tâm.
- Tiên sư nhà anh, mốt cháu dâu tôi về đây thì anh ra ngoài sân mà ngủ đấy, ở đấy mà nhiều lời.
- Điện thoại con gọi cho bà, bà cũng tắt ngang không thèm nghe luôn.
- Ta đang phụ cháu dâu, nên không rảnh nghe máy của con, phiền lắm.
- ???…???
Anh dìu bà lên phòng, rồi hậm hực đi về phòng của mình, cô ta có cái gì tốt mà bà anh cứ khen cô ta vậy chứ một hai cứ nói xiên xỏ anh, Lâm Tuệ Mẫn cô đúng là lợi hại hơn những người đàn bà khác đấy, có thể làm lung lay được bà của tôi, một người xưa nay chưa từng khen hay thích một cô gái nào cả, cô đúng rất cao tay, tôi sẽ từ từ lật tẩy bộ mặt của cô để bà tôi thấy con người ham danh lợi các người ghê gớm như nào Lâm Tuệ Mẫn.
Lâm Tuệ Mẫn sau khi chờ có người đến rước bà về rồi thì cô cũng đến điểm hẹn gặp Lý Mẫn Phong, cậu ta nói sẽ khao cô trà sữa mà nên cô phải đi chứ, ngu gì mà không đi, tới nơi cô thấy cậu ta đã ngồi sẵn ở đó chờ cô rồi.
- Tuệ Mẫn tôi ở đây, hú hú.
- Tới lâu chưa, xin lỗi nay đóng cửa quán hơi trễ xíu nên để ông leo cây rồi.
- Không sao má...không có sao...tôi ngồi chờ có một tiếng à, uống hết có mấy ly trà sữa thôi đâu có gì đâu.
Lý Mẫn Phong nói mà cái mặt xéo sắc dễ sợ, vừa nói vừa liếc nhẹ Tuệ Mẫn trông rất đáng yêu, hai người họ quá thân rồi nên hành động và cư xử với nhau như vậy là bình thường.
- Thôi mà, có một tiếng thôi, cậu bị leo cây như vậy quen rồi thê, lúc nào cũng nhai đi nhai lại mấy cái này tôi hơi ngứa mắt đấy nha.
- Hì hì tui chỉ nói cho đỡ buồn miệng vậy thôi, chứ ai dám nói gì cậu đâu Tuệ Mẫn đáng yêu ha.
Mẫn Phong không dám nói gì Tuệ Mẫn đâu, cậu ta sợ cô sẽ giấu chìa khoá xe đi để cậu ta phải đi tìm suốt hơn một tiếng đồng hồ giống mấy lần trước cậu ta ớn tới già, nên thấy Tuệ Mẫn hù một chút cậu ta rén liền.