Yêu Em Muộn Màng

Chương 32: Tôi lấy tay giúp anh được không?




- Tôi cho em thời gian suy nghĩ, nhưng tôi không chắc sẽ chờ đợi em lâu...

Mạc Thiếu Quân nhắc nhở cô, hắn càng ngày càng quá đáng. Như vậy thì hân hỏi cô làm gì khi đáp án chỉ là cô phải đồng ý chứ

- Cẩm Vân...chúng ta còn có Tiểu Ái!

Hắn còn có thể nhắc tới con bé nữa sao? Là ai lúc đầu ép cô sinh con cho hắn, ép cô rời xa con gái, hại cô đau khổ sinh bệnh? Vậy mà bây giờ hắn có thể thoải mái mà lấy con bé ra ép buộc cô

- Tôi muốn thăm Ái Ái....

- Bất cứ lúc nào, em là mẹ con bé!

Mạc Thiếu Quân trả lời rất nhanh

- Nhưng tôi không muốn phá hoại hạnh phúc của anh và con bé.

- Em yên tâm, tôi chỉ yêu cầu em làm người phụ nữ của tôi...còn mọi việc em không cần thiết phải xen vào!

Nói xong hắn bỏ ra ngoài, cả quá trình nói chuyện của hai người như chỉ có mình hắn thông báo còn Hà Cẩm Vân không có cách nào từ chối

Quanh đi quẩn lại, Hà Cẩm Vân cũng chỉ là loại người bị xã hội coi thường, nhiều lúc cô tự hỏi: Hay tại do ông trời đã an bài cho kiếp này cô phải dính với Mạc Thiếu Quân, những gì của cô đều liên quan tới tên ác ma đó...

____

Đã khuya, Mạc Thiếu Quân vẫn không quay trở lại phòng, Hà Cẩm Vân nghĩ nhất định là hắn đã chán rồi, người như Mạc Thiếu Quân không thiếu phụ nữ, hắn chỉ là đang muốn chơi đùa với cô thôi. Hà Cẩm Vân nằm trêи giường nghĩ ngợi một lúc rồi tự mình ngủ thϊế͙p͙ đi

Trong mơ cô đã mơ thấy một đứa bé gái đang ngồi trêи bãi cát đùa nghịch. Hà Cẩm Vân không thể nhìn rõ mặt cô bé, cô chỉ thấy nó gọi cô, gọi mãi nhưng Hà Cẩm Vân không thể nghe được gì...Cô khó khăn mở miệng gọi con bé "Ái Ái...." nhưng rồi bóng con dần dần mờ đi, cô chẳng thể thấy nó nữa...Cô như người điên gào khóc gọi tên con nhưng chỉ có mình cô thôi

- Cẩm Vân....Cẩm Vân..!

Thấy Hà Cẩm Vân khóc, hình như cô đang gặp ác mộng, Mạc Thiếu Quân ngồi dậy đánh thức cô. Hà Cẩm Vân vội vàng tỉnh lại, cô mở to mắt, khi bình tĩnh lại thì càng khóc to thêm

Mạc Thiếu Quân tranh thủ cô đang yếu ớt ôm lấy cô vào lòng mình

- Con gái tôi....

Thì ra là cô mơ thấy Tiểu Ái, vậy mà làm hắn tưởng cô mơ về cái tên đàn ông kia mà khóc

- Không sao, có tôi ở đây! Con của chúng ta rất tốt, lúc tối tôi đã. gọi về nhà rồi!

Hà Cẩm Vân nghe được hắn nói nhưng cũng không phản ứng gì, cô nằm im trong ngực hắn khóc, nhưng chỉ là ấm ức mà khóc một chút thôi. Khóc mệt thì lại ngủ mất, Mạc Thiếu Quân đặt cô xuống giường, vốn dĩ là từ lúc về hắn đã không được bình thường

Mạc Thiếu Quân đã tắm rất lâu nhưng không thể nào giải quyết được nó. Khi nãy còn ôm Hà Cẩm Vân trong người làm cho hân càng nóng thêm. Cả người căng cứng khó chịu, nơi kia thì không ngừng ***** *** đòi hỏi

Biết là lúc này Hà Cẩm Vân đang mệt nhưng hắn nếu nhịn hỏng thì sau này phải làm sao. Mạc Thiếu Quân nén cơn đau, nhẹ nhàng cởi bộ đồ ngủ của cô ra. Khi hắn chuẩn bị làm càn thì lại bị Hà Cẩm Vân phát hiện, cô giật mình mà đưa chân đạp hắn một cái, nhưng rất may là không chúng chỗ đó

Mặt mày Mạc Thiếu Quân đen xì, hắn không rằng không nói lao vào cô nhưng bị cô phản kháng

- Bỏ ra đi, tôi mệt!

- Một lần thôi, tôi rất khó chịu...em giúp tôi!

Hà Cẩm Vân nhìn thấy hình như Mạc Thiếu Quân có gì khác thường, hắn sẽ không phải người nói dối để lừa gạt cô kiểu này

- Tôi bị bỏ thuốc...

Giọng hắn trầm đục, khó khăn nói

Cẩm Vân định từ chối hắn nhưng nghĩ lại là do hắn đã nhịn mà an ủi cô một lúc lâu nên Hà Cẩm Vân cũng không thể tuyệt tình, cô liền nói

- Tôi lấy tay giúp anh được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.