Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi

Chương 51: Mượn phần trên của cậu để dùng




Nghe Bạch Tân Hàn hỏi xong, cô nghĩ có phải mình đang xuất hiện ảo giác không.

Thậm chí còn không có sức chú ý đến tay Bạch Tân Hàn đang đặt ở sau gáy, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Đường nét khuôn mặt cậu được ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào trở nên rõ nét, sống mũi cao, đôi môi hơi mím, đôi mắt màu nâu nhạt rủ xuống, trong con ngươi có hình cô nho nhỏ.

Vẻ mặt cậu bình tĩnh, như kiểu đang nói đến chuyện ăn cơm, uống nước thường ngày.

Đàm Thanh Ninh bị sự hùng hồn của cậu ta dọa sợ ngây người.

Hình như bọn họ chưa nói đến chuyện quay lại thì phải? Nói gì đến chuyện kết hôn?

Vị bạn trai trước này, làm phiền cậu nhớ rõ thân phận của mình!!

“Cậu còn chưa đủ tuổi kết hôn đâu?” Thanh Ninh hít thở sâu, nói đến nhân tố khách quan có khả năng phân tích.

“Tháng 11 năm nay là đủ.” Hiển nhiên Bạch Tân Hàn không quá lo lắng về vấn đề này, nói rõ ràng, “Hoặc nếu không đủ thì chúng ta có thể sang Mỹ đăng ký. Nước mình cho phép nhận giấy chứng nhận kết hôn nước ngoài, tất cả đều có hiệu lực pháp luật. ”

Cậu nhìn đôi mắt trợn tròn cùng đôi môi mấp máy không nói được gì của người trước mặt, bổ sung thêm: “Chờ lúc mình đủ 22 tuổi ở trong nước nhận thêm một cái là xong.”

Đầu óc Đàm Thanh Ninh tạm dừng hoạt động hai giây xong mới phản ứng lại, thẹn quá hóa giận quay sang chỗ khác: “Mình không nghĩ đến!!!”

“Hơn nữa chúng ta còn chưa quay lại đâu.” Hai má cô phồng lên, có hơi khó chịu khi bị cậu làm cho nhiễu loạn.

Bàn tay Bạch Tân Hàn khẽ rời, di chuyển từ sau gáy sang hai bên cổ, hơi dùng sức để cho cô hướng về phía mình.

Đàm Thanh Ninh lảo đảo, ngã vào trong ngực cậu.

Cô cuống quýt giữ chặt quần áo bên trong cậu, nhíu mày ngẩng đầu, không đề phòng đối diện với ánh mắt đen tối thâm thúy của Bạch Tân Hàn.

Bọn họ đang đứng trên đường nhỏ đi từ ký túc xá đến sân thể dục, bên cạnh có một số nam sinh đánh bóng xong chuẩn bị đi ăn cơm đi ngang qua, mang đến một chuỗi tiếng bóng đập ‘bang bang’ trên mặt đất.

Bạch Tân Hàn không để ý đến những người đó, bàn tay để trên ót Đàm Thanh Ninh, cúi đầu chậm rãi áp sát cô.

Khoảng cách được rút ngắn, khuôn mặt đẹp trai của cậu phóng đại, nhìn kỹ cũng không thể tìm ra chút tỳ vết nào, làn da trắng nhẵn nhụi, nhìn qua chính là kiểu sống an nhàn sung sướng trong thời gian dài.

Đàm Thanh Ninh tự nhiên khẩn trương hơn, chỉ cảm thấy tiếng tim đập của mình còn lớn hơn tiếng bóng rổ phát ra ở bên cạnh.

“Lúc mình đi không phải đã đồng ý rồi sao?” Cậu đè bàn tay xuống, trong tiếng nói trầm thấp ẩn chứa sự lên án đầy nguy hiểm.

Đồng ý cái gì cơ?

Đầu óc Đàm Thanh Ninh đã hoàn toàn đần độn, hoảng hốt nhận ra có khi mình mới là người mất trí nhớ.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô gái trước mặt, trong nháy mắt Bạch Tân Hàn đã hiểu.

Bàn tay ở sau đầu cô càng dùng thêm sức, nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu không ngừng truyền vào da thịt trên người Thanh Ninh.

Hiển nhiên vùng da nhỏ mà Bạch Tân Hàn chạm vào không cùng nhiệt độ với vùng da xung quanh.

“Đồng ý kết hôn với mình!!” Lông mày Bạch Tân Hàn nhăn lại, giọng lạnh xuống mấy độ.

Cậu nhớ tất cả những gì xảy ra vào đêm hôm đó trước khi đi, thế mà cô dám quên?

Nhìn Bạch Tân Hàn bày ra dáng vẻ chỉ trích cô là người phụ nữ xấu xa bội bạc, Đàm Thanh Ninh sửng sốt vài giây, cuối cùng cũng có ấn tượng, mơ hồ nhớ lại.

Lúc ấy có nói á? Chắc là có.

Mà khi ấy làm gì còn tâm tư nào mà suy nghĩ, chỉ nghĩ đến lúc tạm biệt muốn làm cậu vui vẻ, ai mà nhớ được nhiều vậy chứ?

“Khi đó…..” Đàm Thanh Ninh do dự muốn giải thích, “Là do cậu phải đi rồi…..”

Chung quy lại mà nói khi đó cô không thể nào sát phong cảnh mà nói “Chúng ta còn nhỏ, chờ sau này rồi nói” đúng không?

Bạch Tân Hàn đau lòng, cảm giác chua xót và đau tràn ra, đau như kim châm.

“Kẻ lừa đảo!!” Cậu thấp giọng trách mắng, cúi người hung hăng cắn một ngụm trên môi cô.

Miệng Đàm Thanh Ninh đau xót, Bạch Tân Hàn đã ngẩng lên, tay buông thõng để bên người.

Cậu hít sâu một hơi, giọng nói khôi phục sự bình tĩnh: “Dẫn đường đi, đi thăm trường của cậu.”

Đàm Thanh Ninh run sợ hai giây, nghĩ tốt nhất cho qua chuyện này thì hơn.

Cô gật gật đầu, đi trước dẫn đường: “Phía trước là sân thể dục và sân bóng rổ, trước đây bọn mình đã học khóa huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất ở đây…”

Âm thanh mềm mại của cô rơi vào trong tai, Bạch Tân Hàn nghiêng mặt nhìn đôi môi lúc mở lúc đóng của cô, trong đầu cậu chợt lóe lên ý nghĩ xấu xa muốn trói cô lại và nhốt cô trong nhà.

Ngay sau đó, khuôn mặt đầy nước mắt vì ủy khuất của Đàm Thanh Ninh trong đêm đó hiện ra ở trước mặt.

Bạch Tân Hàn thở dài, bỏ đi, đợi qua một thời gian nữa.

Khuôn viên trường đại học T rất lớn, đưa Bạch Tân Hàn đi một vòng trong trường học xong, sắc trời dần tối hẳn.

Đàm Thanh Ninh đi đến đâu nói đến đó, vừa khát vừa mệt.

“Mệt chết mất, mình mời cậu uống nước.” Đàm Thanh Ninh sờ sờ túi, có mang theo thẻ sinh viên.

Bạch Tân Hàn từ chối cho ý kiến.

“Phía trước có quán trà sữa, đến đó nghỉ ngơi đi.” Đàm Thanh Ninh giơ tay chỉ về phía trước.

Phía bên phải hai người, là trung tâm cuộc sống của trường đại học T.

Ở hai bên là loạt các cửa hàng, siêu thị, quán photocopy, cửa hàng bán hoa quả, ăn vặt, trà sữa cái gì cũng có.

Khu đất trống trước mấy quán có bày một cái bàn nhỏ, mấy cái ghế, mấy ô che nắng để cho mọi người dùng nghỉ ngơi hoặc tám chuyện.

Chỗ này là nơi mà sinh viên đại học T thường xuyên lui tới, dòng người đi lại khá nhiều.

“Bên trong chắc không còn chỗ, cậu ngồi bên ngoài chờ mình một lúc.”

Ý Đàm Thanh Ninh bảo Bạch Tân Hàn tìm một bàn trống ngồi xuống chiếm chỗ trước, một người vào quán gọi đồ.

Quán trà sữa này là do một đàn chị từng học đại học T mở, bởi vì có vị trí tốt, đồ uống ngon giá cả lại phải chăng, rất được sinh viên trong trường ưa thích.

Trong quán trang trí theo phong cách tươi mát đang phổ biến, một số bàn ghế được đặt dọc theo bức tường để khách có thể ngồi nói chuyện.

Lúc Đàm Thanh Ninh đi vào, bàn bên trong đã đầy chỗ, trước bàn gọi đồ còn có người đang đứng xếp hàng.

Cô im lặng đứng ở cuối hàng, ánh mắt nhìn menu treo trên tường.

Cô muốn uống bạch đào ô long, mua cho Bạch Tân Hàn một ly trà sữa vị xoài ……

Cô còn đang suy nghĩ, cửa phía sau được đẩy ra, có hai bạn nữ vui vẻ đi đến đứng sau cô, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hai người nói ‘thật đẹp’, ‘thật trắng’.

Đàm Thanh Ninh cứng đờ, hơi đoán ra được, im lặng đứng hóng chuyện.

“A a a!! Có phải học ở trường chúng ta không? Đẹp trai quá đi!! Đến giờ chưa từng thấy ai đẹp như vậy!!” Trong đó có giọng nói hơi lớn nghe rất hưng phấn.

“Hay để mình lên trang trường đăng bài hỏi?” Có tiếng nói nhỏ hơn hỏi.

“Được! Chắc là không có bạn gái đâu? Mình thấy ngồ một mình ở chỗ đó.”

“Chắc thế, trên tay cũng không có nhẫn đôi. Nhưng mà người đẹp trai chắc chắn có nhiều con gái theo đuổi.”

“A, lạy chúa, lúc chúng ta mua xong cậu ấy sẽ không đi rồi chứ.”

“Không thể nào? A có người đến……”

Theo bản năng Đàm Thanh Ninh muốn quay đầu lại nhìn, bất thình lình bị tiếng nhắc nhở của nhân viên quán ngăn lại.

“Bạn học, em muốn uống gì?” Nhân viên trong quán tươi cười nhìn cô.

“Em muốn một ly bạch đào ô long và một ly trà sữa vị xoài.”

Đàm Thanh Ninh trả tiền xong, khi cô ngoái đầu nhìn, hai cô gái phía sau cũng quay người nhìn đằng sau.

“Đến các cậu.” Đàm Thanh Ninh có lòng tốt nhắc nhở.

“À, cám ơn.” Hai người quay đầu nói cảm ơn.

Lúc này Đàm Thanh Ninh mới nhìn rõ mặt hai người, trong đó một người mang vẻ thành thục trưởng thành, người còn lại có tiếng nói kích động hơn mang vẻ thanh thuần trong sáng.

Ừm, đều rất đẹp.

Cô thầm khen một câu ở trong lòng.

Đại học T là một trường đại học tổng hợp, luôn có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, đáng tiếc trong trường không có nhiều nam sinh đẹp trai.

Đây có lẽ là vấn đề kỳ lạ mà các trường đại học trong nước đều mắc – trai đẹp đã đi về đâu?

Rõ ràng hồi học cấp ba có rất nhiều người đẹp trai, nhưng tại sao khi lên đại học lại không thấy họ đâu?

Nhân viên quán không cho Thanh Ninh nhiều thời gian để cảm thán về hiện trạng sinh viên hiện nay, không lâu sau đã mang hai ly đồ uống đến.

Thanh Ninh nói cảm ơn xong cầm trà sữa đi ra ngoài.

Lúc này trời đã tối hẳn, gió đêm thổi nhè nhẹ, nhiệt độ vừa phải.

Trước bàn Bạch Tân Hàn, một cô gái hơi nghiêng người cúi xuống nói gì đó với cậu.

Cô gái mặc chiếc váy voan trắng kết hợp với áo len mỏng màu tím, mái tóc dài màu nâu xoăn được kẹp bởi chiếc kẹp tóc ngọc trai, gương mặt trang điểm rất tinh xảo.

Làn váy nhẹ nhàng tung bay trong gió, đôi chân gầy thon thả, mái tóc dài uốn lượn uyển chuyển rất động lòng người.

Bị cố ấy ngăn cản tầm nhìn, Đàm Thanh Ninh không nhìn rõ vẻ mặt và động tác của Bạch Tân Hàn.

Nhưng mà mới có mấy giây ngắn ngủi, cô gái đó đã đứng dậy từ từ rời đi.

Dụ, ong, dẫn, bướm!!!

Đàm Thanh Nình đem bốn chữ mà Bạch Tân Hàn từng nói mình trả lại cho cậu.

Cô đi qua đó, đặt cốc trước mặt cậu.

Không đợi cô nói chuyện, người nào đó ngồi chờ ở chỗ nào đó đã dành lời mở miệng trước.

“Đàm Thanh Ninh, cậu chậm muốn chết.” Bạch Tân Hàn ngẩng đầu, nhíu mày oán giận.

Nếu không phải cô bảo cậu ngồi đây chiếm chỗ ngồi thì cậu đã sớm vào trong tìm người rồi.

“Phía trước có người xếp hàng đấy.” Đàm Thanh Ninh vừa mới nhớ tới cô gái lúc nãy, “Dù sao có cô gái xinh đẹp tìm cậu, cậu cũng không phải lo không có người nói chuyện.”

Đàm Thanh Ninh nói xong mới ý thức được giọng điệu của mình có hơi kỳ quái, vội vàng che dấu cầm ống hút chọc vào chính giữa cốc trà sữa.

May mắn Bạch Tân Hàn không phát hiện ra, chỉ là không vui vẻ hỏi: “Cô gái xinh đẹp ở đâu?”

Đàm Thanh Ninh cúi đầu uống một ngụm trà sữa, tùy ý nói: “Vừa mới đi kia, mình nhìn thấy rồi.”

Hình như là hoa khôi của khoa nào đấy, trước đây từng nghe Diêu Diêu nhắc đến một lần, cô không để trong lòng lắm.

“Không chú ý.” Bạch Tân Hàn mím môi, hơi khó chịu, “Đàm Thanh Ninh, cậu có thể đừng nhìn loạn linh tinh được không?

“Mình không có.” Đàm Thanh Ninh oan uổng cực kỳ, “Vậy cậu muốn mình nhìn gì?”

Cô nhìn mỹ nữ cũng không được chắc? Vậy phải nhìn gì mới tính là không phải nhìn loạn.

“Nhìn mình.” Bạch Tân Hàn mặt không đổi sắc nói.

Đàm Thanh Ninh không ngờ trước được câu trả lời, sặc trà sữa.

“Khụ khụ!!” Cô xoay người sang bên cạnh ho mấy cái, sắc mặt đỏ bừng.

Bạch Tân Hàn giơ tay ra vỗ vỗ lưng cô, ngữ khí thể hiện sự bất lực: “Uống trà sữa cũng để bị sặc.”

Đàm Thanh Ninh khoát tay, ngồi lại.

“Đàm Thanh Ninh, sau này lúc ở trong trường, cậu không được rời xa mình một khoảng thời gian quá dài.” Người đối diện nghiêm túc nói.

“Tại sao?” Đàm Thanh Ninh thấy khó hiểu.

“Sẽ có cô gái khác đến gần tìm mình, mình không thích.”

Đàm Thanh Ninh: “……”

Là một cậu bé cần được bảo vệ. Đúng vậy.

Từ hôm đó về sau, Bạch Tân Hàn thường đến đại học T tìm cô.

Ban ngày cậu đến công ty của nhà ở thành phố T làm việc, cứ tới giờ cơm chiều đến đại học T tìm Đàm Thanh Ninh.

Sách vở bài tập của Đàm Thanh Ninh ở trường tương đối nặng, đến buổi tối đều phải tự học.

Bạch Tân Hàn ngoan ngoãn ở bên cạnh cô mở máy tính làm việc. Đợi Đàm Thanh Ninh học xong sẽ đưa cô về kỳ túc xá.

Đàm Thanh Ninh từng hỏi cậu về việc học tập bên Mỹ, cậu thản nhiên nói đợi đến tháng 5 quay lại thi là được.

Cùng lúc đó, cậu coi lời cô nói không cần tặng hoa như gió thoảng bên tai, mỗi ngày đều đặn giống nhau một bó hoa hồng, kiên trì đưa đến phòng 306 của ký túc xá.

Tuy rằng không có khoa trương như lần đầu, nhưng qua một thời gian, Đàm Thanh Ninh không thể chịu nổi.

Trên bàn đã không còn chỗ cắm, bồn rửa tay, cửa sổ đều là hoa do cậu tặng.

Buổi tối hôm nay, Đàm Thanh Ninh lại gọi điện thoại cho Bạch Tân Hàn, nói rõ bản thân không cần nhiều hoa, không cần tặng cho cô nữa.

Bạch Tân Hàn ra vẻ không sao cả: “Không có chỗ cắm thì trước một ngày mang đi vứt, mỗi ngày đổi mới một lần.”

“Như thế rất lãng phí!!!” Đàm Thanh Ninh không đành lòng.

“Không lãng phí.”

Đàm Thanh ninh phát điên: “Cậu có thể đừng tặng hoa nữa không?”

“Không thể.”

“Mình đã rất nổi tiếng trong này rồi đấy!! Mấy dì ở dưới đều biết mình.”

Nhờ hoa cậu tặng, cả tào ký túc biết cô sẽ nhận được hoa mỗi ngày.

Bạch Tân Hàn nghe xong càng thấy vừa lòng: “Như vậy tốt lắm. Tất cả mọi người đều biết thì càng tốt.”

Đối mặt với người mặn nhạt đều không ăn, quả thực Đàm Thanh Ninh sắp hỏng mất.

A a a a a a!!!!!!

“Cậu thật biết cách làm khó người khác!!” Cô nhịn không được than phiền.

“Cậu muốn làm cũng có thể làm.” Bạch Tân Hàn hơi ngừng lại, rất bình tĩnh hỏi, “Cậu muốn làm gì mình?”

Giọng nói Bạch Tân Hàn như có điện chạy xẹt xẹt qua, thêm mấy phần mập mờ.

Đàm Thanh Ninh đang đứng ở ban công như trúng gió, sắc mặt đỏ lên, trong đầu không khống chế được nghĩ đến hình ảnh cơ bụng kia.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô đỏ mặt nhẹ giọng hỏi: “Mình có thể mượn nửa người trên của cậu dùng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.