Tuệ Nghiên được ba tháng, cơ thể tròn tròn bắt đầu muốn lật. Đáng tiếc đời này cô được chăm sóc quá mức chu đáo, cơ thể cũng có chút tròn tròn nhu nhược, lúc nào cũng được bế trên tay. Mỗi khi cô muốn lật người, tất cả những đôi mắt trong nhà đều chăm chăm nhìn cô, nhìn đến áp lực khiến Tuệ Nghiên sinh lười, không muốn lật nữa.
Kế hoạch để trở nên thông minh nhanh nhẹn trong mắt mọi người bỗng chốc hóa tro tàn.
Tuệ Nghiên chính là sợ một ngày cốt truyện lại diễn ra, bản thân sẽ bị vứt bỏ. Vì thế cô mới cố thể hiện sự thông minh hoạt bát của mình, để dù sau này có ra sao, Dương gia vẫn sẽ nghĩ đến việc lợi dụng cô. Như thế ít ra cuộc sống của cô sẽ tốt hơn kiếp trước.
Nhưng Tuệ Nghiên cái gì cũng nhầm. Cô bây giờ là trân bảo, Dương Kha sợ cô sẽ mệt, hoặc là rơi ngã xuống sàn, không thì là tự đè gãy tay mình. Hơn nữa, nghĩ đến tương lai, cho dù cô có thông minh thế nào thì thật sự đáng để Dương thị coi trọng sao? E là khó có thể xảy ra.
Tuệ Nghiên được tám tháng, bắt đầu bò.
Với công việc diễn viên, vốn dĩ khi Tuệ Nghiên sáu tháng thì Sở Y đã phải quay lại công việc. Nhưng mẹ cô là ai cơ chứ? Là phu nhân của Dương thị, là tiền ảnh hậu a! Chỉ cần mẹ muốn liền có thể quay lại sshowbiz. Dương Kha cũng muốn Tuệ Nghiên được gần mẹ hơn, hắn cũng không mong vợ mình trở lại màn ảnh thân thiết cùng bạn diễn. Hắn cũng biết ghen! Cho dù bây giờ vợ hắn giải nghệ, hắn vẫn dư sức nuôi gia đình này.
Biệt thự Dương gia lúc này khắp nơi đều lót sẵn thảm bông mềm mềm, ở những khúc cầu thang, lan can còn có rào chắn. Này là sợ cô rơi xuống sao? Uầy, cô mới không phải là đứa trẻ bình thường ngốc nghếch như vậy.
Từ khi Tuệ Nghiên biết bò liền trở nên hoạt bát hơn hẳn, cả ngày bò lung tung ở khắp nơi, hại người hầu luôn phải lo lắng. Cô thường sẽ bò vào những kẹt tủ, góc khuất ít người thấy rồi tự cười khúc khích nhìn người hầu lao nhao đi tìm mình. Đương nhiên người hầu nhìn thấy vị tiểu thư nhỏ nhắn vụng về kia, nhưng vẫn chiều theo giả vờ không thấy, sau cùng để cho hai anh trai tự đi tìm cô.
Tuệ Nghiên được chín tháng, bắt đầu bặp bẹ tập nói. Lúc này cô chỉ hận sao cơ thể không theo ý mình, đầu lưỡi không nghe theo não, không tạo ra âm thanh hoàn chỉnh. Gương mặt tròn mềm mại nhăn lại, mếu máo như sắp khóc.
“Ngoan ngoan, đừng khóc đừng khóc.” Dương Kha thấy vậy vội bế lên dỗ dành. Khoảng thời gian này trong nhà không ngày nào yên ổn. Từ ông bà đến cha mẹ rồi cả hai anh, đều tranh xem cô sẽ gọi ai đầu tiên. Hết người này đến người khác tranh nhau dạy cô phát âm, dạy đến Tuệ Nghiên thấy chán, trực tiếp nhắm mắt ngủ.
Kết quả sau trận chiến “khốc liệt” ấy, Tuệ Nghiên gọi ma ma trước. Dương Kha xụ mặt không vui, ngón trỏ chọc vào má đứa bé, giận dỗi: “Sao không gọi pa pa trước? Không phải pa pa dễ gọi hơn sao?”
“Haha, em thắng nhé. Tiểu Nghiên Nghiên gọi mẹ trước, con bé thích em hơn.” Sở Y cười vui vẻ, chọc tức Dương Kha, gương mặt điển trai càng lúc càng đen.
“Nghiên Nghiên, gọi anh đi.” Dương Khanh cũng không vui vỗ vỗ má cô.
“Không gấp.” Dương Lâm là bình tĩnh nhất, nhưng trong mắt vẫn không giấu được ganh tị. Phì, trẻ con. Thật đáng yêu!
Tuệ Nghiên được mười một tháng, trò chơi trốn tìm trong dinh thự chính thức được nâng lên một tầm cao mới. Cô biết đi sớm hơn những đứa trẻ bình thường, này là do cố công tập luyện. Bị té ngã mấy lần nhưng là ngã trên thảm bông, cũng không đau đớn gì. Ngược lại mấy người này lại lo sốt vó, mỗi lần cô ngã cứ tưởng như ngọn đèn treo trước gió, nguy hiểm vạn phần. Uầy, thì ra được cưng chiều cũng có cái khổ của nó.
Nhưng khổ nhất chính là mấy cô hầu và bảo mẫu trong dinh thự. Sau khi biết đi, Tuệ Nghiên liền nghĩ tới chạy. Lúc này Dương Kha mới hận sao lại xây nhà ba tầng, để Tuệ Nghiên chạy đi chạy lại rất nguy hiểm. Mỗi khi Tuệ Nghiên chơi ở tầng trên, tất cả các cửa sổ, lan can, ban công và đặc biệt là cầu thang đều bị niêm phong cẩn thận. Những đồ sắt nhọn trong phạm vi với tay của cô đều bị dẹp đi, đồ dễ vỡ cũng không thấy đâu, hại Tuệ Nghiên hết sức buồn chán. Vì thế cô liền tìm tới mấy chỗ khuất mà kiếp trước vô tình phát hiện ra, thu lại cơ thể nhỏ bé ở một góc, giương đôi mắt lấp lánh nhìn người hầu lo lắng. Lần này họ là không tìm được cô thật nha!
Sẽ có lúc người tìm ra cô là Dương Kha, cũng có lúc là hai anh trai của cô. Nhiều lần, chờ đợi quá nhàm chán khiến cô ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trên giường êm, bên cạnh có người dịu dàng vuốt tóc.
“Lần sau đừng ngủ ở những chỗ như vậy, rất bẩn.”
Họ thật sự cũng không hiểu làm sao cô có thể tìm ra mấy xó xỉnh bám đầy bụi như vậy. Những góc ấy có khi người hầu còn không nhớ tới, vậy mà lúc nào cô cũng trốn ở đó. Nếu không phải dấu chân trẻ con in quá rõ ràng trên nền bụi bặm, sợ là họ cũng khó mà tìm ra.
“Chân bám bụi cả rồi này. Đi, ma ma bế con đi tắm.” Sở Y bế tiểu công chúa trong lòng lên. Tuệ Nghiên mười một tháng nhưng chỉ nặng khoảng tám kilogam, điều này khiến Dương Kha có chút lo lắng.
Nhớ lại kiếp trước, hình như sức khỏe của bảo bảo này cũng không tốt, mắc rất nhiều bệnh, cơ thể cũng hơi gầy yếu.
Hắn nhấc điện thoại, tay lướt trên bàn hình, ấn gọi một dãy số.
“Lý Nhan, tìm cho tôi một chuyên gia dinh dưỡng và sức khỏe trẻ em.”