Yêu Em Muộn Màng

Chương 4: Món nợ




Nằm bẹp ở nhà ba ngày, cuối cùng Hà Cẩm Vân có thể xuống giường được rồi. Trêи người vẫn còn chút đau nhức nhưng không còn đáng ngại nữa, cô vẫn chịu được

Đã mấy ngày Hà Cẩm Vân không đi bán, tiền tiêu trong tháng của hai chị em cũng không còn nhiều nên Hà Cẩm Vân liền ăn tạm cái bánh mì không rồi lại đẩy xe đi bân

- Chị ơi mua hoa đi ạ!

- Cô ơi, hoa tươi lắm!

Từ sáng tới giờ cô chưa bán được bông nào cả, họ đều chỉ xem qua rồi bỏ qua hàng khác mua, chê hoa chỗ cô héo và xấu

Cảm giác bất lực đan xen mệt mỏi khiến cô muốn buông xuôi tất cả, nhưng lại nghĩ đến đứa em ngây dại của mình thì cô lại không đành lòng

Khi cô vào tù, nó đã sống với mẹ kế, cô vốn biết là bà ta không hiền lành gì và cũng chẳng yêu thương nó nhưng không ngờ bà ta lại có thể hành hạ một đứa trẻ đến nỗi bây giờ thằng bé bị trầm cảm, từ khi cô ra tù, thằng bé chưa từng cười, chưa từng nói với cô lần nào cả. Nghĩ lại khiến cô càng thêm đau xót

Bỗng có một chiếc ô tô dừng lại trước xe hoa của Hà Cẩm Vân, cô nhận ra nó, chẳng phải là chiếc xe của Mạc Thiếu Quân sao?

Hà Cẩm Vân đứng dậy, cô muốn chạy trốn nhưng lại không thể, hai chân như bị đổ chì cứ thế dương mắt đứng nhìn hắn ta lại gần cô

Muốn gì đây? Tên ác quỷ này muốn gì đây? Cô không còn gì cả, ngay cả miếng cơm cuối cùng của cô mà hắn cũng muốn đá bay sao?

- Cô Hà...cô thật là không biết nghe lời chút nào

Lời nói của hắn lúc nào cũng khiến cho cô sợ hãi, tựa như một con dao đang treo lơ lửng trêи đỉnh đàu

- Ngài...ngài Mạc...tôi...

- Không cần bất ngờ, tôi để cho cô ba ngày nghỉ ngơi suy nghĩ đủ rồi. Tối nay dọn đến chỗ tôi ở!

Cô có nghe nhầm không? Tại sao cuộc đời cô lại cứ dính dáng đến hắn chứ. Cho cô chọn lựa lại lần nữa cô không muốn nhận tội thay mẹ kế, cô chắc chắn sẽ bảo vệ em trai thật tốt, sẽ không có bất cứ liên quan nào tới Mạc Thiếu Quân

- Ngài Mạc...tôi không thể, xin ngài đừng ép tôi!

Cô thử cứng rắn một lần, muốn một lần làm trái ý hắn, Mạc Thiếu Quân nghe xong cũng không tức giận mà chỉ nhìn cô cười, ý tứ sâu xa

- Cô Hà à, tró nhớ cô thật không tốt! Tôi đã nói gì nhỉ, nếu tối hôm đó cô có thể bình an rời khỏi nơi đó tôi sẽ buông tha cho cô. Nhưng thực tế thì sao? Cô không đi mà còn tự mình dâng tới cửa chỗ tôi là sao?

- Không phải vậy! Tôi thật sự bị người khác đưa vào! Tôi không có tự vào phòng ngài!

Hà Cẩm Vân phản bác, chuyện đó đại diện cho một chút danh dự còn sót lại của cô, cô không thể cái gì cũng mất, cái gì cũng để cho người ta dẫm đạp

- Vậy là cô nói chính tôi đã bắt cô đến đó xong đổ cho cô?

Cô không trả lời, cũng ngầm đồng ý. Thật ra Mạc Thiếu Quân có làm hay không thì người bị hại cũng là cô, người được lợi chính là hắn

- Không tính nữa, nhưng là cô Hà đã không thể rời khỏi đó, nên...cô đừng mong thoát khỏi tôi!

Hắn ghé vào tai cô nhấn mạnh từng chữ, trước khi rời đi còn cắn vào vành tai cô một nhát khiến Hà Cẩm Vân giật mình

- Thư kí Văn, tối nay tôi muốn thấy cô ta ở căn nhà ngoại thành!

- Vâng!

Ánh mắt người thư ký phía sau nhìn cô đầy vẻ khó xử, Hà Cẩm Vân cũng chẳng biết làm sao. Cô không muốn làm khó anh ta nhưng cô không muốn bị đưa tới đó, không muốn bị giam cầm lần nữa

- Đừng quên...cô còn một đứa em trai!

Hắn nói ra một lí do đánh trúng lòng cô không thể không khiến cô dao động

- Xin ngài, đừng động vào nó...tôi...tôi sẽ làm theo ý ngài...

Hà Cẩm Vân đầu hàng, đã nhiều lần cô tự nhủ rằng không được để cho hắn uy hϊế͙p͙ mình nữa nhưng lần nào cô cũng bị đánh bại, lần nào cũng phải thấp hèn cầu xin hắn

Người thư kí kia làm việc rất nhanh gọn, khi ra khỏi nhà Hà Cẩm Vân chỉ mang theo vỏn vẹn một cái túi sách quần áo nhỏ trêи vai

- Cô Hà đã đến nơi, mời...

Anh ta cúi người hướng cô vào trong căn nhà kia, ngôi nhà đèn điện sáng trưng, nhưng có vẻ khá yên tĩnh

- Cô Hà yên tâm, ở đây chỉ có đúng một cô giúp việc thôi!

Hà Cẩm Vân chợt nhớ ra, cô quay lại hỏi anh ta

- Vậy em trai tôi?

- Xin cô đừng lo, ông chủ dã phân phó ngày mai đưa em trai cô qua đây ở!

Thì ra hắn vẫn còn chút lương tâm, bỏ qua, được ở gần và chăm sóc em trai là tốt rồi. Cô sẽ cố gắng bù đắp cho thằng bé sau

Hà Cẩm Vân cẩn thận đi vào trong nhà, người giúp việc lấy dép rồi chào hỏi cô

- Chào cô Hà!

Cô giúp việc này nhìn có vẻ đã trung tuổi, Hà Cẩm Vân khách sáo

- Chào bác, bác cứ gọi tôi là Cẩm Vân, như vậy tôi quen hơn

- Nhưng mà..

Là do có quy định nên bác giúp việc hơi chần chừ

- Không sao, tôi thích được gọi như vậy!

- Cô...à Cẩm Vân, tôi đã chuẩn bị nước noang cho cô, cô mau lên tắm rửa. Lát nữa tôi sẽ mang cơm lên sau!

Cô thấy hơi ngại, dù gì mình còn ít tuổi nhưng lại để một người lớn tuổi hơn hầu hạ mình cô không quen

- Thật ra không cần thiết như vậy...

- Cô đừng lo, ngài Mạc không ăn ở nhà đâu!

Bác giúp việc tưởng cô đang lo cho hắn nên muốn đợi hắn về ăn chung

Hà Cẩm Vân cũng không muốn giải thích nhiều lời, cô mau chóng đi vào phòng tắm rửa cho bớt mệt mỏi, tắm xong bước ra quả nhiên cơm cũng được mang lên đầy đủ

Đến muộn vẫn không thấy hắn về cô đành đi ngủ nhưng nằm chưa được bao lâu cô liền nghe được tiếng động cơ xe, đoán chắc là hắn đã về nhưng Hà Cẩm Vân lại không muốn đối mặt với hắn liền quay lưng lại giả bộ ngủ, hai người có gặo nhau thì cũng chẳng có gì đáng nói. Chi bằng tránh đi, nhưng cô vẫn luôn thắc mắc, Mạc Thiếu Quân mang cô đến đây làm gì, hắn muốn gì ở cô nữa. Người làm ăn kinh doanh như hắn chắc chắn không thể làm gì mà không có lời được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.