Đang tỉa lại những cành hoa cho nó đẹp một chút nữa thì điện thoại của Tuệ Mẫn reo lên, đầu dây bên kia không ai khác chính là bạn thân của cô, từ nhỏ hai người đã chơi rất thân với nhau ở cô nhi viện, mọi người ở đấy ai cũng thấy hai người rất xứng đôi, cái gì mà còn nói cô và cậu ta là thanh mai trúc mã nữa chứ, nhưng mà cậu ta với Tuệ Mẫn chỉ xem nhau như là một người bạn mà thôi, bạn này thân thiết quá nên đôi khi dễ hiểu lầm trong mắt người khác.
Cậu ta là Lý Mẫn Phong, năm nay cũng bằng tuổi cô 22 tuổi, hồi nhỏ đã có nét rồi ai ngờ lớn lên lại vô cũng đẹp trai nha, vẻ đẹp non nớt nhưng mà tính cách rất trưởng thành trong suy nghĩ và hành động, cô nghe dì Trương có nói với cô là cậu ấy bị lạc gia đình đến trước cửa cô nhi này, trên người không có giấy tờ hay bất cứ vật gì để tìm lại người nhà cho cậu ấy cả, cậu chỉ nhớ được tên với lại ngày sinh của mình mà thôi, còn lại mọi thứ thì sao mà có thể biết được đối với một đứa trẻ cơ chứ.
Nên dì Trương đã nhận luôn Lý Mẫn Phong vào cô nhi nuôi dạy giống như bao đứa trẻ khác luôn, Tuệ Mẫn ở cô nhi từ khi còn nhỏ xíu, còn Mẫn Phòng vào cô nhi lúc đó cô được 5 tuổi rồi nên từ đó cô và Mẫn Phong vô cùng thân thiết và chơi với nhau tới tận bây giờ, đặc biệt nha cậu ta cực kì thông minh nhanh nhẹn, học rất nhanh hồi đi học toàn là cậu ấy chỉ bài cho Tuệ Mẫn không đó, chứ cô thấy mình dốt lắm học không có bằng Mẫn Phong.
- Alo có chuyện gì? Đang làm mà cứ gọi hoài phiền chết mất.
- Nè...Tuệ Mẫn cậu nói chuyện phũ phàng vậy, gọi nói chuyện có tí làm như chó cắn ma ấy hét điếc cả lỗ tai tôi rồi đây này.
- Tôi có rảnh như cậu đâu, đang mải chăm mấy em bé bông rất là xinh đẹp nè...ủa mà cậu đang giờ nghỉ trưa à...sao ăn nhanh thế ăn không nhai coi chừng mắc nghẹn giống hồi nhỏ đấy nha...hahaha...
- Này nhá chuyện qua lâu rồi...hồi đó ăn cơm quên nhai tưởng ăn giống cháo nên nuốt chứ bộ...đừng có mà nhắc lại coi tên đáng ghét kia...gừ...gừ...
- Hahaha, ôi có nhân viên nào thấy trưởng phòng của mình dễ thương thì lại xin chụp một tấm hình nha, cậu ấy sẽ miễn phí cho chụp ạ...hahaha...
- Mẫn Phong nhà ta tốt nghiệp trường đại học danh giá của thành phố An Dương này bằng con số vô cùng tuyệt đối nè, tiền học tự trang trải bằng cách có học bổng nên không sợ nè, tốt nghiệp xong sớm so với các bạn đồng trang lứa nữa chứ, và bằng sự tài giỏi đã ứng tuyển vô được vị trí trưởng phòng kế hoạch của một tập đoàn nắm trong tay kinh tế trọng điểm của thành phố đó chính là tập đoàn Lãnh Thiên Cơ...úi dồi ôi tớ kể như vậy còn thiếu gì về thành tích của cậu không ta, ngưỡng mộ quá đi thế mà bị ế có ai hốt giùm thằng bạn tôi không trời...hahaha...
- Nè nhá nè nhá Tuệ Mẫn cậu khen kiểu gì đây, khen hay là xỉa xói mà nhìn cái mặt cậu ngứa mắt vậy?
- Ây zaaa...Mẫn Phong nhà chúng ta cứ nghĩ oan cho Tuệ Mẫn dễ thương này thôi, thấy bạn của mình ngày một đi lên như vậy có lòng khen mà bị nghĩ xấu thật là tội nghiệp Tuệ Mẫn quá...huhuhu...
- Thôi được rồi tớ trêu cậu thôi, cậu làm gì mà khóc bù lu như đứa trẻ bị giật kẹo vậy, chiều đi uống trà sữa tớ mời nè.
- Oce Mẫn Phong.
- Má ơi sao mà nó nhanh vậy trời, tôi chết mất với nhỏ này thôi, hazzz.
Mẫn Phòng và Tuệ Mẫn nói chuyện một chút xíu thì cũng tắt máy còn để cho Mẫn Phong nghỉ trưa để chiều tiếp tục công việc nữa chứ, còn Tuệ Mẫn còn phải chăm sóc nốt mấy bé bông này rồi ăn trưa thôi chứ đói quá rồi.
Mẫn Phong và Tuệ Mẫn học xong cấp 3 thì Tuệ Mẫn ra ngoài mở một tiệm hoa nhỏ cho bản thân và học thêm cách làm sao để quản lí tốt cũng như chăm sóc hoa, còn về Mẫn Phong cậu tiếp tục bước vào đại học bằng điểm số của mình, cậu được học bổng toàn phần vì năng lực học đạt hạng xuất sắc của một trường danh giá nên cậu không phải lo về tiền học, cậu vừa học vừa làm thêm bên ngoài nên cũng dư giả một chút ít để mua một căn nhà nhỏ cũng như là hàng tháng vẫn có thể gửi tiền về cho cô nhi viện.
Mẫn Phong cũng giống Tuệ Mẫn vậy hồi nhỏ đi bán hoa rồi tích góp được một chút ít từ đó mà lớn lên bằng khả năng của bản thân người thì có thể mua được một căn nhà nhỏ, người thì có thể mở một tiệm hoa, giờ thì Tuệ Mẫn đang cố gắng mua một căn nhà nhỏ cho riêng mình, cô cũng có thể ra ngoài ở trọ đỡ nhưng các dì ở cô nhi viện không nỡ rời xa cô nên kêu cô ở lại đừng dọn đi đâu hết nên cô cứ thế ở lại với mọi người.
Còn Mẫn Phong, cậu đã lớn rồi cậu xin phép các dì ra ngoài để sống riêng và tự lập cho bản thân, các dì hiểu chứ cậu là nam nhi phải ra ngoài chiến đấu với phong ba bão táp ngoài kia thì mới thành người được nên cũng không ngắn cấm hay cản trở gì cậu cả, mà ngược lại rất ủng hộ cho Mẫn Phong.
Thế nên mới có Mẫn Phong và Tuệ Mẫn lớn lên và đáng yêu của ngày hôm nay, hai người họ ai cũng có việc làm riêng mơ ước của bản thân nhưng mà họ vẫn không quên rằng họ xuất phát từ đâu được ai dạy bảo nuôi dưỡng, đối với bọn họ có ơn là phải trả nên cho dù bây giờ họ đã hơn 18 rồi nhưng hàng tháng vẫn gửi tiền về để dì Trương và dì Đồng chăm sóc các bé nhỏ.
Tại phòng làm việc của Lãnh Hàn trợ lí Trương đi vào đưa tài liệu về thông tin của cô gái hôm đó đã lợi dụng lòng tin tưởng của bà hắn, nhìn thông tin mà trợ lí Trương mang đưa cho hắn thì hắn không có biểu hiện gì, chỉ là hai hàng lông mày hơi nhíu lại thể hiện sự khó hiểu.
- Dạ thưa boss, cô ấy tên Lâm Tuệ Mẫn, là một cô nhi sống tại cô nhi viện Hướng Dương, năm nay 22 tuổi và đang là một cô chủ nhỏ của một tiệm hoa trong thành phố An Dương này, đây là hình ảnh của cô ấy ạ.
- Cũng rất xinh đẹp mà không ngờ lại không an phận làm một cô chủ nhỏ bán hoa đi, lại thích trèo cao với lên mây xanh đến nỗi mà lợi dụng lòng thương của bà tôi.
- Chủ tịch chuyện này...tôi thấy cô ấy nhìn rất hồn nhiên...chắc không phải loại người đó đâu...
- Cậu chưa gì đã bị cô ta quyến rũ đến mê dại qua mấy tấm ảnh này rồi à.
- Dạ...tôi không dám...
Trợ lí Trương bị boss của mình ném cho cặp mắt chết chóc khiến cậu ta không dám nhiều lời đi quá phận của mình, cậu ta biết tính của boss mình quá mà nhiều lời chỉ có mà éc, nghĩ tới là rùng mình.
- Chuyện tôi kêu cậu làm sao rồi, hửm?
- Dạ boss tôi đã cho người đánh gãy chân tay của tên chạy xe hôm đó xém tông vào lão phu nhân rồi ạ, người của chúng ta ra tay thì không thể nào có cơ hội lành lại đâu ạ.
- Tôi kêu phế mà chúng dám để cho tên đó lành lại được thì tôi phế luôn cậu chứ ở đó mà nhiều lời.
- Dạ tôi biết rồi boss, không còn việc gì tôi xin phép ra ngoài ạ.
Lão phu nhân lúc này ở nhà cũng có được thông tin của cô bé Lâm Tuệ Mẫn mà tài xế Ninh đã điều tra cho bà.
- Lão phu nhân đây là hình ảnh của cô ấy đây ạ.
- Con bé thật xinh đẹp, trời ơi nhìn nụ cười rạng rỡ của nó kìa đẹp chết mất thôi...thì ra con bé từ nhỏ ba mẹ mất sớm được cô nhi viện cưu mang và nuôi nấng, bây giờ cũng đã trở thành một cô chủ nhỏ của tiệm hoa rồi, rất có nghị lực sống, hoàn cảnh khó khăn nhưng ý chí rất kiên cường, từ nhỏ đã đi bán hoa kiếm tiền phụ giúp việc học cho cô nhi rồi, thật là một đứa trẻ ngoan.
- Dạ vâng lão phu nhân, tôi thấy cô ấy vừa đẹp người lại vừa đẹp nết nữa, tôi thấy cô ấy sau này sẽ có thể bên cạnh thiếu gia nhà chúng ta ạ.
- Quá đúng luôn chứ còn gì, tôi chấm con bé này làm cháu dâu của tôi từ hôm đó rồi, đợi có dịp tôi sẽ công bố nó là cháu dâu rồi bắt thằng tiểu Hàn cưới con bé làm vợ, không lấy cũng phải lấy chứ đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, sắp già đến nơi rồi còn không mau lấy vợ, sau này yếu sao mà sinh con được, phải không tài xế Ninh.
- Hờ...hờ dạ phải...tôi biết lão phu nhân cũng mong muốn thiếu gia có vợ, nhưng e là hơi lâu xíu thôi.
Nói thì nói thế với nhau, chứ chuyện hôn nhân cả đời sao mà bà nỡ ép chúng chứ, Tuệ Mẫn chắc gì con bé đã đồng ý lấy thằng cháu mặt lạnh này của bà đâu, hazz.